Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 30



“Cũng muộn rồi, hay là Cenie ở lại ăn trưa cùng chúng tôi đi?” Camille đề nghị.

“Được đấy, chúng ta ăn pizza đi, để tôi gọi món, hai người muốn ăn loại nào?” Không kịp đợi cô từ chối, Hans đã nhanh chóng nhấc máy ấn số.

Quý Minh Lan thấy vậy không tiện từ chối, bèn bảo muốn ăn pizza hải sản.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là về hồi đại học và chuyện tình của Hans và Camille, nói chung là khá hòa hợp vui vẻ.

Giờ Quý Minh Lan mới biết Camille học ở viện âm nhạc ở gần trường cô, từng đạt giải thưởng âm nhạc khi mới 15 tuổi. Thân là một người mù nhạc, cô thấy rất khâm phục những người chinh phục được thứ khó nhằn này.

Camille xua tay: “Ôi dào cái này có là gì đâu, nhà tôi ai cũng có một vài cúp cả, mỗi tôi là chưa có thành tựu gì đâu.” Nói rồi cầm lon bia lên tu một hơi dài.

Quý Minh Lan trầm trồ: “Nhà cô có truyền thống âm nhạc sao?” Camille búng tay, “Đúng vậy, ông cố nội tôi từng làm nhạc sĩ trong hoàng gia, ở nhà cũng có nhiều nhạc cụ nữa”.

Quý Minh Lan suy tư, vậy là cô em gái đó cũng học nhạc sao?

Sau khi xong bữa trưa, Quý Minh Lan tạm biệt rồi rời khỏi nhà Hans. Cô nhíu mày, rõ ràng trong tài liệu điều tra được thì cô gái đó học ở đại học mĩ thuật, gia đình thương nhân. Sao lại có chuyện âm nhạc ở đây?

Hoặc là thông tin bên cô sai, hoặc là Camille cố ý nói vậy.

Chắc cô phải tự đi điều tra thôi.

Trên đường về, Quý Minh Lan ghé qua một tiệm bánh. Đây là tiệm bánh mà cô thích ăn nhất hồi đại học, sau này về nước thì không còn cơ hội ăn nữa.

Quý Minh Lan gọi một phần mouse cam và trà hoa quả. Cô ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa nhâm nhi bánh vừa ngắm cảnh bên ngoài, nghe các chậu cây bàn tán chuyện trên trời dưới đất nữa.

Mấy năm trước, lúc còn học thiết kế ở trường, mỗi khi stress cô thường qua đây ngồi. Hans chê chỗ này quá yên tĩnh, không hợp với tính cách anh ta. Nhưng ngoài Hans ra thì người bạn nào cô dẫn tới cũng khen cửa hiệu đánh yêu thanh bình.

Nhớ lại chuyện hồi xưa làm cô tự dưng bật cười, uống một ngụm trà hoa quả khiến cô thoải mái hơn nhiều.

Chiếc ghế đối diện bỗng nhiên được kéo ra, Quý Minh Lan ngước mắt lên thì thấy Quân Lam Thành cũng nhìn cô. Cô chán chẳng buồn đáp lại hắn, thầm tăng tốc độ ăn nhanh hơn chút.

“Oa đẹp trai quá!”

“Anh chàng này là ai vậy, trông đẹp trai hơn mấy người mẫu trên tivi luôn á!”

Huhu tui biết yêu rồi bà con ơi!!!"

Giọng của mấy cây hoa tự nhiên len vào tai cô, ầm ĩ chết đi được!

Bánh cũng hết vị ngon luôn này.

Nhưng ánh mắt cưng chiều của hắn cứ chằm chằm vào cô làm cô chẳng thể ngó lơ được, bèn buông nĩa xuống rồi chạm vào quai tách trà hoa quả.

Quân Lam Thanh dõi theo từng cử động của cô, đôi mắt nâu sẫm ấy khiến cô dằn xuống ý nghĩ hất trà vào mặt hắn.

Không đúng, sao cô lại có suy nghĩ này chứ?

Chẳng giống cô bình thường gì cả.

Quý Minh Lan hít sâu, bắt chéo hai tay rồi ngả lưng vào ghế, lạnh nhạt nhìn hắn: “Dạo này tập đoàn không có dự án gì à, sao ngài chủ tịch lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Quân Lam Thành đầu: “Trùng hợp tuần này anh có lịch công tác, tranh thủ thời gian rảnh tới gặp em thôi.”

Quý Minh Lan thầm cười lạnh, vậy hôm qua hắn xuất hiện ở nhà cô là sao?

Cô nghĩ mình không nhất thiết phải tiếp tục trò chuyện với hắn nữa.

Người phục vụ mang tới cho Quân Lam Thành một tach trà nhài, lúc ngước mắt lên vô tình chạm phải ánh mắt hắn, chợt thấy lạnh sống lưng, để xuống rồi nhanh chóng chạy đi. Quý Minh Lan nhìn người đó loạng choạng suýt ngã, lông mày vô thức nhíu lại.

Quân Lam Thành tự nhiên bưng trà lên, bất chấp trà còn nóng mà để sát lên môi.

Quý Minh Lan dời mắt sang chậu bạch mã hoàng tử đang quắn quít trên cửa sổ, thầm nhớ lại vị của trà nhài. Trà nhài của tiệm này không hợp khẩu vị của cô cho lắm, vị thì đắng ngát, không lưu hương trong miệng, nhưng vẫn được thực khách đánh giá cao.

Quân Lam Thành nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn: “Không bằng trà em pha.”

Quý Minh Lan liếc hắn, cô pha trà cho hắn bao giờ à? “E là anh nhớ nhầm rồi, tôi đã dừng học trà đạo từ hồi 14 tuổi”, nhẹ xắt một miếng bánh cho vào miệng.