Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 6



Quý Minh Lan đứng dựa vào tường giả vờ bấm điện thoại để nghe mấy cây vạn tuế xì xào. Quý Nhu Ngọc không hiểu cô đang làm gì, không dám hỏi bèn đứng dựa vào cột đá lén liếc cô.

Cô chỉ định đứng nghe coi bọn nó có tin tức gì hay ho không. Nhưng quanh đi quẩn lại toàn mấy câu tâng bốc vẻ đẹp hai chị em cô. Cô thấy hào hứng hẳn lên.

Cảm ơn, cô nghe khen chán rồi, cứ khen tiếp đi.

"Ô kìa, cô gái kia là vợ sắp cưới của rẻ quạt mà?"

"Chắc không phải đâu, ngày nào cũng gặp cả tỉ người sao mà nhớ ai với ai."

Đừng đồn nữa, cô còn chưa ly hôn, trùng hôn là phạm pháp.

"Uầy đúng cô ấy rồi, hình như cổ đang tìm tin tức về Giang Dã. Ai có tin gì không?"

Cô trúng mánh rồi! Nhanh chóng dỏng tai lắng nghe.

"Tôi, tôi, tôi có tin mới. Tôi mới nhận được tin hắn với cô gái nào đó đang hôn nhau trên ban công. Ban công tòa nhà này này."

Ủa gì vậy?

Quý Nhu Ngọc thấy chị gái mình đang từ khó ở, sang phấn chấn, về tò mò, rồi khó hiểu. Cảm xúc phụ nữ đúng là thay đổi nhanh như chong chóng mà. Sau đó thấy chị ấy sờ lá cây vạn tuế, thì thầm gì đó.

Quý Minh Lan coi cây vạn tuế lắp bắp một hồi mới biết ban công ở tầng hai phía sau nhà họ Giang. Cô nhanh chóng kéo em gái chạy ra sau.

Quả nhiên tới ngã rẽ thấy hai người đó đang uốn éo trên ban công, Quý Minh Lan vội vàng chụp lại cảnh này, thuận tay quay video luôn. Quý Nhu Ngọc chú ý điện thoại cô, cũng ngước lên nhìn.

Sau khi thấy rõ mặt hai người đó, nhất là vẻ si mê của hôn phu, Quý Nhu Ngọc sửng sốt, rồi hơi nhíu mày, thì thầm bên tai cô: "Cô gái kia trông quen quen."

Cô gật đầu, vẫn cầm máy quay lại: "Chị cũng thấy vậy, lát nhờ người điều tra xem."

Quý Minh Lan cất máy đi, nháy mắt với con bé: "Được rồi, hôm nay vậy là đủ, về thôi."

Trên đường về, Quý Nhu Ngọc gọi điện bảo người làm chuẩn bị bữa tối.

Quý Minh Lan chăm chú lái xe, đường núi vắng vẻ tĩnh lặng chỉ có hai cô, nền trời đen thi thoảng lấp ló vài ba ngôi sao.

Quý Nhu Ngọc vặn radio sang một kênh nhạc nhẹ, tiếng nhạc du dương sưởi ấm trái tim mỗi người.

Cô thả lỏng người, xoay vô lăng vòng ngã rẽ một cách mượt mà.

Vừa rẽ phải thì cô chợt thấy một chiếc xe đang đậu bên lề đường. Cô từ từ tiến lại gần hỏi han.

Quý Minh Lan hạ cửa sổ xe xuống, hỏi người đang loay hoay đứng ở mui xe: "Anh có cần giúp không?"

Người kia gõ vào mui xe, trả lời bằng chất giọng lạnh nhạt: "Xe của tôi bị chết máy, ban nãy tôi đã gọi đội cứu hộ, họ đang trên đường tới."

Ngừng một lát, anh ta ngước lên trời, rồi nói tiếp: "Trong thành phố đã bắt đầu mưa, có lẽ họ sẽ không tới ngay được. Cô có thể cho tôi quá giang vào thành phố không?"

Quý Minh Lan đáp lại một cách thoải mái: "Tất nhiên là được rồi."

Anh ta mở cửa sau chui vào, nói cảm ơn.

Quý Nhu Ngọc ngồi ghế phụ nhìn qua kính chiếu hậu, phía sau xe tối đen nên con bé không thấy rõ mặt, nhưng đường nét khuôn mặt sắc bén góc cạnh, lướt qua là biết đẹp trai.

Quý Nhu Ngọc sờ cằm, hơi nhíu mày hỏi: "Trông anh quen quá, hình như tôi đã gặp anh rồi thì phải?", chợt nhận ra ban nãy mình cũng nói câu tương tự.

Anh ta ngồi thẳng, đáp lại rõ ràng: "Có lẽ gương mặt tôi đại trà nên cô thấy quen."

"Tôi không nghĩ thế. Nếu tôi gặp gương mặt đại trà giống anh thì chắc tôi sẽ nhớ mãi không quên, đội lên đầu thờ mất."

Quý Nhu Ngọc dí dỏm nói.

Cô bật cười, anh ta cũng cười khẽ. Kể không ngoa, tiếng cười ấy trầm thấp khẽ khàng tới mức khiến tai cô muốn sinh con luôn.

Ở trong xe yên ắng quá mức, Nhu Ngọc dựa đầu vào cửa ngủ từ khi nào.

Quý Minh Lan thuận miệng hỏi: "Anh tới dự tiệc nhà họ Giang đúng không?"

Anh ta gật đầu, "ừm" một tiếng.

Rồi không ai nói gì nữa.

Bất chợt có tiếng mưa bộp bộp đập vào thân xe. Mưa nặng nề vỗ vào cửa kính, đánh thức Nhu Ngọc đang say giấc.

Con bé nửa tỉnh nửa mê dụi mắt: "Mưa à chị?"

Quý Minh Lan vừa chỉnh gạt chắn nước vừa trả lời: "Mưa to rồi, có lẽ đường vào thành phố sẽ hơi khó. Anh có muốn nghỉ lại nhà chúng tôi không?"

Anh ta gật đầu, trả lời bằng giọng không cảm xúc: "Xin phép làm phiền một đêm."

"Không phiền gì đâu."

Từ xa đã thấy căn biệt thự chong đèn sáng rực giữa đêm mưa. Quý Minh Lan đỗ xe vào gara, mới xuống xe đã thấy con em hét toáng lên: "Áaaaa!!!".

Cô hơi nhíu mày, nghiêm giọng: "Nhu Ngọc, chú ý lời nói."

Nhưng Quý Nhu Ngọc không nghe cô, kích động tới mức lắp ba lắp bắp: "Tô Thịnh Quân! Anh là ảnh đế Tô Thịnh Quân!"

Tô Thịnh Quân?

Ngay cả người ngoài ngành như cô cũng biết tới cái tên này. Ảnh đế với kĩ năng diễn xuất tuyệt đỉnh, khả năng nhập vai với thấu hiểu nhân vật level max, đặc biệt là rất đẹp trai, IQ lẫn EQ đều cao. Bây giờ gặp, quả nhiên là vậy.

Quý Nhu Ngọc vẫn chìm trong cơn kích động, mắt dán chặt trên người anh ta. Đây là lần đầu cô thấy vẻ mặt bối rối của người đẹp trai như anh ta.

Quý Minh Lan hắng giọng, kéo tay con bé lại: "Nhu Ngọc, tỉnh nhanh. Để người ta vào nhà đã."

Nói rồi cô quay sang gật đầu với anh ta: "Xin lỗi anh, em ấy hơi quậy tí. Mong anh thông cảm."

Tô Thịnh Quân lắc đầu: "Không sao cả."

Quý Minh Lan mỉm cười, kéo con em đi trước dẫn đường cho anh. Mấy cô giúp việc chưa về thấy ảnh đế thì hoảng hốt cứng đơ người, đỏ mặt cúi đầu xuống. Cô phải gọi mấy tiếng thì họ mới hoạt động trở lại, cuống cuồng chạy đi chuẩn bị phòng cho khách.

Cô ngoái đầu trêu đùa: "Gương mặt của anh đúng là hại nước hại dân mà."

Quý Nhu Ngọc chen vào: "Đúng vậy, ngài ảnh đế luôn là top visual trong lòng mọi người mà."

"Cảm ơn hai cô đánh giá cao."

Có tiếng giày cao gót đập vào nền đá. Cô ngẩng đầu lên, thấy Dương Lệ Vân đang đứng trên cầu thang, tay bám trên tay vịn đá cẩm thạch.