Cách Sói Trả Ơn

Chương 11: Ốm



Beta: Miki.

Ngày: Th4, 03/01/2024.

....

Ân Tinh Quang đọc xong tệp tin sắc mặt càng thêm nặng nề, thư ký bên cạnh thấy sắc mặt y không tốt khẽ nuốt nước miếng sợ sệt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ báo cáo hôm nay của gã có vẫn đề gì rất nghiêm trọng sao?

"Chủ tịch, phần báo cáo của bộ thiết kế đây ạ, còn đây là của bộ phận maketing." Hồ Úc kiềm nén sợ sệt trong lòng, tiếp tục đưa hai tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Ân Tinh Quang, trong lòng thầm nghĩ phải khiến mấy người dưới kia nên có phúc cùng hưởng, có bị ăn mắng cũng cùng chịu với gã mới được.

"Tạm thời để đấy đi." Ân Tinh Quang nhíu mày không nhìn mấy tập văn kiện đó. "Gọi Vân Ly Tống đến đây gặp tôi một chút."

"Dạ thưa chủ tịch." Hồ Úc gật đầu xoay người rời đi, ra khỏi cửa phòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác cả người như vừa chạy thoát khỏi hầm băng.

Khi Vân Ly Tống đến nơi, cả người nhếch nhách uể oải, vừa đi vừa ngáp, vào trong phòng liền lăn đùng ra sô pha nhắm mắt. "Lão Ân, ông gọi lão tử tới làm gì vậy a! Lão tử vừa mới chợp mắt được một tý sau ba ngày thức trắng đêm đấy! Mệt chết lão tử rồi!"

"Đừng nói chuyện thừa thãi nữa, đi điều tra vị trí hiện tại của Lam Lam cho tôi." Ân Tinh Quang không nói lời vô nghĩa, để Hồ Úc mang một cái laptop thông minh vào đưa cho hắn.

"Giề?!! Tìm vị trí của Tiểu Lam!?" Vân Ly Tống trợn tròn mắt nhìn y, không thể tin được mà hỏi lại. "Tiểu Lam làm sao mà phải tìm em ấy? Chẳng lẽ đến tuổi phản nghịch, bỏ nhà đi bụi? Hay là chạy theo tình yêu đích thực, trải nghiệm cuộc sống hôn nhân?"

"Bớt nói bậy đi, tôi không liên lạc được với em ấy."

Vân Ly Tống nhíu mày ngồi dậy, nét mặt trêu đùa cũng thu lại. "Từ khi nào?"

"Đêm qua tôi nhận được tin nhắn cầu cứu từ ID của Lam Lam, nhưng khi gọi lại thì không kết nối được, sau đó tôi cho người điều tra, đã không thấy người từ nửa tháng trước. Bởi vì không thể liên lạc nên mới gọi cậu đến đây."

Vân Ly Tống vươn tay mở laptop lên, ngón tay lướt nhanh trên mặt bàn phím, số ID của Ân Lam hắn đã thuộc làu làu như lòng bàn tay, nhưng quả đúng như lời mà Ân Tinh Quang nói, định vị của Ân Lam như hoàn toàn biến mất khỏi dữ liệu hệ thống, ngay cả một chút tin tức lọt gió cũng không thấy.

"Ân Lam rơi vào kẻ có máu mặt rồi nha!" Mặc dù than thở nhưng hắn vẫn móc ra một chiếc USB nhỏ, cắm thẳng vào laptop rồi một lần nữa truy cập lại số ID của Ân Lam. "Hừm, cho tôi thời gian hai ngày, hai ngày sau tôi sẽ đưa ra vị trí chính xác của Tiểu Lam."

"Nhờ cậu, nếu Lam Lam đã có thể gửi cầu cứu cho tôi, vậy có thể khẳng định em ấy hiện vẫn an toàn, nhưng tương lai tôi không chắc chắn."

"Được."

- --------------------------

Ân Lam vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi tin tức từ anh trai, khoảng thời gian tiếp theo đều dùng sự lạnh lùng như mọi lần để đối mặt với Vũ Tử Minh. Bất quá, đúng như lời mà Vũ Tử Minh đã nói với cậu, hắn muốn 'làm' cậu đến khi nào xác định cậu đã mang thai giọt máu của hắn, mới có thể dừng lại.

Dù cho Ân Lam có phản kháng đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải khuất nhục trước sức mạnh của đối phương. Vũ Tử Minh cũng không giống như hôm đầu tiên mất khống chế, những lần sau đều cực kỳ nhẹ nhàng, thậm trí còn vô cùng quan tâm đến cảm giác của cậu, dịu dàng tựa như hai người vốn là người yêu thắm thiết lâu năm.

Chẳng biết lý do vì sao nhưng Ân Lam lại không thể nào hoàn toàn căn hận hắn, cùng lắm thì chỉ bài xích một chút hành động đột ngột thân mật của đối phương, tức giận vì bản thân yếu đuối bất lực không thể phản kháng.

Trong tiềm thức của cậu chấp nhận Vũ Tử Minh như một lẽ đương nhiên, kiểu vốn nên là như vậy nhưng lại bị Ân Lam nhiều lần đè xuống không muốn tin. Cậu đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, chính là tin tức tố của hai người bọn họ, có khả năng hợp nhau đến 90% hoặc hơn!

Nhưng đối với Ân Lam, điều này thật sự khiến cậu vô cùng đau khổ. Cậu không thể kiềm nén lại cảm giác dựa dẫm ỷ lại của Omega đối với Alpha, càng không muốn thừa nhận Vũ Tử Minh, người đã cưỡng bức cậu sẽ là bạn đời của mình! Những suy nghĩ rối loạn luân phiên chạy nhảy trong đầu cậu, lý trí và bản năng như biến thành hai con dã thú cắn xé nhau bên trong suy nghĩ khiến tinh thần Ân Lam cực kỳ uể oải và mệt mỏi.

Vũ Tử Minh thấy sắc mặt cậu ngày càng không tốt cũng rất lo lắng, càng thêm kè kè bên cạnh cậu chăm sóc từng ly từng tý khiến Ân Lam càng thêm mệt mỏi, cả ngày chỉ muốn làm ổ trong chăn không muốn động đậy di chuyển.

"Lam à, dậy uống thuốc đi, em đang sốt rồi!"

Ân Lam mơ hồ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng tự trách của Vũ Tử Minh liền nhắm mắt lại, yên lặng quay đầu đi. Cả người cậu uể oải nặng nề, đầu đau như búa bổ, suy nghĩ trì trệ chậm chạp.

"Lam, ngoan nào, để tôi đỡ em dậy uống thuốc." Vũ Tử Minh nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, đưa một cốc nước ấm lên môi cậu. Ân Lam yếu ớt theo bản năng hơi hé miệng ra nuốt nước vào, cổ họng khô khốc cũng theo đó mà thoải mái hơn một chút.

"Khụ khụ khụ..." Đầu cậu tựa vào lồng ngực hắn, bên tai nghe được tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ, bắt đầu nhớ lại lý do tại sao cậu lại như vậy.

Hôm qua cậu bởi vì không muốn làm chuyện xấu hổ với Vũ Tử Minh nên đã ngâm người trong nước lạnh rất lâu, hình như đã ngâm ở trong gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn bị Vũ Tử Minh đẩy cửa vào cưỡng chế lôi ra. Sau đó hình như hắn rất tức giận, đè cậu ra trừng phạt một trận, tiếp theo đó... tiếp theo đó cậu không nhớ được gì nữa.

"Tránh ra.. khụ khụ, không muốn!" Ân Lam yếu ớt run rẩy đẩy người Vũ Tử Minh, hai mắt nhắm chặt lại, quay đầu ra hướng khác.

"Đừng bướng, em uống thuốc xong rồi muốn tôi làm gì cũng được! Nào, đừng tự hành hạ bản thân như vậy, tôi sẽ đau lòng!" Vũ Tử Minh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cậu dỗ dành, cả mặt đều hiện lên sự tự trách.

"Anh là tên khốn.. khụ khụ, tôi không tin, buông.. ra!"

"Tôi là tên khốn, là tên điên, tôi xấu xa bỉ ổi! Em uống thuốc xong rồi muốn mắng tôi như thế nào cũng được, nào, mau uống thuốc đi!"

Hắn đau lòng đưa thuốc đến bên môi cậu nhẹ nhàng đút vào. Ân Lam bị đắng đến nhíu chặt mày lại, lắc đầu muốn nhổ ra ngoài. Vũ Tử Minh nhìn cậu như vậy liền trực tiếp ngậm lấy viên thuốc, uống một ngụm nước rồi cúi đầu xuống, dùng miệng đút thuốc qua.

Ân Lam kháng cự mà đánh vào vai hắn, lại không thể không nương theo động tác của hắn mà nuốt xuống, vị đắng tràn ngập trong miệng, ngay cả khoang mũi cũng ngửi được mùi đắng ngắt của thuốc.

"Khụ khụ, đừng.. ưm!"

"Đồ điên.."

"Tôi không..."

Vũ Tử Minh liên tục dùng một cách mà đút hết số thuốc, Ân Lam đắng đến cả mặt đều nhăn thành một cục, hai mắt tràn đầy sương tức giận nhìn hắn, trong miệng đột nhiên được nhét vào một viên kẹo ngọt vị đào.

"..."

"Ngoan, ăn kẹo vào sẽ hết đắng." Vũ Tử Minh dịu dàng hôn lên trán cậu dỗ dành, bàn tay ở sau lưng cậu vỗ vỗ như đang dỗ trẻ em ngủ, có chút trúc trắc lại có chút ngây ngô.

Vị ngọt nhanh chóng lấn át đi vị đắng, Ân Lam yên lặng ngậm kẹo, sau đó dưới sự vồ về an ủi của Vũ Tử Minh, hai mắt chậm rãi khép lại, chìm vào giấc ngủ.

Vũ Tử Minh cảm nhận được người trong lòng đã ngủ liền cẩn thận đặt cậu xuống giường, đắp kín chăn bông, điều chỉnh lại điều hòa nhiệt độ lên cao chút, cuối cùng mới thu dọn ly nước cùng thuốc.

Lúc Ân Lam tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, cả người cậu toàn là mồ hôi dính nhớp khó chịu, Vũ Tử Minh cách một lớp chăn bông ôm cậu thật chặt không buông.

"Dậy rồi sao? Cảm thấy không khỏe ở đâu không? Có muốn ăn gì không?" Vũ Tử Minh đặt tay lên trán cậu kiểm tra, cảm thấy đã không còn nóng như hồi sáng liền ngồi dậy, lấy khăn ấm ở bên cạnh lau mặt lau cổ cho cậu. "Mới ốm xong không được tắm rửa, để tôi lau người thay quần áo giúp em."

Suốt cả quá trình Ân Lam đều không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, Vũ Tử Minh đút cậu ăn cháo cũng không phản kháng, yếu ớt há miệng ra rồi nuốt xuống, cuối cùng liền nhắm mắt giả vờ ngủ.

Vũ Tử Minh nhìn thấy cậu biểu hiện thái độ như vậy cũng không tức giận, chỉ đau lòng cùng áy náy mà nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào trong lòng vỗ về. "Bên phía quân sự có chuyện cần tôi ra mặt giải quyết, em như vậy sao tôi yên tâm rời đi."

Ân Lam không thèm trả lời hay phản ứng gì, thật sự giống như đã ngủ say không nghe thấy lời hắn nói.

"Ngày mai tôi sẽ rời đi một lúc, tôi sẽ cho người đến bảo vệ em, nếu có chuyện gì thì nói họ liên lạc với tôi, nếu em nhớ tôi muốn gặp tôi thì càng tốt." Vũ Tử Minh biết cậu chưa ngủ nên vẫn tiếp tục nói.

....