Cách Sói Trả Ơn

Chương 12: Chạy thoát



Beta: Miki.

Ngày: Th4, 03/01/2023.

....

"Ngày mai tôi sẽ rời đi một lúc, tôi sẽ cho người đến bảo vệ em, nếu có chuyện gì thì nói họ liên lạc với tôi, nếu em nhớ tôi muốn gặp tôi thì càng tốt." Vũ Tử Minh biết cậu chưa ngủ nên vẫn tiếp tục nói.

Trong đầu Ân Lam chạy loạn đủ loại suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn giữ im lặng như cũ, cậu thật lòng hi vọng, anh trai cậu sẽ nhanh chóng cứu cậu ra khỏi nơi này, sau đó tìm bác sĩ giúp cậu điều trị bản năng dựa dẫm của Omega đối với Vũ Tử Minh.

- --------------------------

Buổi sáng hôm sau lúc Ân Lam tỉnh dậy đã không thấy Vũ Tử Minh ở đâu, cậu đi chân trần xuống giường, hé rèm cửa sổ ra nhìn xuống, bên dưới biệt thự có vài người mặc vest đen đang đứng nghiêm canh gác, quay đầu lại mở cửa phòng ngủ thì ngược lại không có người nào canh giữ bên ngoài.

Đi thẳng xuống phòng khách, một vệ sĩ thấy cậu thức dậy liền quy củ bước đều tiến lên, tay phải đặt chéo trên trán chào theo nghi thức quân đội, sau đó dõng dạc mạch lạc. "Ân thiếu gia, chúng tôi là vệ sĩ do Thiếu tướng cử đến phụ trách bảo vệ sự an toàn của ngài, nếu ngài có việc gì cần phân phó hãy nói với chúng tôi."

Ân Lam hơi bất ngờ đối với hành động của đối phương, sau đó mím môi cười nhẹ một cái lắc đầu. "Cảm ơn anh, hôm nay làm phiền anh rồi."

Vệ sĩ nhìn thấy nụ cười của cậu liền đỏ mặt ngơ ngác, sau đó nghiêng người lùi qua một bên, một lần nữa nghiêm túc đứng canh gác.

Ân Lam hạ mắt đi vào bếp đem mấy đĩa thức ăn để trong tủ lạnh cùng một quả táo ra ngoài, lấy lưng che chắn hành động của chính mình, âm thầm cất giữ một chiếc dao gọt hoa quả loại nhỏ vào trong túi áo, sau đó mới đi về phía lò vi sóng hâm nóng đồ ăn.

Đối với bất kỳ người xa lạ nào, Ân Lam đều sẽ giữ trên môi nụ cười xã giao tiêu chuẩn, nhưng sở hữu một khuôn mặt vạn người mê nên khi cậu mỉm cười, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc muốn thân cận và bảo vệ. Chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tên vệ sĩ kia liền có thể biết, khuôn mặt cậu có bao nhiêu mê hoặc cùng hấp dẫn.

Ân Lam thoải mái từ tốn ăn hết bữa sáng, sau đó chậm rãi nhìn thời gian, 9 giờ.

Lên phòng thay đổi một bộ quần áo dễ vẫn động, Ân Lam nắm chặt đồng hồ tín hiệu, một lần nữa phá giải virus, xâm nhập vào lỗ hổng bên trong tường lửa. Ngay khi cậu vừa thoát khỏi hiệu quả của virus, màn hình ảo ngay lập tức hiện lên cuộc gọi đến của Ân Tinh Quang.

"Anh!" Ân Lam nhanh chóng bắt máy, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi nét vui mừng.

"Lam Lam, bọn anh hiện tại đang ở hướng tám giờ gần giàn hoa dã quỳ, em đi dạo đến chỗ này sau đó bọn anh sẽ giúp em rời khỏi đây, cứ bình tĩnh thôi, đừng vội vàng bứt dây động rừng." Ân Tinh Quang nghiêm túc nói, giọng y đều đều mang theo trấn an khiến người nghe bình tĩnh.

"Vâng, em biết rồi." Ân Lam gật đầu một cái, màn hình ảo chớp nháy hai cái muốn tắt đi.

"Được.. để sự an... toàn của bản... hàng đầu... biết không..?"

Giọng nói của Ân Tinh Quang rè rè chập chờn nhưng cậu vẫn hiểu ý mà anh trai muốn biểu đạt, liền dứt khoát ấn tắt máy, sau đó hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, đeo đồng hồ tín hiệu lên cổ tay, sờ lại con dao gọt hoa quả trong túi quần, chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa mới đi xuống lầu một lần nữa.

"Anh.. anh đi theo tôi đi dạo xung quanh một chút nhé?!" Ân Lam bước xuống lầu chỉ vào vệ sĩ lúc nãy có nói chuyện vài câu nhẹ giọng hỏi.

"Tất nhiên rồi thưa Ân thiếu gia." Vệ sĩ nghiêm túc chào một cái rồi đi theo sau lưng cậu ra ngoài khuôn viên.

Những tên vệ sĩ khác nhìn hai người đi qua cũng không nói gì, một vài người muốn đi theo sau liền bị Ân Lam mỉm cười từ chối, nói rằng mình chỉ đi dạo vòng quanh khuôn viên một chút, nếu mọi người đi theo cậu sẽ rất ngại ngùng.

"Nếu các anh cứ nhất quyết đi theo như vậy, vậy thôi tôi sẽ về phòng."

Ân Lam đánh đòn hù dọa, mấy tên vệ sĩ nhìn nhau cuối cùng đành từ bỏ. Tên vệ sĩ được cậu gọi đi theo nghiêm túc đứng cách Ân Lam một cánh tay, yên lặng bảo hộ mục tiêu lần này.

"Anh tên gì vậy?"

"Thưa Ân thiếu gia, tôi tên là Hoàng Quý."

"Hoàng Quý, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi năm nay vừa tròn 23 tuổi, thưa Ân thiếu gia."

"Vậy là anh lớn hơn tôi một tuổi đấy, năm nay tôi 22 tuổi. Vậy anh làm vệ sĩ đã được bao lâu rồi?" Ân Lam đứng lại vươn tay hái một nhành hoa hồng trắng khẽ ngửi, sau đó lại đi tiếp về hướng giàn hoa dã quỳ.

"Tôi làm vệ sĩ được 5 năm rồi thưa Ân thiếu gia."

"Anh đừng thiếu gia mãi như vậy, có thể gọi tôi là Ân Lam hoặc Lam Lam." Ân Lam có chút dở khóc dở cười đối với cách nói chuyện của Hoàng Quý.

"Tôi biết rồi ạ, thiếu gia." Hoàng Quý hơi đỏ mặt nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại.

Ân Lam vừa đi vừa hỏi chuyện đối phương, trên tay đã hái được một vài nhánh hoa xinh đẹp tươi rói, cuối cùng mới dừng chân trước giàn hoa dã quỳ. "Nếu lần này nhiệm vụ của anh thất bại, anh có bị phạt không?"

"Chắc chắn là có ạ."

Nghe câu trả lời, Ân Lam khẽ cụp mắt xuống sau đó cười thật tươi đưa hết số hoa trong tay cho Hoàng Quý. "Hoa này tôi hái tặng anh nè!"

Hoàng Quý ngơ ngác nhận lấy bó hoa nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào dung nhan quá mức tuyệt luân của Ân Lam, sau đó ngượng ngùng cúi đầu nhìn bó hoa nhỏ trong tay. "Cảm, cảm ơn thiếu gia."

"Thật xin lỗi."

Trong nháy mắt Ân Lam nói ra ba chữ đó, xung quanh bỗng xao động, có ba người đột nhiên nhảy từ trên giàn hoa dã quỳ xuống, sau đó trực tiếp tấn công Hoàng Quý.

Là một quân nhân được huấn luyện chính quy nghiêm ngặt và đã nhận nhiều nhiệm vụ, Hoàng Quý phản ứng lại rất nhanh, vươn tay muốn kéo tay Ân Lam về phía mình để bảo vệ, lại không ngờ bị một con dao nhỏ cắt ngang qua cánh tay.

"Ân thiếu gia.....!"

Ân Lam mím môi giữ chặt chuôi dao, vết cắt vừa rồi chỉ có thể khiến Hoàng Quý bị thương nhẹ, sau đó nhanh chóng bị ba người lạ mặt kia tấn công, đè xuống dưới đất, ngay cả thiết bị báo nguy cũng bị ba người giật mất.

"Đừng giết anh ấy." Ân Lam nhanh tay ngăn cản hành động siết cổ của ba người, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Quý đang bị đè ở dưới mặt cỏ. "Xin lỗi anh, đã làm liên lụy đến anh rồi. Chuyển lời của tôi lại cho Vũ Tử Minh, hi vọng tôi và anh ta không bao giờ gặp lại nữa."

Hoàng Quý không kịp nói câu nào, sau gáy đã bị dọng thẳng một quyền, tầm mắt mơ hồ nhanh chóng ngất đi. Ba người kia buông đối phương ra, một người thân thủ nhanh nhẹn cõng Ân Lam lên lưng, hai người còn lại cúi thấp làm bàn đạp để gã trèo lên, chỉ vài ba động tác đã nhảy khỏi khuôn viên biệt thự.

Bốn người nhanh chân chạy một đoạn liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen thường dân, Ân Tinh Quang đang đứng ở bên ngoài cửa xe chờ cậu, nhìn thấy Ân Lam chạy ra liền mím môi lo lắng tiến lên, ôm lấy đứa em trai yêu quý vào trong lòng.

"Anh!!"

"Đừng sợ, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói chuyện."

"Vâng." Năm người nhanh chóng chui vào xe, khởi động rồi chạy đi, đi đến quốc lộ lớn còn ghé vào một gõ nhỏ, thay đổi sang một chiếc xe khác hai lần mới yên tâm chạy đến căn hộ riêng của Ân Tinh Quang.

Suốt cả dọc đường chạy trốn hai anh em không nói gì với nhau, đều thống nhất giữ yên lặng. Khi về đến nhà, Vân Ly Tống đã chờ sẵn ở đó.

"Tiểu Lam về rồi sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?" Vân Ly Tống xóa bỏ hình ảnh chiếc xe của bọn họ trong camera an ninh ở đường quốc lộ, che dấu hành tung của hai người, cũng xóa luôn ghi chép trong bộ nhớ camera của chung cư căn hộ Ân Tinh Quang.

"Anh Tống, cảm ơn anh đã trợ giúp." Ân Lam biết Vân Ly Tống là một hacker chuyện nghiệp thần sầu, nếu lần này không có sự giúp đỡ của hắn, cậu cũng không dễ dàng chạy trốn khỏi biệt thự như vậy.

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, bất quá..." Vân Ly Tống xoa xoa mái tóc mềm mại của Ân Lam, đột nhiên xòe tay ra trước mặt cậu. "... bất quá nhóc con, em cho anh mượn cái đồng hồ tín hiệu của em một chút đi, ngày mai anh sẽ trả lại. Anh có chút hứng thú với phần mềm virus trong quang não của em."

Ân Lam không nói hai lời liền đưa đồng hồ tín hiệu của mình cho hắn, Vân Ly Tống mỉm cười nhận lấy, sau đó ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa nhìn cậu một cái, xoay người xách theo máy tính rời đi.

Ân Tinh Quang để cậu ngồi xuống sô pha, điều khiển robot đem nước ấm đến, ngồi đối diện em trai yên lặng một lúc lâu.

"Là Vũ Tử Minh đúng không?"

Ân Lam biết anh trai có thể đoán ra được một số chuyện, thêm đó, trên người cậu hiện tại đều là pheromone của Vũ Tử Minh, nồng nặc đến bất cứ người nào cũng đều đoán được.

....