Cái Máy Nhại

Chương 58



Tác giả: Thời Diệp Chi Bình.

Edit: Bao/Beta: Padu, Trant

Tuy Hứa Hạo Nhiên tới tận nơi thông báo nhưng thật ra Thư Mông cũng không quá để trong lòng. Cho tới sau cơm tối, Thư Mông rửa xong bát lại chợt nghe Nguyên Triết hỏi: "Em biết khiêu vũ chứ?"

Cô sửng sốt vài ba giây mới hiểu ý anh: "Không ạ."

Thăng bằng và nhịp điệu vốn kém nên cô chẳng bao giờ tham gia các hoạt động như thế. Bất kể nhảy cổ điển, hiện đại hay khiêu vũ, cô đều dốt đặc cán mai.

Hỏi vậy... chẳng lẽ anh tính dẫn mình theo? Không hỏi thẳng, nhưng Thư Mông đã viết hết nghi vấn trên mặt.

Nguyên Triết: "Vậy để anh dạy em?"

"Dạ?" Thư Mông ngơ ngác. Cô tưởng mình phủ nhận thì anh sẽ đáp "Vậy không cần nhảy"... Ai dè dạy ngay học ngay à?

Từ nay đến hôm sinh nhật hình như cũng chẳng còn mấy ngày, đại khái là một tuần. Nước đến chân mới nhảy thế này, có học chắc cũng chẳng tới đâu.

"Cứ vậy đi." Tiếc là Nguyên Triết không cho cô cơ hội từ chối, nói xong liền mỉm cười rời khỏi bếp.

Năm phút sau, Thư Mông rốt cuộc chậm rì rì lết ra.

"Nguyên Triết, em..." Vừa thốt được mấy từ, anh đã đứng dậy giữ lấy tay cô.

Bỗng dưng được một chàng trai dịu dàng nắm tay, Thư Mông lập tức nuốt hết chữ nghĩa vào bụng, hồi hộp nhìn anh.

Anh dẫn cô tới giữa phòng khách không gian tương đối lớn, đặt tay trái cô lên vai mình rồi nắm tay phải cô trong lòng bàn tay trái, tay phải anh thì để hờ sau lưng cô. Thư Mông biết đây là tư thế khiêu vũ hết sức hết sức bình thường, nhưng lần đầu đứng thật sát thật sát Nguyên Triết vẫn khiến cô vô thức buông đầu giấu đôi má phớt hồng.

"Ngẩng đầu." Giọng nói kèm theo hơi thở ấm nóng của anh như kề bên tai.

Vành tai Thư Mông ửng đỏ, nghe lời ngẩng lên. Nguyên Triết nhìn cô, mặt mày vẫn nghiêm túc như cũ: "Đến đây, anh dạy em những bước đơn giản."

"Đầu tiên, em lùi chân phải trước..."

Thư Mông không có tế bào vận động lại dở bắt nhịp, đôi khi não nhớ rồi nhưng cơ thể thì không, bước theo khẩu lệnh Nguyên Triết mà không phải lùi quá ít thì là tiến quá xa. May chỉ mang dép lê, chứ không chân anh có khi đã bị dẫm nát.

"Xin lỗi." Thư Mông nào còn rảnh mất tập trung khi hai người kề nhau quá gần, chỉ biết lặp lại lời xin lỗi.

Nguyên Triết không để bụng: "Mới học ai cũng thế."

Nghe đến đây, Thư Mông tự dưng nghĩ đến chuyện khác: "Lúc anh học cũng vậy ạ?"

Khóe môi Nguyên Triết thoáng qua ý cười: "Anh cũng tính là am hiểu bộ môn này."

Ý là không ngốc như cô...

Mà cũng đúng. Nguyên Triết có vẻ giỏi mấy thứ liên quan tới nghệ thuật, khiêu vũ cũng là một trong số đấy. Nói vậy, có phải anh thường hay tham gia vũ hội trong những năm du học nước ngoài không nhỉ? Trông có vẻ không giống lắm.

Nguyên Triết thấy người trong ngực lại bắt đầu mất tập trung bèn nắm chặt tay cô: "Mông Mông, đi học phải tập trung."

Tiếng gọi "Mông Mông" làm Thư Mông mắc cỡ: "Tiếp đi ạ."

Hai người học một lúc lâu, Nguyên Triết mới tạm tha để cô về phòng nghỉ ngơi tắm gội.

...

Hạn thi chung kết dài hơn bán kết, mà Nguyên Triết cũng đã phác thảo sẵn chủ đề trong đầu nên không cần sốt ruột tăng ca tại nhà. Mỗi ngày sau đó, trừ thời gian đi làm và sinh hoạt hằng ngày, khoảng trống còn lại đều bị Nguyên Triết dành để dạy Thư Mông nhảy.

Có là chim ngố thì thực hành từng ấy ngày, cô vẫn nắm được phương pháp nhảy chậm ba bước cơ bản. Đương nhiên, nhiều nữa cô không nhớ nổi. Dù sao đây chỉ là vũ hội sinh nhật chứ không phải bắt cô thi đấu, tất nhiên không cần quá phức tạp.

***

Học được hòm hòm rồi, cô mới sực nhớ đi dự bữa tiệc có các nhân vật máu mặt thương giới tham gia mà hình như mình không có gì để mặc?

Thư Mông tắm xong, bận áo ngủ đứng trước tủ ngắm mấy bộ đồ Nguyên Triết mua cho mình lần trước mà phát sầu. Tất cả đều là đồ thường, chẳng thể mặc đến tiệc khiêu vũ chứ?

Thật ra cô mất mặt không quan trọng, cũng đâu ai quen biết cô —— Nhưng nhỡ lúc đó Nguyên Triết gặp Hứa Lập Nghiệp, không chừng người khác sẽ để ý cô gái đi cạnh anh.

Thế nên, không có lễ phục ra hồn thật không ổn lắm.

Cơ mà nghe đến lễ phục nghe thôi đã thấy mắc. Đời trước cô chưa từng mua, cũng chưa từng mặc, chỉ biết nó đắt vô cùng, đời này thì cô không có tiền để dành. Tuy học ngôn ngữ vừa mau vừa chắc, cũng chuẩn bị thi lấy cái bằng, nhưng tiền không phải nói kiếm là kiếm ngay được. Cho nên, thay vì bắt anh bỏ tiền mua cho mình một bộ, cô nghĩ đến chuyện hay là tự đi đâu đó thuê?

Thư Mông đang đăm chiêu xem phải mở miệng đề cập với Nguyên Triết về vấn đề này thế nào thì anh đã như thần giao cách cảm đến gõ cửa phòng.

Từ sau khi biến về thành người, bao giờ Nguyên Triết cũng gõ cửa trước khi vào để giữ riêng tư cho cô.

"Vào đi ạ!" Thư Mông đóng tủ quần áo.

Nguyên Triết không tới tay không —— Anh xách theo một túi giấy, hình như là bao bì của nhãn hiệu nào đó.

Nguyên Triết: "Tặng em."

"Đây là?" Thư Mông duỗi tay nhận, ngồi xuống mép giường mở ra.

Bên trong là một hộp giấy hình chữ nhật, vừa lôi nó ra, Thư Mông đã lờ mờ đoán được gì đó... Cô giật mình xốc nắp. Quả nhiên, một bộ lễ phục tím mới toanh.

"Cái này đắt lắm nhỉ!" Đây là ấn tượng đầu tiên của cô.

Nguyên Triết buồn cười ngồi xuống mép giường, mắt mang ý cười nhìn Thư Mông: "Điểm chú ý của Mông Mông luôn khác người."

Thư Mông bị anh nói xấu hổ, tuy nhiên, cô vẫn kiên trì trình bày suy nghĩ của mình: "Ban nãy em còn định nói với anh đến lúc đó em thuê một bộ là được."

Nguyên Triết lắc đầu trước suy nghĩ của cô: "Không cần. Bộ này anh đặt làm riêng cho em."

Thư Mông không nói gì, im lặng giũ bộ lễ phục ra xem.

Kiểu dáng thiết kế tương đối lịch sự, ít hở lại không màu mè, chẳng qua chất liệu mềm mại thoải mái và các hạt kim cương hình giọt nước đính trên đó khiến bộ lễ phục trông như một dải ngân hà. Nói không thích chắc chắn là xạo sự.

Nhưng mà... Lời từ chối chưa kịp thốt ra, Nguyên Triết đã đè ngón tay lên môi cô: "Không nhưng nhị gì hết."

Rõ ràng còn chưa nói gì, anh liếc mắt đã đoán ra được.

Đầu ngón tay chạm nhẹ rồi buông, thế mà vẫn khiến tim Thư Mông tăng tốc. Anh tốt với cô quá, thật sự tốt quá mức. Cứ vậy mãi, cô sẽ sa vào sự dịu dàng của anh không lối thoát... Nhất là khi sự dịu dàng này gần như chỉ dành cho cô.

Ồ phải ha, tại sao lại nói vậy? Thư Mông chợt phát hiện từ khi quen Nguyên Triết tới nay, cô ngồi trên ghế khán giả trong thân phận vẹt đã lâu mà chưa từng thấy anh kiên nhẫn, dịu dàng với bất kỳ cô gái nào như với mình.

Tại sao nhỉ?

Vì mình là con vẹt cùng anh sớm chiều ở chung?

Hay vì anh cũng có xíu xiu... thích mình?

Thư Mông bị suy đoán của bản thân dọa choáng, đến độ Nguyên Triết nói gì đều không nghe rõ: "Dạ? Anh nói gì ạ?"

"Anh bảo cứ quyết định vậy đi, ngày mốt em mặc cái này." Nguyên Triết chẳng hề thấy phiền hà, vẫn kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Thư Mông tự biết không đường từ chối nên yên lặng nhận lấy tấm lòng anh. Đợi cô thi lấy bằng, tìm được việc rồi sẽ từ từ kiếm tiền trả anh.

Cầm bộ lễ phục thích thú ngắm nghía hồi lâu, cô bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.

"Sao anh biết số đo của em?"

Đặt may mà không phải chọn mua ngoài tiệm thì hầu như người mặc phải tự đến đo kích cỡ, hoặc báo số đo, họ mới hoàn thành được. Nhưng cô lại không nhớ Nguyên Triết từng hỏi số đo mình, nếu không đã sớm nghĩ đến chuyện đối phương tặng đồ.

"Anh nhớ lúc đi mua quần áo với em." Nguyên Triết trả lời.

Là vậy à...?

Thư Mông ngơ ngẩn hồi tưởng. Tưởng hôm đó anh chỉ phụ trách đánh giá và tính tiền thôi chứ... Ai dè đã thuộc cả số đo của cô rồi? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, đa số các cửa hàng chỉ đánh dấu size L, M chứ không ghi rõ số liệu cụ thể thì phải?

Thư Mông nghi hoặc dòm anh một cái rồi không nghĩ thêm nữa.

***

Một ngày chẳng mấy chốc qua đi.

Đến hôm tiệc sinh nhật, 3 giờ chiều đã có thể vào bàn, tuy nhiên Nguyên Triết không có ý định chuẩn bị từ sáng sớm. Anh vốn tham gia vì mối ân tình anh nợ Hứa Hạo Nhiên, tiện thể gặp ông chủ Hứa xem tương lai có cơ hội hợp tác nghiệp vụ gì không, còn lại anh không hứng thú. Vậy nên Nguyên Triết vẫn đi làm như thường, tận 5 giờ kém mới về thay đồ đón Thư Mông.

Hôm nay Thư Mông tự trang điểm. Kỳ thực ban đầu Nguyên Triết từng hỏi cô có cần thợ, nhưng cô bảo không... tại trịnh trọng quá làm cô xấu hổ. Thế là anh cũng thuận theo để tự cô làm.

Sau khi mặc vào bộ vest đen không hay đụng tới, rồi chờ đến lúc cửa phòng cho khách rốt cuộc mở ra, Nguyên Triết liền bắt gặp một Thư Mông khác hẳn mọi khi.

Ngày thường dù ở nhà hay đi làm, cô đều ăn mặc khá đơn giản, hôm nay vì không muốn trang điểm lố lăng mà vẫn không khiến Nguyên Triết thất vọng, cô đã rất nghiêm túc sửa soạn bản thân. May mà kỹ thuật không bị mài mòn bởi thời gian, còn ổn chán.

Nguyên Triết: "Đẹp lắm."

Anh tiến lên hai bước, chăm chú ngắm cô. Thật ra Thư Mông chỉ chải chuốt lại xíu thôi, ấy vậy vẫn có thể thấy rõ các đường nét mềm mại trên mặt cũng như khí chất trong trẻo của cô được bật lên hơn trước.

Thư Mông được khen đỏ cả mặt. Biết sắp tới giờ, cô hắng giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Ai ngờ Nguyên Triết lại lắc đầu.