Cấm Đến Gần

Chương 43



" Phục vụ chị đi tắm."

Đại tiểu thư quang minh chính đại, hào hùng hạ lệnh, Mục Hiểu Hiểu nghe xong, trái tim theo bản năng run rẩy một hồi, tắm sao?

Mím mím môi, có hơi do dự, mặc dù tối qua nàng đã trải qua sự phục hồi và xây dựng một trái tim vững chắc, Mục Hiểu Hiểu mới bình phục lại một chút đối với sự không bình thường của đại tiểu thư, nhưng bình phục rồi không có nghĩa là bình thường rồi, nàng vẫn cần điều chỉnh một khoảng thời gian nữa.

Về mặt tâm lí học, điều hòa tâm trạng bình tĩnh lại rất quan trọng, có rất nhiều quyết định được đưa ra khi đang nóng giận, suy nghĩ kĩ sẽ khiến lòng được xoa dịu và dần dần bình tĩnh lại.

Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, tận lực thu hết sự bối rối của nàng vào trong ánh mắt, cô vẫy vẫy tay: "Không phải hồi trước em hay làm ồn đòi tắm cho chị à?"

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy hơi đau mặt, nàng bắt đầu tìm cớ: "Không phải chị vừa tắm xong à?"

Tần Di cười lạnh: "Em bắt đầu quản chị nên làm gì rồi đó à?"

Muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu:...

Đúng là thứ sát khí '"lâu ngày không gặp".

Tác dụng rượu của tiểu thư vẫn chưa hết ư? Lại bắt đầu tức giận rồi?

Mục Hiểu Hiểu cúi thấp đầu, nàng nhìn nơi ủ rượu một lúc, linh hồn ảnh hậu hiện thân.

Nàng cắn môi, rơm rớm nước mắt nhìn đại tiểu thư.

Nàng tủi thân lắm đó.

Nàng bị tư bản áp bức đến không thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

Tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, thật sự cảm thấy ước mơ làm ca sĩ gì đó có thể gác lại, Mục Hiểu Hiểu có tài năng diễn xuất đó, nếu nàng thích, dáng người và gương mặt này của nàng, cô có thể giúp nàng thành những tiểu hoa đang nổi hiện nay (tiểu hoa là chỉ những diễn viên trẻ nữ có tài năng hiện tại).

Ánh mắt nhìn khiến cho bầu không khí ở trong thế giằng co.

Tiếng cửa khóa vang lên, cùng với tiếng "ding dong", cửa bị đẩy ra.

Đây đúng là âm thanh của thiên đường, Mục Hiểu Hiểu lập tức quay người đi xem, cứu tinh tới rồi.

Lưu Vạn Niên xách một túi đồ thực phẩm từ siêu thị tới, từ lần trước lúc mà Mục Hiểu Hiểu dỗ đại tiểu thư ăn lẩu, anh ta nhạy cảm nhận ra sự nhiệt tình đối với lẩu của đại tiểu thư như bùng cháy, thấy vậy, anh ta mới mua những thứ thực phẩm tươi ngon. Nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt, nhưng khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu và đại tiểu thư, anh ta đơ một hồi.

Anh ta... có phải anh ta tới không đúng lúc không?

Tần Di bình tĩnh nhìn Lưu Vạn Niên, sóng gió cuộn trào trong ánh mắt, Mục Hiểu Hiểu đang định đi gọi người, Lưu Vạn Niên còn không thèm quay người, đôi chân dài lùi về sau, lùi nữa, lùi nữa, "bụp" một tiếng đóng cửa lại.

Mục Hiểu Hiểu:...

Quyền lực mạnh mẽ của đại tiểu thư thật khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Những người làm bị hãm hại không chỉ có mình nàng.

Mục Hiểu Hiểu cắn môi nhìn cô, tự hỏi liệu rằng liệu nàng có thể dùng chiêu trò là nũng mà lần nào cũng có thể đánh bại tiểu thư được hay không, nhưng nếu nàng thực sự dùng đến, thì khác gì lòng nàng có quỷ? Nhưng nếu nàng không dùng cách đó, lỡ như khi trông thấy thân thể của tiểu thư, trong phút chốc lòng nàng rối loại thì phải làm sao đây?

Trong khi Mục Hiểu Hiểu đang ở thế khó xử, tiểu thư vẫy tay, hờ hững: "Em gái, có thể bắt đầu được chưa?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Tiếng "em gái" ấy khiến Mục Hiểu Hiểu cảm giác như bị những mũi tên bắn xuyên qua tim.

Lương tâm của nàng cứ thế bị tiểu thư đánh cắp mất.

***

Khi hai người cùng đi vào phòng tắm.

Tiểu thư mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ dửng dưng, nhưng tim lại đập rất nhanh.

Cô Mục đã điều chỉnh tốt trạng thái rồi, nàng coi tiểu thư như Thu Thu, tắm cho Thu Thu không phải rất bình thường hay sao? Nàng sợ ai chứ?

Hồi trước, trong cuộc sống thường ngày, tiểu thư có rất nhiều người hầu hạ, nhưng việc tắm rửa, chỉ có một người.

Đến phòng tắm của cô, Mục Hiểu Hiểu nhìn ngắm xung quanh, thấy mọi thứ đều thay thấp hơn rồi, tiện cho tiểu thư tắm rửa, nhưng đi lại vẫn không tiện, một lần tắm cũng rất mệt.

Mục Hiểu Hiểu đi tới trước mặt Tần Di, nàng ngồi xổm xuống nhìn cô: "Em không biết quy trình như nào, chị nói em biết đi."

Tần Di liếc nàng, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng, đột nhiên quay đầu đi.

Cũng không phải một lần, đâu cần phải giả vờ trong sáng như vậy?

Trước đây, mặc dù Tống Tẩu chăm lo cho việc ăn uống hàng ngày của cô, nhưng việc tắm rửa, trừ lúc thân thể không khỏe, cô đều tự mình làm, hôm nay là cô ôm lòng riêng gọi Mục Hiểu Hiểu tới, nhưng gọi được người tới rồi, nghĩ đến sự thẳng thắn đối diện sắp tới, tim cô lại không kiềm chế được mà đập loạn lên.

Sự căng thẳng khó hiểu khiến nàng muốn tìm ra lỗi lầm.

Con người có lúc chính là như vậy.

Rõ ràng là tiểu thư yêu cầu tới, rõ ràng cũng là cô cứ luôn ép Mục Hiểu Hiểu, nhưng tới bước này, Mục Hiểu Hiểu thấy bộ dạng không thoải mái, ngại ngùng né tránh, ngược lại, sức mạnh của nàng lại tràn đầy: "Hay là, em hát cho chị nghe trước nhé."

Tần Di:...

"Lu la lu la lu la lê, tôi thích tắm rửa, da đẹp ồ ố ô~"

Tần Di:...

Mục---Hiểu---Hiểu---!

Mục Hiểu Hiểu cố gắng dùng bài hát trong sáng để kêu gọi sự thuần khiết trong lòng, nàng hát một lúc, cảm thấy tâm trạng bình phục lại rồi, cười híp mắt, quay người chuẩn bị giúp tiểu thư cởi quần áo. Tay nàng vừa chạm vào trước áo Tần Di, cô đã mẫn cảm lùi về sau.

Mục Hiểu Hiểu:?

Tần Di cắn môi, ánh mắt di chuyển: "Em làm gì vậy?"

Mục Hiểu Hiểu đơ người: "Không phải em tắm cho chị sao?"

Trái tim tiểu thư đập liên hồi, khi mùi hương vải thiều quen thuộc phả vào mặt, hô hấp của cô trở nên không ổn định: "Tắm tắm, em đây là làm gì vậy chứ?"

Vừa vào đã định cởi đồ, còn nói bản thân không có kinh nghiệm?

Đối mặt với sự vô cớ bới móc lỗi lầm của tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu vô cùng thành thật: "Em không nên dùng tay cởi đồ cho chị sao? Hay là dùng chân? Em không có khả năng đó."

Mục—Hiểu—Hiểu!

Đây thật đúng là kiểu, nước biển thêm đậu phụ, từng giọt một.

May mắn là sau khi trải qua sự "chinh chiến", công cuộc tắm rửa của tieeur thư chính thức bắt đầu.

Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn Tần Di cởi áo khoác, ánh mắt mang theo nét cười, thậm chí miệng còn ngân nga bài hát.

Có người khoe khoang quá mức.

Có phải do trong lòng tiểu thư có quỷ, cô sẽ sợ một đứa trẻ như nàng?

Coi như trong lòng cô có quỷ, cô vẫn có thể hết lần này đến lần khác mặc nàng trèo lên đầu.

Tiểu thư là người như nào?

Cô từng là ca sĩ nữ thần trong giới giải trí, là cấp boss.

Mặc dù trong tình cảm, cô và Mục đều mơ hồ không rõ, nhưng thực sự cần tích cực, đối với sự quen thuộc và mức đa tình của người phụ nữ, cô vẫn có thể vứt bỏ những chú cún con.

Lúc này hai người đều có tính toán riêng, ôm trong lòng suy nghĩ riêng của mình.

Cô Mục vẫn hát, mục đích muốn tìm lại trái tim ngây thơ chất phác, không muốn bị những thứ vàng đục đó che lấp đi, vấy bẩn tình cảm chị em.

Thế còn tiểu thư? Bị Mục Hiểu Hiểu cố tình giả ngốc, lạnh nhạt, khiêu khích tới mức tức điên lên.

Trong lòng cô cười lạnh, sắp tức giận rồi, cô ấn mạnh tay Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu hoài nghi nhìn cô, sao vậy chứ?

Ánh đèn ái muội rọi xuống, tiểu thư ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, mắt nhìn ánh đèn rồi lại nhìn nàng, cô tự cởi rồi.

Có điều cô cởi đồ rất chậm, cái khóa trắng muốt từng chút một tuột xuống, ngón tay mảnh mai tràn ngập dụ dỗ.

Mục Hiểu Hiểu lập tức quay đầu, nàng nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn tiểu thư.

Tần Di nhếch khóe môi, cởi áo khoác ngoài ra rồi, lộ ra làn da trắng bóc đủ để khiến cổ họng khô rát, nhận thấy Mục Hiểu Hiểu không nhìn mình, tiểu thư cũng không vội vàng, cô giơ tay lên, cầm lấy chai sữa tắm bên cạnh, "pa" một tiếng, vứt đi.

Mục Hiểu Hiểu bị dọa giật mình, mạnh mẽ quay người, ngay lập tức đỏ mặt.

Thân hình thật uyển chuyển.

Mục Hiểu Hiểu theo bản năng nuốt nước miếng, tiểu thư trắng quá đi, mái tóc đen nhánh, thị giác còn ít khiến người làm ra những hành động nóng bỏng, làn da thoắt ẩn dưới ánh đèn, chiếc cổ thon thả, xương quai xanh gợi cảm, một đường trượt xuống...

Tần Di nhìn nàng, không chớp mắt nhìn nàng.

Cô đã bỏ trái tim mình đi rồi.

Cô đã nhận định là Mục Hiểu Hiểu, sớm hay muộn cũng là nàng.

Cô không sợ đâu.

Tiểu thư nóng nảy ném chai đó đi, đồng thời khiến cho linh hồn Mục Hiểu Hiểu cũng bị đánh cắp mất, nàng không biết ánh mắt của mình đã thay đổi điều gì, hình như là sương trong phòng tắm này, ẩm ướt và hung hãn.

Ánh mắt này...

Đem tới cho Tần Di cảm giác áp bức.

Con người là động vật cao cấp, ở mỗi phương diện, mỗi lúc, kể cả là chuyên gia giỏi cũng phải nghe theo bản năng.

Thật may cô Mục cũng biết thu lại nhanh chóng, bình tâm lại, lòng nàng thầm nhắc nhở, là Thu Thu, là Thu Thu, cô là Thu Thu.

Tâm lý trị liệu có một phương pháp gọi là thôi miên.

Khá lâu rồi Mục Hiểu Hiểu không dùng, đây là lĩnh vực sở trường của cô Trương, Trương Xảo, nàng luôn cảm thấy phương pháp thôi miên này có chút kì quái, cần nhà tâm lý học giỏi, năng lực dẫn dắt tốt và ổn định, không cẩn thận có thể khiến chính bản thân mình rơi vào đó, được một mất mười.

Nhưng hôm nay, để chống lại sự cám dỗ tỏa ra từ người tiểu thư, nàng không thể không mạo hiểm dùng tới nó.

Mục Hiểu Hiểu đi tới chỗ tần Di, khống chế đôi tay đang run, nhẹ nhàng giúp tiểu thư cởi chiếc váy dài, tay nàng nóng bỏng, động tác cẩn thận dè dặt, tất cả mọi thứ rơi cùng lúc, đem tới sự rung động, Tần Di nhếch môi, một tay đặt lên vai nàng xoa dịu.

Cơ thể Mục Hiểu Hiểu cứng ngắc, đi xem Tần Di.

"Em đang căng thẳng sao?"

Tần Di nhìn nàng, ánh mắt cô không giống bình thường, gợn sóng lăn tăn.

Mục Hiểu Hiểu miệng lưỡi khô khốc, hít sâu một hơi, vẫn cứng miệng nói: "Đúng vậy, em sợ hầu hạ không tốt."

Tiểu thư:...

Về sự thất vọng, nhà nào mạnh?

Cô Mục thật sự rất dám nói, không ai dám tranh thứ nhất.

Câu nói này khiến tiểu thư trợn trắng mắt.

Trải qua hàng vạn khó khăn, không dễ dàng gì mới cởi hết đồ ra, Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di ngồi sang một bên, cầm lấy vòi hoa sen giúp cô tắm rửa.

Thân hình của tiểu thư thực sự rất đẹp.

Đây chắc coi như là tỉ lệ vàng rồi nhỉ? Chân dài, vòng eo nhỏ vừa một vòng tay, còn có bờ mông đó...

Vào thời khắc mấu chốt, tiểu thư chỉ ngón tay, trong mắt là những gợn sóng lười biếng: "Em không cởi sao?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Hả?

Tại sao chứ?

Tại sao cô cũng phải cởi?

Tần Di điềm đạm nói: "Quần áo sẽ bị ướt."

Ôi trời.

Tiểu thư của nàng từ bao giờ lại chu đáo như vậy, lương tâm trỗi dậy rồi à? Nàng không biết tiểu thư còn có lương tâm đó.

Mục Hiểu Hiểu giữ vững nụ cười lễ phép: "Thế em cởi một cái vậy."

Sự không phục của phụ nữ đây mà.

Cô Mục tới rồi.

Nàng để vòi hoa sen sang một bên, khoe tạo hình, dưới cái nhìn chăm chú của tiểu thư, một tay, nhưng chỉ cởi áo khoác ngoài, làm giống những người mẫu quảng cáo dầu gội trên ti vi, thậm chí lúc ném áo khoác sang một bên, nàng còn nhìn tiểu thư đầy tình cảm.

Tần Di trầm lặng nhìn Mục Hiểu Hiểu hồi lâu, giơ tay lên: " Em bị ngốc sao?"

Sợ quần áo nàng bị ướt nên mới bảo nàng cởi ra, nàng lại vứt xuống đất?

Mục Hiểu Hiểu:...

Say rồi say rồi.

Cảnh đẹp khiến người mê mẩn, mất đi lý trí.

Rốt cuộc nàng đang làm gì vậy?

Tắm cho tốt, lại còn làm ra những chuyện gian xảo, nàng đấu được với tiểu thư ư?

Nghĩ tới sự giúp đỡ của Tần Di dành cho nàng, nghĩ tới sự quan tâm âm thầm ngày ngày của người chị này, trong lòng Mục Hiểu Hiểu tự tát mình hai phát, nàng kiềm chế những gợn sóng trong lòng, tập trung tắm cho tiểu thư.

Cô Mục không phải đang chém gió.

Nàng thực sự rất biết hầu hạ người khác.

Hồi trước nàng hầu hạ bà nội, là người già yếu ớt, thỉnh thoảng, nàng sẽ cùng bà tới viện dưỡng lão ở thôn Cách Bích thăm mọi người, rất nhiều công việc khó khăn, nàng đều biết làm, nàng cũng giỏi tắm cho người già.

Tay Mục Hiểu Hiểu rất nhẹ nhàng, nàng từng chút giúp tiểu thư tắm sạch, lúc sờ tới sữa tắm, cảm nhận được da thịt trơn nhẵn của tiểu thư, tay nàng không kiềm chế được mà run lên, mặt đỏ bừng, may là bởi vì nước nóng dần lên, xung quanh hoi nóng bao phủ, mọi thứ đều có thể giấu kín.

Tần Di nhìn động tác thành thạo của nàng, những tâm tư nô đùa trước đó đều bị áp chế, thân thể nàng bị ràng buộc, muốn trốn lại không muốn trốn, thậm chí mấy lần cô định phát ra tiếng, mặt tiểu thư hồng nhạt, thậm chí thân thể còn hồng lên.

Sao nàng lại thành thạo như vậy?

Mục Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư, nàng biết sự nghi hoặc của cô, cũng cảm nhận được cô không thoải mái, nàng tinh ý giải thích: "Trước đây, em và bà nội thường tới viện dưỡng lão, nơi đó có rất nhiều người già cô độc, họ không có người chăm sóc, số người ở viện dưỡng lão không đủ, em và bà nội thỉnh thoảng sẽ tới giúp."

Tần Di chớp chớp mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô thở hắt ra, cảm thấy sự ngứa ngáy trong lòng bình phục được một phần: "Không mệt sao? Tại sao không nghỉ ngơi?"

Cô biết, Mục Hiểu Hiểu ở cô nhi viện không hề thoải mái.

Cuộc sống của tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu không giống nhau, mặc dù cô từ nhỏ đã được cơm bưng nước rót, đối với những người ở dưới, cô có thể nhận được sự tôn trọng, tuy nhiên cô lại không có kiên nhẫn để đi hỏi ý kiến những người đó.

Cô trước giờ có tất cả mọi thứ, bên cạnh đều là những người giàu có và đáng kính, mọi người đều nghĩ không có gì đáng trân trọng.

Cô không thể tưởng tượng ra cuộc sống trước đây của Mục Hiểu Hiểu.

Thậm chí, Tần Di biết, nếu như Mục Hiểu Hiểu muốn bỏ cuộc, không biết có bao người sẽ đổ xô tới, muốn cho nàng làm công chúa, không cần phải bôn ba khổ cực như vậy.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu không phải như vậy, nàng ngoài mặt có thể cười cho qua, nhưng nội tâm bướng bỉnh lại không chịu khuất phục trước bất kì điều gì.

Mục Hiểu Hiểu: "Mệt chứ, nhưng từ khi rất nhỏ, em đã hỏi viện trưởng, tại sao em lại bị vứt bỏ?"

Trái tim Tần Di bị bóp nghẹt, cô trân trân nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Đây là những lời giấu trong nơi sâu nhất của trái tim.

Mục Hiểu Hiểu thậm chí còn không kể với Trương Xảo, nàng cứ ép mãi dưới đáy lòng, cũng có thể do cuộc gặp gỡ thẳng thắn giữa mình và tiểu thư, hoặc do mùi đàn hương trên người tiểu thư, khiến nàng có cảm giác được bao bọc trong sự ấm áp nên mới có thể nói ra một cách thờ ơ như vậy?

Lúc đó, theo sự trưởng thành, nàng cũng dần dần hiểu ra.

Tới trường, khi thấy mở cuộc họp trưởng bối, người lớn của gia đình khác đều sẽ đi, nhưng chỉ có chỗ ngồi của nàng trống rỗng, có lúc lũ trẻ sẽ đùa nghịch nói nàng là đứa con hoang không ai cần, là đứa trẻ cô độc bị vứt bỏ, nàng giấu trong lòng rất lâu mới dám đi hỏi viện trưởng.

Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng dè dặt, sợ sẽ khiến mẹ và bà không vui.

Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn cảm kích mẹ và bà, biết họ không dễ dàng gì, hai người phụ nữ chống đỡ một mái ấm, bình thường có gì có thể tự suy nghĩ và thấu hiểu, nàng sẽ tự đi tìm hiểu, không tăng thêm phiền phúc cho họ.

Cũng chính vì vậy, bà và mẹ đều đau lòng cho nàng.

Nghe thấy Mục Hiểu Hiểu hỏi câu đó, Tô Thu Vân và bà Sở nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng khó chịu.

Tô Thu Vân ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, hôn lên trán nàng: "Chúng ta từ nhỏ có gì không giống những đứa trẻ khác chứ, nhìn chúng ta, xinh đẹp như vậy, có ai trông thấy mà không nói chúng ta giống những con búp bê chứ?"

Mục Hiểu Hiểu chớp mắt nhìn mẹ, cảm giác bị lừa rồi.

Tô Thu Vân vuốt mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì Hiểu Hiểu của chúng ta quá xinh đẹp, quá xuất sắc, cho nên ông trời mới sắp xếp con đường gập ghềnh để con đối mặt đó."

Bà Sở ở bên cạnh phụ họa, nói: "Đúng vậy đó, đời người trước giờ đều chịu khổ, do con quá xinh đẹp, lại thông minh, vậy nên mới trải qua nhiều hơn chút, những đứa trẻ đó thì hiểu cái gì, ai nói con bị vứt bỏ? Bà và mẹ con ai nỡ vứt bỏ con?"

Tô Thu Vân lại hôn Mục Hiểu Hiểu:"Giống như bà nói, Mục Hiểu Hiểu của chúng ta bây giờ, sẽ phải chịu khổ chút, nhưng sự đau khổ qua đi, con sẽ cực kì cực kì hạnh phúc."

Vậy nên, Mục Hiểu Hiểu luôn cho rằng khó khăn chẳng là gì, đó chỉ là bàn đạp cho tương lai, nàng vẫn luôn tin lời mẹ và bà.

Tới khi nàng nghe thấy mẹ và bà nói như vậy với em gái Thu Thu, họ đổi những cụm từ miêu tả nàng như "xinh đẹp", đổi thành "dễ thương" đối với Thu Thu, Thu Thu cũng tin rồi, cười tươi như một đứa trẻ ngốc đáng yêu.

Lúc đó Mục Hiểu Hiểu mới biết, không chỉ đứa trẻ xinh đẹp mới phải chịu sự rèn luyện gắt gao từ ông trời, mà đứa trẻ xấu cũng phải chịu.

Nhưng dù như vậy, nàng dường như hạnh phúc hơn em gái rất nhiều, thân thể khỏe mạnh, tim không bị bệnh, còn rất xinh đẹp, nàng không nên chịu khổ thêm một chút để chào đón một tương lai tốt đẹp sao?

Lời nói của Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng mà lại hài hước hóm hỉnh, nhưng đại tiểu thư đau lòng, hàng mi chớp nhẹ, mắt nhìn xuống dưới.

Vừa trông thấy bộ dạng này của tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được muốn ôm lấy cô, nói với cô rằng mình rất vui, tới bây giờ, nàng mới biết, lời họ nói là đúng.

Nàng chịu khổ rất nhiều, nhưng hôm nay, cuối cùng cũng bắt đầu hưởng thụ cuộc đời hạnh phúc rồi.

Đây không phải là do gặp được tiểu thư sao?

Nếu đang mặc quần áo như bình thường, nàng nhất định sẽ ôm tiểu thư.

Nhưng... dù cho nàng có tám lá gan nàng cũng không dám ôm Tần Di lúc này.

Lần tắm rửa này, tinh thần hai người đều bất ổn, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trái tim vừa bị kiềm chế của mình lại bị sự mê hoặc tỏa ra từ thân thể tiểu thư đánh gục.

Tiểu thư thì sao?

Cô vốn dĩ muốn dụ dỗ đồng thời báo thù Mục Hiểu Hiểu.

Nhưng tình cảm là như vậy, làm sao có thể tới từ một hướng.

Mục Hiểu Hiểu không cởi hết, nhưng nàng chỉ mặc một áo mỏng kèm theo thắt lưng, trong suốt nửa kín nửa hở, tóc vắt lên vai, mơ hồ có thể nhìn thấy hết, nhưng nhìn không rõ, những giọt nước lăn trên xương quai xanh gợi cảm, đôi môi đỏ hồng của nàng cũng bị ướt, chớp mắt nhìn nàng một cái, có thể trực tiếp giết chết người.

Lần này, có thể coi như hòa nhau.

Lúc thay quần áo, Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm bộ đồ lót ren màu tím của tiểu thư mà đỏ mặt tía tai, cái này thì cấp bậc Hello Kitty của nàng hoàn toàn khác tiểu thư.

Tiểu thư vừa tắm xong, quấn khăn tắm dựa vào giường, gương mặt ửng hồng, cô lười nhác nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Thích không?"

Mục Hiểu Hiểu giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không, không thích, không hợp với em, quá lớn."

Tần Di:...

Nàng rõ ràng là có tật giật mình nên mới căng thẳng nói một tràng " không", nhưng từ góc độ của tiểu thư dường như đang nói nàng cổ hủ.

Tiểu thư híp mắt, Mục Hiểu Hiểu đưa đồ lót cho cô, quay qua một cách lúng túng.

Mọi lần quần áo đều là tiểu thư tự thay, nàng phụ trách phần trước đó.

Thay quần áo xong, Mục Hiểu Hiểu giúp tiểu thư thay quần, nàng đã quen với việc ôm tiểu thư lên giường, nhưng hôm nay tiểu thư có chút không thoải mái, hai tay ôm cổ nàng, bám thật chặt thật chặt, mái tóc dài vuốt qua má cô, ngứa ngứa thơm thơm.

Ánh mắt đó... tới từ sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành...

Nếu như nói Mục Hiểu Hiểu là thứ quả còn xanh non chưa chín, thì tiểu thư lại là quả đào chín mọng với hương thơm hấp dẫn lòng người.

Đồng thời có gương mặt xinh đẹp, sự phong tình của tiểu thư cũng có thể vứt ra vài con phố, chỉ là Tần Di tính cách lạnh nhạt, vẻ mặt này, chưa có ai được nhìn thấy, chỉ có duy nhất Mục Hiểu Hiểu, lực sát thương ở mức cao nhất.

Cứ nhìn mãi khiến Mục Hiểu Hiểu đỏ mặt tía tai, mắt không dám nhìn cô, tay cứ run lên, tiểu thư lúc này mới hài lòng đuổi người, đắp mặt nạ dưỡng da như mọi kih.

Mục Hiểu Hiểu ở phòng khách, đứng đối diện trước gương, nhìn chằm chằm mình trong gương rất lâu.

Tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.

Mãi tới khi nãy, nàng phát hiện ra mình không còn cách nào để không đối mặt với thứ tình cảm khác lạ nữa rồi.

Nếu như vẫn xem tiểu thư như Thu Thu, vậy là tự lừa mình dối mình.

Nhưng...

Tại sao nàng lại có những suy nghĩ như vậy?

Lẽ nào vì tiểu thư nhẹ nhàng với nàng, che chở nàng, chăm sóc cho nàng, nên mới khiến nàng có những suy nghĩ không an phận sao?

Nàng không khác gì những người từ quê lên thành phố làm việc.

Thân phận của hai người chênh lệch quá to lớn, đừng nói còn không biết tiểu thư có tình cảm gì với nàng, cửa ải này nàng cũng không qua nổi.

Hơn nữa... phía sau cô là gì? Mà phía sau của tiểu thư lại là gì?

Nàng không dễ dàng gì mới tốt lên chút, nàng thực sự muốn sa chân vào vũng lầy sao?

Hơn nữa nàng cũng chưa từng thực sự yêu đương, thật lòng thích ai đó, thích rốt cuộc có dư vị gì? Nàng như thế này gọi là thích sao? Lẽ nào không phải đơn thuần là thấy cái đẹp nên mới có ý nghĩ đó sao?

...

Cứ nhắc đi nhắc lại như vậy kết thúc, Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm mình ở trong gương, lầm bẩm: "Mình chẳng có gì cả."

Nói xong, lại nhìn mình trong gương, bổ sung: "Chỉ có thân xác xinh đẹp này."

Nói hết, Mục Hiểu Hiểu lại tiếp tục nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

Thật ra nàng cũng được đó chứ.

Không phải chỉ là mình tự khen mình đâu nhỉ?

Không so sánh với vẻ đẹp kiều diễm của tiểu thư, so với Tô Mô, nàng cũng không thua kém gì.

Mục Hiểu Hiểu ưỡn người, trông dáng vẻ cao ngạo như núi, nàng lại sờ sờ mặt, làn da không cần đắp mặt na chăm sóc, nàng lại hất tóc, mái tóc đen nhánh có thể quay quảng cáo cho dầu gội luôn đó chứ.

Dùng một từ để hình dung.

Đẹp.

Dùng hai từ để hình dung.

Tuyệt mỹ.

Ba từ để hình dung.

Vô cùng đẹp.

Tâm tư của con gái, đừng đoán, đoán mãi cũng đoán không ra.

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của chính mình, chốc lát, cảm giác tự ti gì đó nàng đều quên hết. Đam Mỹ Hài

Lòng nàng chốc lát bị sự thích thú chiếm đóng.

Hồi trước không phải tiểu thư nói thích chó con hay sao?

Thật ra nàng cũng có thể như vậy.

Không được...

Mục Hiểu Hiểu lại ra sức dùng tay vò mặt, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?

Tiểu thư là chị của nàng đó!

Lẽ nào nàng muốn... loạn.luân sao?

Không nhịn được, Mục Hiểu Hiểu dùng sức véo mặt, thấy véo cũng đủ rồi, lý trí cũng hồi phục lại rồi, nàng vừa quay người, liền trông thấy tiểu thư đang ngồi trên xe lăn.

!!!

Mục Hiểu Hiểu bị dọa một trận, lùi về sau một bước, chân mềm nhũn: "Tiểu thư, sao chị lại ở đây?"

Đôi mắt thông suốt của tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, biểu cảm điềm đạm.

Cô không chỉ ở đây.

Cô còn ở đây rất lâu rồi.

Cô còn nghe thấy: "Mình thật khó chịu" " Mình rất tự ti" " Mình hình như cũng xinh đó chứ" " Không, mình vô cùng xinh" "Mình là cô gái xinh đẹp" "Hoặc là, mình cũng là một chú chó con" "Ầy, không được, mình không thể thích chị mình"... một loạt biểu cảm thú vị của Mục Hiểu Hiểu đều được Tần Di thu hết vào trong ánh mắt.

- -------

Lời tác giả muốn nói:

Để chương sau đi ^_^