Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 14: Sự tái sinh



Lệnh giới nghiêm được thông báo. Không ai được quyền ở bên ngoài sau chín giờ. Điều này sẽ kìm hãm việc kinh doanh và thương mại khiến chúng yếu đi, nhưng không ai than vãn cả. Không ai muốn kết cục như Thomas. Tôi đã biết tên của anh ta.

Tôi ra ngoài để mua bánh mì từ khu chợ. Sự náo nhiệt dịu đi đáng kể, và tôi nhận thấy sự vắng mặt của mấy đứa nhóc. Bình thường, tụi nó sẽ chơi đùa trên đường và chạy việc vặt cho cha mẹ, nhưng lúc này hầu hết tụi nhỏ bị nhốt trong nhà của chúng.

Hôm nay tôi rực rỡ trong trong chiếc áo choàng mỏng màu ngọc lục bảo, giản dị, khiêm tốn và trang nghiêm. Mái tóc dài và thẳng, được buộc bằng một chiếc ruy băng đen. Đột nhiên trực giác tôi mách bảo rằng có gì đó xuất hiện đang rình rập không xa phía sau tôi. Tôi sải bước nhanh hơn, không dám quay lại nhìn. Chúng di chuyển sau lưng tôi. Tim tôi đập nhanh dần, các khớp ngón tay chuyển sang màu trắng trên bàn tay cầm giỏ của tôi. Bất chợt, tôi cảm thấy không an toàn.

Tôi kéo gấu váy lên và chạy thục mạng. Tiếng hét vang lên khi tôi kín đáo xô đẩy mọi người ngang qua quảng trường. Một người phụ nữ quay lại và ném cho tôi một ánh nhìn kinh tởm, lẩm bẩm về con nít và không có đạo đức. Tôi nghiêng đầu xin lỗi rối rít và ráng hết sức luồn lách xuyên qua đám đông.

Tôi thở dốc và nguyền rủa chiếc đầm lôi thôi, rồi quẹo vào một góc và suýt đụng phải ai đó. Tôi cố gắng bước qua một cách tự nhiên, nhưng một bàn tay thô ráp đẩy tôi lùi lại. Tôi suýt ngã xuống và nghe tiếng mọi người tiến tới tôi từ đằng sau.

"Có một con nhỏ ăn trộm ở đây!" một người đàn bà nói với chất giọng khàn khàn, chỉ ngón tay buộc tội vào tôi. Bọn họ đến gần hơn, hình bóng của họ trùm lên tôi. Một tá ư? Tôi đếm được mười bốn người bọn họ. Tôi cố tìm lối thoát, nhưng giờ không còn nơi nào để thoát nữa.

Tôi nhìn về hướng ngón tay mà người đàn bà ấy đang chỉ. Trên cổ tôi là chiếc vòng vàng. A, thì ra là vậy. Tôi đã bán chiếc vòng cổ cho đám người này một vài ngày trước. Họ nghĩ tôi đã lấy trộm nó lại và họ không vui vẻ gì mấy với tôi. Không vui vẻ chút nào cả.

Họ dồn tôi vào một góc. Chẳng có cách nào để giải thích với họ rằng chiếc vòng cổ này quay lại với tôi mỗi lần tôi vứt nó đi; làm thế thì được ích gì chứ? Họ chỉ nghĩ tôi bị điên, hoặc là lừa đảo, hoặc cả hai. Tôi nghiến chặt răng và cảm thấy lưng mình dựa vào tường.

Con mạnh mẽ hơn thế, nhóc à.

Một giọng nói không phải của tôi thì thầm trong đầu. Tôi có thể đặt giọng nhẹ một cách mơ hồ, giọng điệu thích thú gay gắt cắn xé và cười vào mặt bạn.

Cho họ thấy con được làm từ những gì.

Chiếc vòng cổ trở nên nóng hơn ở cổ tôi. Những người đàn ông và đàn bà vây quanh tôi chợt lùi lại một cách bấp bênh và một tiếng cười rầm rộ từ dưới cổ họng tôi. Tôi không còn làm chủ được bản thân và ý thức của mình nữa, nhưng tôi thích cảm giác đó.

Phép thuật chạy rất nhanh trong mạch máu của tôi, tia lửa chạy dọc đầu ngón tay của tôi. Tay tôi cong lại và xương sườn cứng chặt tại chỗ, gót chân dính chặt vào mặt đất từ sức mạnh siêu nhiên. Trước mặt tôi là những bao tải chứa xương và thịt, những bộ lòng mỏng manh bị treo bởi máu và thịt. Thật dễ tan vỡ.

"Mày là thứ gì vậy?" Giọng của người đàn ông khàn chứa đầy nỗi kinh ngạc và sợ hãi. Hầu hết là sợ hãi.

Tôi mỉm cười và ánh nhìn làm họ đông cứng. Một tiếng hét điên cuồng văng ra từ tôi.

Họ sắp biết rồi.