Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 7



"Mẹ."

Quý Minh Lan khẽ gọi. Quý Nhu Ngọc rùng mình núp sau lưng cô, cũng lí nhí kêu một tiếng "mẹ".

Dương Lệ Vân hơi nhíu mày, hướng mắt sang Tô Thịnh Quân.

Quý Minh Lan liếc qua, tự giới thiệu: "Đây là Tô Thịnh Quân. Xe anh ấy bị chết máy nên con cho quá giang, không ngờ trời mưa to nên anh ấy sẽ nghỉ lại nhà chúng ta một đêm."

Tô Thịnh Quân hơi cúi người: "Đúng vậy, tôi xin phép làm phiền mọi người một đêm."

Dương Lệ Vân gõ bộ móng sơn tím lên tay vịn, liếc mắt nhìn cô: "Vậy thì phải đón tiếp chu đáo rồi. Hai đứa tự lo liệu đi, mẹ có việc cần ra ngoài."

Quý Minh Lan ngạc nhiên, hồi chiều mẹ đã ra ngoài, bây giờ lại đi tiếp, cô không nén nổi tò mò: "Muộn rồi mẹ đi đâu vậy?"

Dương Lệ Vân chỉnh lại khăn quàng cổ, bước xuống cầu thang: "Mẹ đã hứa với Tiểu Ý là tối sẽ tới ở với thằng bé. Mẹ đi trước đây, việc nhà tùy con."

Quý Minh Lan "ồ" một tiếng, tránh đường cho mẹ cô đi.

Quý Nhu Ngọc đứng bên giải thích: "Bà ấy là mẹ chúng tôi, còn Tiểu Ý là con trai chị tôi."

Tô Thịnh Quân như bất ngờ: "Cô có con rồi?"

Quý Minh Lan gật đầu, tay vô thức sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Ừ đúng vậy."

"Ồ."

Quý Nhu Ngọc búng tay cái "tách", quay qua cười với anh ta: "Đúng rồi, nếu anh chưa ăn tối thì ăn cùng bọn tôi đi. Nói anh biết, đầu bếp nhà tôi nấu ngon lắm nha."

"A, vậy tôi xin phép."

Người đẹp cười lên càng đẹp. Quý Nhu Ngọc say mê nhìn anh không rời mắt.

Tại báo đầu bếp muộn nên bữa tối được chuẩn bị khá đơn giản, trứng xào cà chua, tôm thịt hầm khoai tây, cá trích nướng với salad rau, thêm một bát canh chua.

Cả buổi Quý Nhu Ngọc cắm đầu ăn không đoái hoài gì tới idol đang ngồi cạnh. Nhất là món salad rau, con bé đã ăn ba bát mà vẫn chưa chán.

Quý Minh Lan mới ăn có một bát đã không muốn ăn nữa, bụng dạ hơi khó chịu. Ăn xong cô dọn bát đũa rồi về phòng trước.

Cô tắm rửa qua loa rồi trèo lên giường ngủ. Trằn trọc mãi không ngủ được, cô đành bật đèn bàn xem lại các mẫu thiết kế. Cô luôn để trong tủ đầu giường hai quyển sổ, quyển bìa xanh lá để viết nhật kí, quyển to hơn bìa tím để thiết kế linh tinh.

Cô lấy quyển bìa tím, coi một lượt từ đầu tới cuối. Quyển sổ này đã đồng hành với cô từ năm lớp 11, hai trăm trang giấy chật kín những hình vẽ, có kí họa lớp học, nhân vật anime cô thích, nháp câu khó trong đề toán,... và cả tương lai cô mong đợi. Tất nhiên có cả Quân Lam Thành, ngày xưa cô chết mê chết mệt hắn, nên trong sổ vẽ đầy những bức tranh ước mơ ngôi nhà và những đứa trẻ.

Trang cuối cuốn sổ là hai tờ giấy gộp làm một, ở bốn góc có dán băng keo trắng, cô dễ dàng bóc băng keo, lộ ra bức hình vẽ trên hai mặt giấy, một bên là hình vẽ nguệch ngoạc còn bên kia là hình phác họa góc nghiêng một cậu con trai.

Quý Minh Lan vuốt ve hai trang giấy. Cái hình nguệch ngoạc nhìn như con nít vẽ ấy là của Quân Lam Thành, hồi đó hắn nằng nạc muốn mượn sổ cô vẽ, còn vỗ ngực đảm bảo không làm cô thất vọng. Lúc ấy cô còn chờ mong, hắn cầm sổ gần một tiếng mới đẻ ra được một bức tranh xấu tới ma chê quỷ hờn làm cô không còn thất vọng mà thành tuyệt vọng.

Hồi tưởng về thanh xuân tươi sáng khi xưa khiến cô bỗng phì cười.

Màn hình điện thoại để trên tủ bỗng sáng lên, Quý Nhu Ngọc gửi tin nhắn tới cho cô.

[Chị ngủ chưa]

Cô mới để quyển sổ xuống, nhanh chóng rep lại.

[Chưa ngủ, gì vậy]

Bên kia cứ hiện xóa rồi lại nhập, một lúc sau mới có tin nhắn mới.

[Chị đói không, xuống ăn mì]

Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ rồi. Ăn đêm giờ này không tốt.

[Chị không ăn đâu, ngủ trước đây]

Rồi cô tắt máy đi, chui vào chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ở bên kia, Quý Nhu Ngọc đọc xong tin nhắn, tiếc nuối thở dài: "Chị ấy bảo không ăn, ngủ rồi."

Tô Thịnh Quân đang đứng nấu mì, nghe vậy hơi quay đầu: "Vậy sao, tiếc thật đấy."

Quý Nhu Ngọc chống cằm ngắm bóng lưng anh, cảm thấy sống không còn gì nuối tiếc.

Ngài ảnh đế đang nấu cho mình ăn, ước gì được ăn cả đời nhỉ.

Nghĩ vậy, Quý Nhu Ngọc nhanh chóng chụp lại dáng hình Tô Thịnh Quân trong bếp, lựa tấm hình đẹp nhất làm hình nền.

...

Lúc Quý Minh Lan tỉnh dậy đã hơn mười giờ. Cô cố gắng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì thấy trên bàn thủy tinh có một bát súp bí đỏ. Cô múc một thìa nếm thử, súp nguội ngắt với hơi mặn, chắc là Nhu Ngọc tự làm. Cô vừa ăn vừa nghe giàn hoa giấy hát một bài đang thịnh hành gần đây. Xử xong bát súp thì cô không còn thấy đói nữa.

Quý Minh Lan dựa vào ban công nhìn xuống sân nhà. Trong sân trước có một đài phun nước to, thảm cỏ hai đường xanh mướt, còn có cả hàng rào cây đang được thợ làm vườn cắt tỉa lại gọn gàng. Nhìn từ bên ngoài, biệt thự này chẳng khác gì một tòa lâu đài thời trung cổ.

Quý Minh Lan chăm chú nhìn đài phun nước, bỗng có cảm giác vô thực. Cô xoa ấn đường, nghĩ chắc do dạo này nhiều việc quá nên mệt mỏi. Cô mở điện thoại lên, thấy gần tới giờ Quý Trường Ca xuống máy bay bèn thay đồ rồi ra ngoài.

Quý Nhu Ngọc đang loay hoay dưới sảnh lớn chỉ đạo gì đó, thấy cô đi xuống thì vẫy tay chào cô. Mấy người giúp việc bưng chậu cây gật đầu với cô rồi chỉ lướt qua.

Cô quan sát xung quanh rồi hỏi: "Tô Thịnh Quân về rồi à?"

Quý Nhu Ngọc ôm chậu cây trong tay đáp: "Vâng ạ, anh ấy bảo ở xe được sửa rồi nên đi trước."

Cô nghiêng đầu cài lại hoa tai, lúc đi ngang qua một người đang ôm hai chậu trầu bà, một cây còn líu lo hát vui vẻ. Cô bật cười, người giúp việc thấy cô bỗng nhiên cười thì đứng lại, lúng túng hỏi: "Tiểu thư có việc gì ạ?"

Quý Minh Lan hắng giọng, cười giả lả: "À, không, tại tôi thấy có nhiều cây trong nhà nên hơi thắc mắc thôi. Anh cứ làm việc tiếp đi."

Người giúp việc cười chào cô rồi đi tiếp. Quý Nhu Ngọc tới gần, giơ điện thoại lên cho cô xem: "Tự nhiên mẹ nhắn cho em bảo em mua cây về làm xanh biệt thự. Chị thấy có lạ không?" Quý Minh Lan đọc lướt dòng tin nhắn, đúng là mẹ cô nhắn thật.

"À, chắc là để cho Tiểu Ý ngắm đấy, trước thằng bé bảo muốn trong nhà có nhiều cây nên mẹ mới bảo em trang trí." Cô chỉ nghĩ ra được lí do này thôi.

"Ồ, ra vậy." Quý Nhu Ngọc chỉ đáp lại vậy, rồi sửng sốt, cuốn cuốn lọn tóc: "Nhưng mà hôn lễ... Ôi, phải làm sao bây giờ? Tiểu Ý sẽ buồn lắm đây. Chẳng lẽ cưới xong rồi ly hôn?"

Cô ngẩng lên, thấy Quý Nhu Ngọc đang thất thần chọc vào nụ hoa nhài, cô như cảm thấy nụ hoa đang đau đớn, bèn lên tiếng: "Chúng ta còn ngày mai mà, để chị tính xem sao. Với lại, đừng chọc vào hoa như thế."

Quý Nhu Ngọc rũ mắt, "ừ" một tiếng. Cô đăm chiêu suy nghĩ, trả máy cho em gái rồi tạm biệt đi ra ngoài.