Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 22: Tiếng vang gì cơ



"Đây là nơi anh sống ư?" Tôi lầm bầm. Cố không tạo ra vẻ phán xét. Nó chẳng khác biệt gì đối với tôi khi Collin giàu hay nghèo. Nhưng tôi sợ anh hiểu lầm nó. Tôi chưa bao giờ giỏi ăn nói cả.

"Không còn nữa." Giọng của anh khiến tôi im bặt. Anh đi trước mặt tôi nên tôi chỉ có thể thấy được lưng anh. Tức giận với bản thân mình, tôi đạp lên mấy vũng lầy lớn sau anh. Sau đó tôi có một cảm giác kì lạ, một bàn tay nhỏ quấn quanh khuỷu tay tôi.

"Tại sao, ngươi!" Tôi giật mạnh tấm vải lại từ hắn ta, nhưng đã muộn rồi. Tên trộm vốc được một đống vàng từ cái túi mà tôi giấu sau áo choàng. Những đồng vàng lấp lánh trong những ngón tay dơ bẩn của hắn. Phẫn nộ và nổi điên lên từ những sự tức giận đã dồn nén nãy giờ, tôi đẩy hắn ra. Rất mạnh. Hắn ngã xuống. Thở hổn hển, tôi bước đến trước mặt hắn, trông rất hung hăng. Những sợi tóc đen của tôi xòa xuống thật nhiều và nó rối lại. Hắn như con vật dại dột cố thoát khỏi tôi. Tôi không trách điều đó.

Hắn bò đi mất, nhanh hơn tôi nghĩ điều đó khả thi. Nhưng tôi khoẻ hơn, tôi vồ chặt lấy cổ tay xương xẩu của hắn và chúng tôi vật lộn vì túi tiền nhỏ của tôi. Nó phát ra tiếng leng keng và lách cách. Tôi nghe tiếng là khi mọi người chạy tới để xem nguồn gốc của sự náo động này. Tôi kéo mạnh hơn, hai má đỏ hết lên do cố sức. Cơ thể tôi nó ghét những thứ tôi đang làm lắm.

Cuối cùng, với cú giật mạnh nhất, tôi có thể lấy lại được túi của mình từ tên cướp khốn nạn đó. Bố tôi sẽ tự cắn miệng mình nếu thấy tôi như này. Suy nghĩ đó gần khiến tôi vui đến phát sốt.

Nhưng khi những cảm xúc dâng trào này nhạt đi- nó nhạt đi thật đấy, tôi thật sự thấy được tên cướp. Tôi tưởng hắn ta là người trưởng thành vì hắn cao lắm. Nhưng lại có một vẻ bướng bỉnh từ đôi má béo như trẻ con của hắn. Da hắn có màu nâu xám, bị mặt trời đốt cháy và có những vết rách trên quần áo của hắn do những con bọ từ con sông bùn lên. Và tôi thấy thứ gì đó khiến con tim tôi muốn nứt ra; xương sườn hắn lồi lên từ da hắn như chúng muốn rách xuyên qua da hắn. Tay chân hắn bị cong lại do lao động khổ sai, lưng còng lại do đói quá mức.

Tôi đứng đó, chảy mồ hôi hột. Miệng mím lại. Nỗi buồn của tôi dâng trào trong người. Nó run về phía tôi.

Làm sao tôi có thể ích kỷ như thế?

"Giữ nó đi." Tôi nói, cố không phun từ ra. Không ưa thích gì bản thân mình. Collin đứng bên cạnh, nhìn tôi, há hốc miệng.

Đứa trẻ đó nhúc nhích. Chắc hẳn tôi nhìn thật sự thù hằn, bởi vì nó nắm lấy túi tiền rồi ôm vào lồng ngực nhỏ bé của nó và chạy mất.

Tôi đứng đó run rẩy một hồi sau khi đứa trẻ đó đi khỏi. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

Và có thắc mắc là sẽ không ai yêu nó phải không?