Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 13: Thức dậy



"Jane! Jane, dậy đi!"

Một bàn tay lạnh vỗ vỗ vào mặt tôi. Tôi nghe tiếng thở điên cuồng, nặng nề của lồng ngực và tiếng sột soạt của cái váy như thể có người quỳ bên tôi vậy. Tôi đang nằm trên một tảng đá lạnh chà xát vào lưng và xương bả vai của tôi. Không phải là gỗ sồi được đánh bóng hay tấm vải lanh mềm của giường tôi.

Mình đang ở nơi nào vậy?

Tôi bắt đầu đảo mắt. Tôi thấy một hình thù nhỏ, tóc đen trước mặt tôi. Có gì đó nhức nhối đến khó chịu. Tôi đã ngất đi quá nhiều trong vài ngày qua vì ý thích của mình.

Tầm nhìn của tôi dần rõ hơn, và tôi có thể trưng ra bộ mặt chán nản nhăn lại với sự lo lắng. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi. Miệng của cô ấy mấp máy và tôi nghe được vài câu trong những lời mà cô nói.

"Jane, em có ổn không?" Đôi tay của tôi đang run rẩy và đỏ lè. Mọi thứ đều có màu đỏ. Cái đầm của tôi chói lọi với sắc màu mà nó chưa hề có trước đó. Khi tôi chạm vào mặt mình, ngón tay tôi cũng đỏ nốt và dinh dính. Nhưng mà tôi không có chảy máu.

Tôi có thể thấy cô ấy rồi. Miệng chị ấy há ra. Khuôn mặt của chị ấy lộ vẻ lo lắng không bằng kinh hoàng.

"Jane, em đã làm gì vậy?"

Có lẽ đó là khi tôi để ý có một cái xác nằm cạnh mình.

Một.

Hơi thở của tôi như muốn xé toạc phổi của mình ra khi tôi thức dậy. Thở hổn hển và rùng mình, tôi có thể nhìn thoáng qua trần nhà của mình khi tôi nằm, cái khăn trải giường nằm dài trên sàn gần cửa phòng. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây và không phải là cái giường thoải mái của mình. Tôi đã ngất đi ư? Có khi nào tôi vẫn còn lại một chút ý thức vào ban đêm và đi xung quanh khi vẫn đang ngủ ư?

Cổ họng tôi khô khốc vì kinh sợ. Tôi cầu mong là không phải. Tôi đã đọc về những người bị treo cổ vì kém cỏi, hoặc bị án phải treo lên trên cọc và bị đốt cháy. Những người mẹ kể cho con của họ nghe về những phù thuỷ, pháp sư và người chiêu hồn để dọa tụi nó nghe lời. Những người di chuyển trong giấc ngủ của họ để làm nhiệm vụ, dân thường gọi là *Kẻ Mộng Du, là nạn nhân và là người mang giúp của ma thuật. Của phép thuật. Không còn thứ gì tệ hơn như vậy nữa.

[*Kẻ Mộng Du: Nightwalker]

Tôi đặt lòng bàn tay lên trán để kiểm tra xem mình có bị sốt không. Khi tay tôi mò mẫm trên mặt mình, tôi cảm giác có thứ kim loại gì đó trên cổ mình. Một sợi dây chuyền với mặt dây là bông hồng. Tôi vừa bán nó vào hôm qua. Nhưng vượt qua bóng tối của sự nghi ngờ, tôi chắc chắn rằng sợi dây chuyền đang nằm trên xương quai xanh của tôi ngay lúc này y hệt như cái hôm qua. Tôi nóng đến mức khó chịu và mồ hôi chảy ra khiến gáy của tôi rất ngứa. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất một lúc, tay chân của tôi nằm đó một cách vụng về. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi bị gì vậy chứ?

Tôi đứng dậy được và cánh của thì mở toang ra. Tôi suýt chạy tông vào chị mình. Chắc tôi phải trông điên cuồng và mệt mỏi lắm, bởi vì chị ấy vội vàng tới trấn an tôi mà.

"Ổn rồi," chị ấy cố nói. "Bọn họ đang tìm tên sát nhân đó. Em ổn rồi. Chị đã rất lo lắng, vì hôm qua em về nhà rất trễ. Ơn trời vì em không sao."

"Cái gì- Sát nhân ư?"

Hơi thở rít ra từ khẽ răng của chị. "Vậy là em chưa biết. Nó là một trường hợp kinh khủng khiếp. Ai đó bị giết chết. Bị cào tệ đến mức không thể nhận dạng được là ai và khô hết máu. Nhân viên điều tra bảo đó là cái chết do động vật gây ra. Bọn họ nói nó quá phức tạp và hầu như mọi vết cào giống như con người làm."

Chị ấy ngập ngừng. "Tụi mình nên ở nhà vào mấy ngày này trong khi Bố đi vắng. Chỉ để giữ an toàn."

Tôi gật gù mấy cái. Tôi cố không nghĩ đến những thứ tồi tệ. Nhưng khi tôi nghĩ về việc giết người trong những giờ phút tối tăm qua, khi tôi hoàn toàn cô độc, tưởng tượng rằng những vết máu dưới móng tay tôi đến mức mà tôi gần như có thể cảm nhận được nó, ừ thì..

Jane à, mày đã làm gì vậy?