Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 10: Collin



Mọi người chào tôi. Tôi là một nguồn vui và ánh sáng. Đó là một cảm giác xa lạ và tôi vẫn chưa quen với nó. Sự ngưỡng mộ tràn ngập trong không khí. Nhưng cũng có sự ghen tỵ từ người ngoài như chất độc. Rõ ràng, trở nên xinh đẹp cũng có nhược điểm của nó.

Charlotte làm gì mỗi ngày? Sự hoang tưởng nổi gai ốc trong ngực tôi. Sẽ ra sao nếu một trong những người quen của Charlotte nhận ra có gì đó không ổn? Họ sẽ có thể tìm ra sự thật chứ?

Không. Không, tất nhiên là không.

Không ai nghĩ phép thuật là có thật cả. Ghi chép cuối cùng về một người sử dụng phép thuật có từ ba thế kỷ trước. Tôi đã không tin nó vẫn còn tồn tại nếu không vì cuộc gặp gỡ với Medea một ngày trước. Móng tay của tôi đâm vào lòng bàn tay, tạo ra vết hằn nhỏ. Giá như có một cách nào đó để làm cho mụ phù thủy ra đi mãi mãi và để chắc chắn mụ ta không buôn bí mật của tôi cho người nào khác.

Hôm nay là một ngày nóng và ẩm ướt và ngôi làng lung linh dưới ánh sáng của mặt trời đang nhô lên. Chẳng bao lâu tôi đã bị lạc trong sự dày đặc của đám đông và lang thang qua những người giàu có, ngã tư nhộn nhịp ở giữa những ngôi làng rừng thưa, tập thể được gọi là Easthaven, đến vương quốc của Aldovia. Tôi lang thang qua một đám người tuyết, thương gia, những kẻ lừa đảo, kẻ trộm, những người nông dân và con bạc. Tôi đi bộ qua những con đường thủy chật nức với những con tàu hàng hóa chất đầy và hàng quán với ruy băng. Nông dân chạy qua với cái đầu cúi xuống và quần áo làm từ vải lanh thô, trong khi tầng lớp thượng lưu khoác lên mình tấm vải lụa cuồn cuộn và đeo đồ trang sức mắc tiền đi thơ thẩn ngang qua quảng trường với đoàn tùy tùng cá nhân của mình. Sự kiêu ngạo toát ra từ họ.

Tôi cảm thấy hơi không xứng đáng trong bộ đồ đơn giản của mình. Đây không phải Easthaven, nơi tôi được coi là con gái của thương gia và được kính trọng. Những vết ố dơ làm bẩn chiếc váy sơ mi của tôi và tụ hợp trên chiếc giày da của tôi. Không như Charlotte, tôi chưa bao giờ sợ làm vấy bẩn váy mình cả. Nhưng trong sự điên cuồng của cuộc sống muôn màu và những ánh mắt thăm dò làm cho tôi cảm thấy mình ăn mặc quá luộm thuộm.

"Jane, là em đấy à?" một giọng nói lãng mạn gọi tôi. Tôi quay lại để nhìn thấy một người đàn ông trẻ với nụ cười rộng và tươi tắn bước về phía tôi. Tôi biết anh ta là ai. Tôi ngăn lại sự hoảng loạn của mình. Làm sao anh ta biết được tôi là ai? Sau đó tôi nhớ ra Charlotte có rất nhiều bạn. Anh ta có biết tôi khác biệt không? Charlotte sẽ nói gì với anh ấy? Tôi trở nên bất lực khi anh ta dừng lại trước mặt tôi.

Ánh mắt của Colin ngọt như mật ong. Chúng dịu dàng và có màu hạt dẻ với những màu vàng lấp lánh. Một cái miệng dễ cười để lộ ra hàm răng trắng hoàn hảo tỏa sáng lấp lánh. Anh ta có một chiếc cằm nhọn, một chiếc mũi cao tinh xảo, và gò má cao. Mái tóc nâu của anh ấy, màu của sô cô la, nó rối mù trong phong cách thời trang xuề xòa. Một năm lớn hơn tôi, anh ta đã tốt nghiệp từ thời gian học nghề. Tôi nghe nói anh ta xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng thông minh và sắc sảo nhờ việc đọc sách và học hỏi. Ai cũng thích anh ta cả. Thật dễ để hiểu vì sao. Cằm của anh ta là cằm chẻ, đôi tay của anh ta thật vững chắc. Đôi vai anh ta vuông và tự tin, khuôn mặt anh ta đốn tim bao nhiêu cô gái.

"V-Vâng." tôi lắp bắp, không biết nói gì.

"Anh biết mà!" giọng anh ấy khàn khàn. "Đã một thời gian dài, nhưng anh có thể nhận ra em bất cứ đâu." Đôi mắt sống động của anh ấy nhảy qua mặt tôi khi tôi tự hỏi mối quan hệ của anh ấy với Charlotte là gì. Tôi không có chủ đích để tiếp tục nó. Colin là một tên bảnh bao có uy thế không bao giờ liếc nhìn theo cách của tôi trước đây.

Tôi chợt cảm thấy không thích anh ta. Bởi vì cách anh ta cười với tôi, tôi cảm thấy tôi cần phải khiêu khích anh ta.

"Nếu anh thứ lỗi cho tôi," tôi nói đột ngột cắt ngang khi anh ta chuẩn bị nói thêm gì đó nữa. Tôi đi ngang qua anh ta, một cái nhếch mép không cố ý nở ra từ mặt tôi. Anh nên biết điều đó.

Tôi cảm nhận ánh mắt nhàm chán của anh ta nhìn vào lưng tôi khi tôi bước đi.