Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 11



"Xin chào, cô gái đáng yêu!"

Tôi vào một quảng trường nữa ở gần bến cảng. Dọc theo hai bên lề là những quầy thức ăn với những cái nồi hơi và những chủ quầy đeo mấy chiếc mặt nạ trông thật buồn cười, trình diễn những trò ảo thuật trên bàn. Một trong những người bán thức ăn cười với tôi khi tôi nhìn anh ta. Anh ta cúi chào tôi. Tôi chạm đầu mình một cách tự nhiên. Mái tóc vàng óng và dài của tôi xõa xuống lưng, được tết lại thành hình vương miện. Lông mi của tôi dài, đôi mắt tôi trong veo, và toàn bộ khuôn mặt rất đẹp đối với người đàn ông này.

Tôi nhìn thoáng qua món ăn mà anh ta bán. Những cái chảo bốc đầy hơi nước với những lá nho được nhồi, thịt cừu xiên que, và miếng bánh mì cắt lát ấm. Tôi chưa bao giờ bị đói ở Easthaven cả, nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ mua được nhiều gia vị và những món ăn ngon. Tôi rất thèm chúng.

"Cô gái xinh xắn đến từ làng," anh ta nói với tôi bằng một chất giọng ngọt ngào. Chất giọng Aldovian nặng nề của anh ta rất khó để tôi hiểu được, và tôi không thể nghe được gì ngoài mấy từ "xin mời đến!" và "ăn bữa sáng của bạn" của anh ta. Tôi cười với anh ta và gật đầu. Tôi chưa bao giờ cưỡng lại được những thứ có sự kính trọng và nhiệt tình.

Một khi tôi tiến tới quầy của anh ta, tôi moi ra được một vài đồng xu bằng đồng và đưa cho người đàn ông. Anh ta ưỡn người ra phía trước, thì thầm với tôi và điều đó khiến tôi đỏ mặt. Chúng đến thật dễ dàng. Tôi quay đi với hai cây thịt cừu xiên và vài đồng xu thừa. Anh ta giảm giá cho tôi.

Tôi đi vòng vòng, kinh ngạc bởi những cửa hàng và những quầy bán đồ khác nhau. Phía bên phải của tôi, có một tiệm cầm đồ bán trang sức đã qua sử dụng. Tôi bước qua một người mẹ đang dỗ dành một đứa trẻ kêu ré lên để giữ nó im lặng.

"Đó là một cái dây chuyền tốt." người phụ nữ ở mặt tiền nói một cách đầy thiện ý, chỉ vào xương quai xanh của tôi. "Nó bao tiền vậy?" Bối rối, tôi nhìn xuống. Mặt dây chuyền hình bông hồng lấp lánh trước ngực tôi.

Gì chứ?

Tôi tháo dây chuyền ra và nhìn chằm chằm nó, nhăn mặt. Tôi thề là tôi đã tháo nó ra vào sáng nay. Phải không? Vậy làm sao nó có thể tìm được cách để quay trở lại cổ tôi?

"Chết tiệt," một người đàn ông chửi thề. Tôi quay lại, giật mình. Hắn ta tham gia vào cuộc tranh cãi với người phụ nữ đó, chỉ vào nó. "Nó có phải bông hồng bằng vàng thật không?" Những ngón tay của tôi đã thôi cuộn quanh dây chuyền. Tôi chưa ngừng suy nghĩ rằng rốt cuộc sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu. Một đám đông nhỏ quây quanh, có những lời xì xào bàn tán dưới những bàn tay được che lại. Bông hồng bằng vàng cực kì hiếm ở Aldovia. Nó phải được cho vào khung và được thanh lọc và được chuyển từ quặng kim cương của Cù Lao Gondour. Khó mà có được nó cho dù có đổi cả một đời của bạn đi chăng nữa. Tôi sẵn sàng cá rằng không ai trong những thường dân này đã thấy thứ gì như nó.

"Tôi không biết nó có giá trị như thế nào," tôi ấp úng. Từ khoé mắt tôi có thể nhìn thấy được bọn họ nhìn nhau với ánh mắt không thể tin được, và khoé miệng họ nhếch lên. Bọn họ cho rằng tôi không để ý.

"Đây, cô gái." Người đàn ông nói. "Tôi sẽ trả cô một cái giá thật tốt. Hai chục đồng vàng cho mẩu trang sức xinh đẹp đó. Cô sẽ không gặp ai trả giá như vậy đâu." Đám đông phẫn nộ la lên. Đó là một mức giá khá thấp. Bọn họ đều lắng nghe, rất chăm chú.

"Đừng nghe tên lừa đảo đó!" Một người thương nhân mặc đồ da và đôi giày bị xước nhiều chỗ, ông ta lên tiếng từ những đám người ồn ào. Đôi mắt của ông ta nhỏ và trông chúng có vẻ hung dữ, khuôn mặt cháy nắng và có những vết nhăn do tuổi tác để lại. Ông ta đẩy đám người qua một bên để đi tới phía trước.

"Tôi sẽ trả cô một trăm năm mươi cho nó." Ông ta quả quyết, đưa tay về hướng sợi dây chuyền.

"Ba trăm!" Người phụ nữ phía sau la lên, giương đôi mắt giận dữ về phía tên thương nhân vừa lên tiếng.

"Nó không để bán." Giọng của tôi nhỏ và mỏng. Nhưng bọn họ nghe tôi. Đồng thời họ quay lại nhìn tôi.

"Cái gì?" Tên thương nhân quát. Môi hắn cong lại. "Cô có ý gì, nó không để bán?"

"Mấy người nghe rồi đó." Giọng tôi lớn hơn. Nhưng tôi mất can đảm khi họ đến gần hơn, những người trả giá. Đám đông cũng tiến lại gần hơn. Nó khiến cho tôi cảm thấy ngột ngạt, và phía sau cổ tôi ngứa ngáy vì chảy mồ hôi. Tên thương nhân nhìn lên và xuống mình tôi, miệng hắn mở một nửa trông giống một tên háo sắc và nó rất khó chịu.

"Con nhỏ ngu ngốc." Giọng hắn ta chứa sự chế nhạo. Hắn ta quá gần tôi đến nỗi mà tôi có thể ngửi thấy mùi hôi trong hơi thở của hắn. Tôi theo bản năng mà lùi về phía sau, và cảm thấy hoảng loạn khi nhận ra tôi không còn nơi nào để chạy trốn.

"Mày ăn mặc như bọn thường dân ở Easthaven." Hắn ta nói một cách khinh bỉ thẳng vào mặt tôi. "Nhưng mày tới đây và đeo trên mình những trang sức tốt và bằng vàng." Hắn chụp lấy cổ tay tôi, xoay ngón cái của tôi một cách tồi tệ, lật nó đến một cách bất ngờ và làm bầm ngón tay tôi. Tôi khóc, nhưng chẳng ai giúp tôi cả.

"Mày là đồ trộm cắp," hắn quyết định. Có lẽ đó là khi hắn để ý tới chiếc nhẫn lấp lánh trên tay tôi. Đôi mắt hắn sáng lên khi hắn giật lấy nó khỏi tay tôi. Vòng nhẫn bằng bạc với một viên đá màu tím. Nỗi sợ nổi lên trong dạ dày tôi, nhưng đồng thời đó cũng là sự tức giận của mình.

Cái nhẫn của mẹ tôi.

"Trả nó đây!" Tôi la lên. Tôi vồ lấy nó một cách tuyệt vọng, nhưng hắn ta đẩy tay tôi ra và giơ tay của hắn lên để đánh tôi. Tôi lùi lại, đoán được rằng cú đánh đó sẽ tới, nhưng không.

Một bàn tay mạnh khoẻ, cứng cáp quấn quanh cánh tay đang giơ ra của tên thương nhân. Khuôn mặt của anh ta căng thẳng với đôi mắt tức giận, lạnh như băng và sắc như thép. Tên thương nhân cố thoát ra, nhưng những hành động của hắn trở nên cuồng loạn và bị quấy nhiễu khi hắn nhận ra mình không thể thoát ra cái nắm chặt như bị khóa của người kia.

"Đưa tôi cái nhẫn." Giọng của anh ta bình tĩnh nhưng rắn chắc, vững vàng như cây sồi đứng giữa cơn bão mùa đông. Run rẫy, tên thương nhân thả chiếc nhẫn vào lòng bàn tay của anh ta. Sau đó anh ta đẩy tên thương nhân sang một bên như thể hắn là thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.

"Có một chút đúng đắn đi chứ." Anh ta không chỉ nói với tên thương nhân hèn nhát mà còn với tất cả mọi người quây quanh. "Mấy người sẽ chỉ đứng đó và nhìn cô gái trẻ này bị quấy rầy và bị cướp vì vật mà cô ta sở hữu ư? Mấy người có tốt hơn con thú nào đâu, chịu đựng cái hành động xấu xa này sao? Hôm nay tôi phải chứng kiến sự ích kỷ này đến từ người dân mình. Để làm điều đúng đắn. Còn không thì chạy đi như lũ chuột hèn hạ các người." Có một làn sóng xấu hổ chạy xuyên qua đám đông.

Tôi không nghe những lời anh ấy vừa nói. Tôi vẫn đang mải mê nghĩ về lúc anh giúp tôi khi tôi không tự vệ được. Sao anh ấy dám chứ? Tuy nhiên, sự vui mừng tràn qua người tôi và tôi đang cảm thấy an tâm hơn, nếu không biết ơn về hành động của anh ấy.

"Cảm ơn" Tôi nói một cách miễn cưỡng với người thanh niên vừa giúp tôi bảo vệ món đồ của mình.

"Không có gì," Colin đáp lại với một nụ cười còn tươi hơn cả mặt trời. Sự bực tức là những gì anh còn lại, nhưng đó là sự thật.