Cấm Đến Gần

Chương 70



Dù Hiểu Hiểu eo có mạnh thế nào cũng chỉ có thể thừa nhận đại tiểu thư không vui, mặt của nàng đỏ hết lên, đôi mắt đen nhánh của đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm nàng, hôn thẳng một đường từ cổ ngược lên trên, cảm giác mềm mại còn có một chút lạnh lẽo.

Cái này với Hiểu Hiểu mà nói chính là một sự trừng phạt, tốt xấu gì nàng cũng là một thanh niên tốt biết giận biết hờn, làm sao có thể chịu được sự tra tấn của đại tiểu thư như vậy chứ.

Vào thời khắc quan trọng, con người sẽ bùng nổ một sức mạnh vô tận.

Nàng kêu lên một tiếng, tay đột nhiên hơi dùng sức ôm đại tiểu thư lên.

Cả người đại tiểu thư cứng đờ, lúc này đôi mắt Mục Hiểu Hiểu đã đỏ rực, nàng cắn môi nhìn Tần Di: "Chị ép em."

Là ai nói chậm một chút?

Bây giờ đã không chậm được nữa rồi.

Hiểu Hiểu chèn ép đại tiểu thư, dành hết tất cả hơi thở của cô, cuồi cùng nàng nắm lấy chân Tần Di, thì thầm nói: "Quấn vào em."

Nàng chẳng thèm quan tâm chân đại tiểu thư có sức hay là không.

Mục Hiểu Hiểu ép cô ngồi với tư thế xấu hổ mà ngày thường cô không dám ngồi, tư thế như này càng tiện để nàng giành thứ mình muốn, đại tiểu thư nhìn nàng rồi muốn giãy giụa, điều này làm cho nàng càng cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa mẫn cảm, nhưng Mục Hiểu Hiểu vừa nhấc tay ám chỉ, nháy mắt cô đã mất hết sức lực.

Một buổi chiều đẹp trời.

Hai người hôn môi giống như trận chiến tranh chị tới em đi.

Cả hai cô đều có cơn giận khó có thể nói rõ, không nỡ dùng cách khác để trừng phạt đối phương, cũng chỉ có thể nghiền ép đối phương một lần rồi một lần nữa.

Sau cùng, gương mặt, cổ, lỗ tai đại tiểu thư đều đã ửng đỏ, ban đầu là Hiểu Hiểu bắt cô quấn lấy, nhưng bây giờ cô lại không thể không quấn lấy nàng.

Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu đen nhánh, hai tay nàng ôm Tần Di, nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt của nàng trần trụi không có bất cứ giấu giếm nào.

Nàng cúi đầu, nỉ non nói một câu bên tai Tần Di, khuôn mặt của đại tiểu thư lại bị màu đỏ che phủ lần nữa, hai tay của cô yếu ớt chống lên người Hiểu Hiểu: "Em... Em..."

Cô không dám tin rằng Hiểu Hiểu sẽ nói như vậy.

Cô giáo Mục luôn văn vẻ lịch sự, thế mà lại dám nói những lời như vậy.

Tư thế này thật sự quá tốn sức, cuối cùng Hiểu Hiểu vẫn ôm đại tiểu thư ngã ngồi xuống ghế mây.

Mặt trời giữa trưa rất nóng, nhưng lại không thể thắng nổi hơi nóng tràn ra từ cơ thể của hai người.

Ngay khi khóa kéo váy bị kéo ra một chút, Mục Hiểu Hiểu lại nhìn thẳng vào mắt đại tiểu thư, châm lửa vào nơi đó, nàng cố ý thả chậm động tác như là cố ý ức hiếp cô.

Xoẹt...

Tiếng động kia giống như vuốt mèo nhẹ nhàng gãi trái tim đại tiểu thư, cô hoảng hốt nắm lấy tay Hiểu Hiểu. Nhưng Hiểu Hiểu lại nhanh hơn cô một bước, hai tay nắm cổ tay cô, đè xuống: "Là chị chọc em trước."

Đại tiểu thư:...

Tại sao lại thành cô chọc trước rồi?

Mục Hiểu Hiểu đè cả người lên người cô, vỗ nhẹ bàn tay lên cơ thể lạnh lẽo phía trên.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, nhất định sẽ có một tên không có mắt đến làm phiền.

Giây phút ấy, cô giáo Trương ôm quả dưa hấu ướp lạnh thật to vừa vớt lên từ giếng đứng ngoài cửa cất giọng lảnh lót: "Chị Tần, Hiểu Hiểu, ra đây ăn dưa."

Mục Hiểu Hiểu:...

Tần Di:...

Cơ thể hai người cứng đờ, liếc mắt nhìn nhau, đại tiểu thư đẩy Hiểu Hiểu, hơi thở hỗn loạn: "Em ra đi."

Hiểu Hiểu:...

... Vài phút sau.

Khi cô giáo Trương không được hoan nghênh được đón vào trong thì tóc tai cô giáo Mục vẫn còn hơi lộn xộn, nàng trực tiếp cho cô ấy một cái lườm nguýt.

Cô ấy nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu: "Cậu sao vậy, sao mặt đỏ vậy? Ăn dưa không?"

Mục Hiểu Hiểu thật sự hận không thể dùng một chân đá bay quả dưa trong tay cô ấy, chuyện tốt thế mà bị ngắt ngang, nàng gắt gỏng cau mày: "Không ăn, mình đi tắm rửa."

"Giờ này mà cậu mới đi tắm? Còn ba mươi phút nữa vào học, nãy giờ cậu làm gì?"

Cô giáo Trương không để ý nàng, cô ấy ôm dưa hấu đi đến bên cạnh Tần Di, ngồi xổm xuống cắt dưa rồi lựa cho cô một miếng đỏ nhất: "Đây, chị Tần ăn dưa đi."

Cô ấy biết Tần Di có bệnh ở sạch, đây là miếng cô ấy đã lựa ra đầu tiên.

Bây giờ cả người Tần Di vẫn còn nóng rực và mồ hôi nhớp nháp, là lúc đang rất cần đồ lạnh, cô vừa vươn tay muốn nhận lấy thì Mục Hiểu Hiểu đã nhanh tay hơn cô một bước, giành lấy: "Kỳ kinh nguyệt của chị sắp đến, không được ăn lạnh."

Trương Xảo:?

Bây giờ nàng đã lợi hại đến vậy rồi? Còn quản nghiêm thế sao?

Cô giáo Mục ăn dưa giống như chồn, cắn qua loa vài miếng rồi ném vỏ dưa vào thùng rác, sau đó nàng vội đi tắm rửa.

Trương Xảo buồn bực nhìn nàng: "Cậu ấy thật là, tại sao gần đây tâm trạng cứ bất ổn như vậy, lại còn hay cáu gắt, chẳng lẽ bị nóng trong người à."

Đi tắm rửa là để dập cơn lửa chắc.

Lúc này cảm xúc của đại tiểu thư đã ổn định hơn, cô nhìn Trương Xảo hỏi: "Tính cách em ấy cáu gắt?"

Trương Xảo gật đầu, cô ấy và Hiểu Hiểu gần như là sớm chiều ở chung, rất dễ cảm nhận được sự thay đổi của nàng: "Đúng vậy, cứ như là có tâm sự, nhất là hôm nay, sau khi lên lớp xong, lúc pha trà hoa cúc cậu ấy đã ngây người nhìn chằm chằm cái ly gần mười phút."

Đại tiểu thư mím môi.

Hiểu Hiểu có tâm sự nhưng lại không nói với cô.

Cảm giác cực kỳ tồi tệ khi vào trong lòng đại tiểu thư lại thành chua xót như hạt táo, lập tức đào thành cái hố sâu.

Mục Hiểu Hiểu gần như là tắm rửa với vận tốc ánh sáng, nàng cầm bút máy định đi sang chỗ Trương Xảo xin một ít mực đỏ để buổi chiều còn chữa bài tập của học trò, trước khi đi, nàng liếc nhìn Tần Di một cái, thấy mặt nàng vẫn còn hơi đỏ.

Phải làm thế nào đây.

Cũng đã xác định quan hệ.

Nhưng tại sao nàng vừa thấy đại tiểu thư là trái tim vẫn đập thình thịch như thế.

Phòng ở của hai người cách nhau rất gần, chỉ nằm cách vách, Hiểu Hiểu hút xong mực bút máy thì nhìn thời khóa biểu: "Còn hai mươi phút nữa, mình ngủ một chút, mệt quá rồi."

Nàng nằm nhoài lên ghế mây, dùng một tay che mắt.

Nàng cũng không biết hôn môi lại tốn sức như vậy, lúc ấy cũng không rõ sức lực nào để nàng có thể bế đại tiểu thư lên, bây giờ tay chân bủn rủn, không còn chút sức.

Trương Xảo biết thói quen của nàng, đi vào phòng lấy chăn mỏng ném lên người nàng, Hiểu Hiểu theo thói quen muốn bọc cả người mình từ đầu đến chân.

"Ôi, hai ngày nay cậu xảy ra chuyện gì vậy, tâm sự rất nặng nề."

Trương Xảo đá Hiểu Hiểu một cái, Hiểu Hiểu nằm trong chăn phát ra giọng điệu buồn bực hờn dỗi: "Cậu đừng động vào mình."

Sẽ có đôi khi con người cảm thấy tiêu cực.

Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn cho rằng nàng là kiểu người sẽ luôn lạc quan như ánh mặt trời, trong lòng nàng nghĩ không gì có thể làm ảnh hưởng đến tính cách tích cực của mình. Nhưng nàng không biết gần đây mình bị làm sao nữa, càng ở cạnh đại tiểu thư thì nàng càng thấy tự ti.

Có lẽ là bởi vì lúc trước quan hệ giữa nàng và đại tiểu thư vẫn chưa được làm rõ, đôi lúc Tần Di sẽ làm ra một vài chuyện, nhưng hầu như đều im lặng.

Còn bây giờ, việc cô không cõng được Hiểu Hiểu, làm cô nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa hai người.

Hiểu Hiểu biết, đời này của nàng không thể không có đại tiểu thư, cho dù là cái gì cũng không chia cách được hai người.

Bản thân nàng cảm thấy không sao cả, nhưng nàng sợ có một ngày mình sẽ làm liên luỵ đến đại tiểu thư.

Khúc mắc của nàng là vấn đề thời gian.

Chỉ khi nàng liều mạng trở nên lớn mạnh thì mới không suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng nàng có nỗ lực thế nào cũng không với được đến địa vị của đại tiểu thư...

Mắt thấy chân đại tiểu thư đã sắp khỏe lại...

Tuy rằng nghĩ vậy là không tốt, nhin thỉnh thoảng Hiểu Hiểu sẽ không nhịn được mà thầm nghĩ, nếu không có nàng, có phải đại tiểu thư sẽ có thể tìm được một người chồng càng tốt hơn hay không.

Khi ấy cô sẽ không theo nàng đến sống trong thôn làng này.

Có lẽ cô sẽ quay trở về sân khấu? Khôi phục lại cuộc sống như ánh mặt trời của cô?

Rốt cuộc có phải nàng làm liên lụy cô hay không?

Mục Hiểu Hiểu chán nản nhắm hai mắt lại, lời của Tần Sương khi ấy không có uy lực với nàng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, trong lúc bất tri bất giác, nó giống như là một cái khe nứt từ từ lan sâu vào trong lòng nàng.

Trương Xảo nhìn dáng vẻ của nàng thì thở dài: "Cậu cũng thật là, quen thói hiếu thắng, chỉ luôn muốn bày ra mặt tốt cho người khác, nhưng lại chẳng bao giờ chịu nói ra nỗi khó xử trong lòng. Hiểu Hiểu, cậu phải nhớ kỹ, những bác sĩ tâm lý học ưu tú như chúng mình cũng là người, cũng sẽ có những cảm xúc tiêu cực như thường, có cảm xúc cũng không sao, quan trọng là phải hóa giải như thế nào..."

Sau buổi trưa, tiết học của cô giáo Trương đã bắt đầu. Trong lĩnh vực điều trị, cô ấy nổi tiếng với tên gọi là Trương Đường Tăng, có một truyền kỳ được lưu truyền là mỗi lần người bệnh khỏe lại, sau khi nhìn thấy cô ấy đều sẽ vội vàng chạy trốn. Có một lần, một bệnh nhân đến trường học tặng cờ thưởng cho Trương Xảo, cờ thưởng đã đưa đến chỗ Vương Đạo, bệnh nhân vừa thấy Trương Xảo vui tươi hớn hở đi ra, anh ta đã lập tức phất tay: "Cô giáo Trương, hôm nay tôi có nhiều việc lắm, hôm nào chúng tôi lại trò chuyện sau."

Anh ta nói xong thì cắm đầu bỏ chạy như bị ma đuổi, sợ phải nói chuyện với cô ấy.

...

"Cậu cũng đừng cảm thấy khó chịu vì những cảm xúc tiêu cực của mình, đây không phải là cảm xúc đột nhiên bộc phát ra, cậu có biết không? Đây chính là áp lực đã đè nén rất lâu trong lòng cậu."

Trương Xảo vỗ cái mông nhỏ bị Mục Hiểu Hiểu che lại: "Nhưng vì sao bây giờ nó mới bộc phát ra? Là bởi vì trong lòng cậu đã yêu chị Tần, chị ấy không phải đại tiểu thư trong lòng cậu, cũng không phải khách hàng giàu sụ của cậu, không phải chị của cậu, mà là người thân thương sẽ cùng kề vai áp má với cậu, là người cậu yêu sau này sẽ cùng chung một giường với cậu."

Mục Hiểu Hiểu nằm trong chăn dùng sức xoa tóc, nàng đã sắp bị cô giáo Trương làm sụp đổ.

Cô giáo Trương lại vỗ cái mông nhỏ: "Cậu không có người thân, tuổi mẹ Tô và bà nội Sở đã lớn, cậu có thói quen không chịu chia sẻ với họ, nhưng mình thì sao? Cậu cứ nói không có tác dụng, bởi vì mình vẫn là một con gà con trong sáng như tờ giấy trắng chưa từng yêu đương, dù có nghe cũng chẳng hiểu, nhưng cậu lại không nỡ bộc lộ cảm xúc với chị Tần, sợ chị ấy nghe xong sẽ đau lòng, những cảm xúc tiêu cực này nằm trong lòng cậu như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lăn càng lớn, càng lăn càng lớn..."

Trong giọng nói "Càng lăn càng lớn" của cô giáo Trương, cô giáo Mục đang mang tâm trạng tồi tệ cuối cùng đã ngủ rồi.

Nàng là kiểu người chỉ cần buồn ngủ thì trời có sập xuống cũng không cản được.

Trương Xảo nhìn đồng hồ, vẫn còn dư chừng mười phút. Đại tiểu thư đi đến đây, cô đẩy xe lăn đến ngay cánh cửa, nhìn Hiểu Hiểu quấn cả người như cái xác ướp nằm trên ghế mây.

Trương Xảo nhìn thấy cô đến thì nhanh chóng đứng dậy: "Cũng đã đến lúc phải dậy rồi, em gọi cậu ấy dậy."

Đại tiểu thư xua tay, cô nhìn Trương Xảo: "Bình thường em ấy cũng như vậy sao?"

Cái gì?

Trương Xảo nhìn theo tay đại tiểu thư, nhìn Mục Hiểu Hiểu quấn chặt chăn từ đầu đến chân: "Từ lúc em quen cô ấy đã vậy, lúc ngủ ở ký túc xá, cho dù là xuân hạ thu đông, thì cậu ấy đều bọc từ đầu đến chân."

Cô giáo Trương rất thông minh, cô ấy xòe tay nhún vai: "Đừng hỏi em, em không biết nguyên nhân, nếu là chuyện Hiểu Hiểu không muốn nói thì không ai có thể hỏi được."

Đại tiểu thư im lặng, cô không nói nhiều, chỉ đưa cái áo sơmi đã được ủi thẳng thớm cho Trương Xảo: "Lát nữa cho em ấy thay."

Với trí thông minh của đại tiểu thư thì cô biết ngay trước kia khi ngủ trước mặt mình, nàng không làm vậy là đã cực kỳ che giấu. Ban đầu khi mới quen có lẽ là nàng sợ cô sẽ cảm thấy bác sĩ tâm lý này có vấn đề, vậy thì sao có thể chữa trị cho người bệnh? Sau đó, có lẽ là nàng sợ cô lo lắng.

Trương Xảo nhận lấy cái áo sơmi còn nóng hầm hập, cô ấy thấy hơi ngạc nhiên: "Chị Tần, chị biết ủi đồ sao?"

Lúc trước Hiểu Hiểu không ít lần khoe khoang cái lỗ thủng trên áo nàng với cô ấy, cái gì mà lần đầu tiên đại tiểu thư nhà nàng ủi đồ cho nàng, về nhà nàng còn xếp lại, nói linh tinh gì mà để sau này cho con của nàng xem.

Trương Xảo nhanh vuốt mông ngựa: "Thật là lợi hại, không ngờ chị học được nhanh như vậy."

Đại tiểu thư thờ ơ nói: "Chị mua mười mấy cái áo để luyện tập."

Trương Xảo:...

Đối diện với đại tiểu thư thành thật đáng yêu như thế, cô ấy cũng không biết nên nói như thế nào.

Tần Di lén đánh giá Mục Hiểu Hiểu, sau đó không nói gì mà quay người đẩy xe lăn lộc cộc rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Trương Xảo thấy hơi chua xót, cô ấy cảm thấy trong lòng đại tiểu thư có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà lại không thể chia sẻ với cô ấy, người duy nhất có thể nghe cô trò chuyện thì gần đây lại rơi vào thời kỳ mãn kinh, rất hay suy nghĩ lung tung, cả bụng tâm sự này cô phải trút ra với ai đây?

Sau khi Mục Hiểu Hiểu ngủ một giấc dậy thì cảm xúc đã khá hơn nhiều, nàng cảm thấy cảm xúc tiêu cực trong mình có lẽ là do mệt mỏi đã lâu, nàng vẫn có thể khống chế. Sau khi mặc áo Trương Xảo nói là đại tiểu thư ủi cho nàng, nàng suy nghĩ rồi quyết định chạy về nhà một chuyến.

Đại tiểu thư đang ngồi trong sân nhìn lá rụng, cô nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lại, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy tới, nàng thở hổn hển hai tay chống xe lăn, dùng sức hôn mạnh lên trán đại tiểu thư một cái: "Chụt chụt, chờ em về nhé."

Đại tiểu thư nhìn thẳng vào mắt nàng, Hiểu Hiểu cười mắt híp thành trăng non, khoa tay múa chân với cô một lúc rồi vội vàng chạy đi.

Lúc nàng ra đến cửa còn lưu luyến nhìn thoáng qua đại tiểu thư, sợ cô nghĩ nhiều.

Cho đến tận khi cánh cửa bị đóng lại, đại tiểu thư mới chớp chớp hàng lông mi thật dài, cô chạm lên trán chỗ Mục Hiểu Hiểu đã hôn, trong lòng như có cái gì đó rơi xuống.

Từ đầu đến cuối, cô không cảm thấy mình tủi thân, mà cô cho rằng trong lòng Hiểu Hiểu có tâm sự, cô rất muốn biết, nhưng lại không cách nào nhìn thấu.

Điều này khác với sự ăn ý hàng ngày của hai người.

Đại tiểu thư không muốn thấy Hiểu Hiểu như vậy, cô có cảm giác nàng luôn mỏi mệt, cơ thể mệt, trong lòng cũng mệt, luôn làm hỏng rất nhiều chuyện.

Đổi một góc độ để suy nghĩ.

Hiểu Hiểu cũng là người làm từ xương từ thịt, ngày nào cũng bận rộn, quan tâm đến nhiều người như vậy, có lẽ nàng đã bỏ quên bản thân mình, nàng cũng chỉ là một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp đại học.

Đại tiểu thư đã từng bắt gặp ngày đầu hàng tháng nàng ngồi tính số sách, cuốn số kia ghi chằng chịt, từ thứ nhỏ như củi gạo mắm muối đến cái lớn như đứa bé nào bệnh gì dùng thuốc gì, có bảo hiểm hay không, thậm chí nàng còn gửi tiền đến những quỹ độc lập dành cho trẻ em ở xa, nàng dồn hết tất cả vào một cuốn sổ.

Trước kia, khi Tần Di nhìn thấy nàng như vậy thì cũng chỉ gật đầu một cái, cho rằng đây là một cô gái nghiêm túc có trách nhiệm.

Nhưng bây giờ cô lại không nghĩ vậy.

Cô thấy đau lòng cho Hiểu Hiểu.

Đây là người bên gối của cô, là người mà cô yêu.

Cô cũng muốn yêu chiều Hiểu Hiểu, muốn nàng vui vẻ thì sẽ cười to, khi buồn sẽ khóc thút thít, mệt mỏi sẽ nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Không cần miễn cưỡng giả vờ vui vẻ như vậy.

Đại tiểu thư im lặng một hồi lâu rồi cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với người nhà Hiểu Hiểu mà không vì mục đích công việc, cho nên khi Tô Thu Vân nhận được điện thoại thì thấy hơi ngạc nhiên, bà có lưu số di động Tần Di, là do Hiểu Hiểu lưu giúp bà: "Di Di?"

Cách gọi rất thân mật, giống như là gọi con của bà vậy.

Đại tiểu thư cầm di động, muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.

Tô Thu Vân kiên nhẫn chờ đợi một lúc, rồi cười nhẹ: "Có phải là giận dỗi gì với Hiểu Hiểu không?"

Đôi trẻ mà, ồn ào nhốn nháo mới là tình cảm.

Tần Di mím môi, không biết trả lời như thế nào.

Không phải cãi nhau, nhưng luôn có hơi xa cách.

Sau giờ trưa, giọng nói của Tô Thu Vân rất dịu dàng: "Thật ra thì từ trước đến nay dì chưa có thời gian nói một tiếng "cảm ơn" với cháu, cảm ơn cháu đã thích Hiểu Hiểu nhà dì."

Tần Di siết chặt di động trong tay, cô phải cố gắng lắm mới có thể nói ra lời trong lòng: "Trong lòng em ấy đã che giấu rất nhiều chuyện, không chịu nói cho cháu."

Tô Thu Vân nghe xong gật đầu, bà là mẹ Hiểu Hiểu, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, rất hiểu rõ Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu chính là một đứa bé như vậy, đối với cháu như vậy, mà đối với dì và bà nội cũng như vậy. Con bé luôn cảm thấy cảm xúc tiêu cực của bản thân tự mình giải quyết cũng là giải quyết, nếu nói ra thì sẽ khiến cho người khác thêm khó chịu, đó là điều không nên, huống chi trong lòng con bé, cháu lại quý giá đến thế."

Tần Di cảm thấy lời nói của Tô Thu Vân đã ghim chặt vào trong lòng cô.

Cô không muốn Hiểu Hiểu nghĩ như vậy, nếu vậy thì sẽ rất áp lực, khi còn trẻ có lẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau này lớn tuổi hơn thì sao? Cơ thể có thể chịu nổi không?

Các cô sẽ ở cùng nhau cả đời.

Tô Thu Vân thì thầm nói: "Hồi còn nhỏ, lúc con bé được bà nội phát hiện thì đã vào thời gian lạnh lẽo khắc nghiệt nhất trong mùa đông, khuôn mặt con bé lạnh đến tím tái, con bé nhỏ xíu như thế, cho nên dì và bà nội đặt con bé là Tiểu TIểu. Khi ấy không ngờ rằng sau này con bé lớn lên sẽ cứng cỏi gánh vác một mảnh trời như vậy, mọi người chỉ mong con bé có thể khỏe mạnh trưởng thành mà thôi."

"Có nhiều thứ trong cô nhi viện không giống như những gì người ngoài nhìn thấy, được các nhà hoạt động xã hội giúp đỡ, được nhà nước nâng đỡ, nhưng những chua xót trong đó chỉ có chúng tôi mới biết được. Đôi lúc nhìn thì thấy khoản tiền quyên góp rất lớn, nhưng còn chẳng đủ một lần phẫu thuật... Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chúng tôi không nỡ từ bỏ đứa trẻ nào, nếu bỏ một đứa... Sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba... Càng lúc sẽ càng có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi... Chúng tôi làm không được, nhất là bà nội, từ nhỏ Hiểu Hiểu đã biết ơn, vốn còn đang lứa tuổi chơi đùa, thế mà lại muốn theo chúng tôi bôn ba vất vả, trước nay không bao giờ than mệt..."

"Dì còn nhớ con bé còn nhỏ lắm, thấy bà nội đi ra ngoài làm việc nhưng không làm nổi chỉ có thể lén về khóc thầm, lúc ấy con bé đứng trên cái băng ghế nhỏ đặt trước cái chảo lớn tự mình nấu cơm, lúc bắt đầu vẫn chưa quen, khuôn mặt nhỏ bị khói hun tèm lem, sặc đến chảy cả nước mắt nước mũi, bà nội thương con bé, không cho con bé làm, nhưng Hiểu Hiểu lại ôm bà, nói giống như một người lớn: "Không sao đâu, bà đừng khóc, chờ con trường thành con sẽ bảo vệ bà và mẹ."

"Đám trẻ ở cô nhi viện đều được chúng tôi bảo vệ, có rất ít đứa tuổi còn nhỏ mà đã muốn phụng dưỡng ngược lại."

"Khi con bé còn nhỏ, chúng tôi không biết con bé sinh vào ngày nào, vì thế lấy ngày nhặt được con bé tính ngày sinh nhật, khi con bé lên sáu, dì vẫn nhớ con bé nhìn thấy những đứa trẻ khác được chơi Rubik, là cái loại sáng lấp lánh, sau đó con bé cứ nhìn chằm chằm mà không dám đòi, dì nói sẽ mua cho con bé, nhưng nói thế nào nó cũng chẳng chịu, cứ nằng nặc nói để tiền mua thuốc trị suyễn cho em."

"Con bé chính là người có tính cách nỗ lực điển hình, trong những đứa bé lớn lên ở cô nhi viện, sẽ có mấy đứa luôn mặc cảm trong lòng, từ nhỏ chúng đã bị người nhà vứt bỏ, cho nên sau khi Hiểu Hiểu lớn lên đã thề son sắt với dì và bà nội, con bé là người theo chủ nghĩa độc thân, cả đời này sẽ không yêu ai, dì và bà nội nghe mà thấy khó chịu lắm."

"Không có ai muốn phải sống cô độc, nhất định là con bé cảm thấy sau lưng còn có hai người già như chúng tôi, đám trẻ vẫn còn nheo nhóc, không muốn tăng thêm gánh nặng phiền phức cho người khác, càng sợ người khác sẽ đối xử với chúng tôi không tốt, sẽ khinh bỉ chúng tôi, với lại con bé vẫn có hơi tự ti, cảm thấy bản thân không xứng đáng có tình yêu."

"Cũng may là con bé đã gặp được cháu, cháu đã giúp con bé có can đảm dám yêu, dì biết có lẽ cháu vẫn có nhiều chuyện giấu trong lòng mà không chịu nói ra, nhưng mà dì muốn hai đứa ở bên nhau cả đời, thời gian còn dài, dì tin rằng dần dần cháu sẽ có thể chữa khỏi khúc mắc trong lòng con bé."

...

Bàn tay đại tiểu thư siết chặt lấy di động, có rất nhiều cảm xúc đang quay cuồng trong cô.

Bây giờ trong đầu của cô chỉ toàn là nụ cười của Hiểu Hiểu, cô biết cuộc sống của nàng gian khổ, biết nàng đã phải trải qua rất nhiều chuyện mà bạn bè đồng trang lứa không trải qua.

Mà đến khi thật sự nghe thấy, trái tim cô vẫn đau nhói như muốn rỉ máu.

"Lúc em ấy ngủ... Thì luôn quấn chăn từ đầu đến chân..." Nếu đã gọi điện thoại, hôm nay đại tiểu thư quyết định sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Tô Thu Vân im lặng trong chốc lát, giống như là nhắc đến đề tài làm bà khó chịu, qua một lúc lâu, đến tận khi Tần Di cho rằng bà sẽ không nói, thì bà lại thì thầm: "Trong một đêm hè năm con bé mười hai tuổi, lúc con bé ngủ trong thôn có một người đàn ông độc thân họ Lưu, gã uống rượu say trèo tường đi vào cưỡng hiếp một đứa bé bị bệnh phải nằm cách ly để truyền thuốc ở phòng bên cạnh... Đó chính là người bạn thân nhất với Hiểu Hiểu khi ấy, tên là Lan Nhi..."

Trái tim đại tiểu thư đột nhiên bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Tô Thu Vân vẫn không thể kiềm chế nổi cơn hận, nước mắt bà ấy rơi tí tách: "Chúng tôi có báo cảnh sát, cảnh sát đưa ông ta đi, ông ta đã chịu sự trừng phạt của pháp luật... Nhưng mà từ sau lần đó tinh thần của Lan Nhi luôn hốt hoảng, không thể nào buông bỏ..."

"Có một đoạn thời gian dì, bà nội và cả y tá thay nhau trông nom con bé, sau đó Lan Nhi đã tốt hơn một chút, có thể sinh hoạt bình thường, lại còn cười nói vui vẻ, vốn cô nhi viện không đủ nhân lực, thấy cô bé khỏe lên thì mọi người cũng từ từ thả lỏng..."

"Thời gian đó bọn nhỏ tan học luôn đi nhặt ve chai, làm vài món đồ thủ công để bán, Lan Nhi để dành một số tiền, vào ngày cuối cùng cô bé còn sống, cô bé đã dẫn Hiểu Hiểu đi mua nhiều đồ ăn ngon, còn mua cả khối Rubik phát sáng cho nàng, sau đó cô bé nói muốn đi thả diều..."

Lan Nhi thật sự đã dang rộng hai tay, thả người nhảy xuống từ tầng mười sáu, tự biến mình thành diều.

Câu nói cuối cùng mà cô bé nhắn nhủ với Hiểu Hiểu đó là: "Hiểu Hiểu, em đã quá mệt rồi, chị phải sống cả phần hạnh phúc của em."

"Bảo vệ bản thân thật tốt."

"Nếu đời người thật sự có kiếp sau, xin đừng để em sinh ra phải chịu khổ."

"Xin đấy."

...

Nhìn thấy một người sống khỏe mạnh như vậy nhảy xuống ngay trước mặt mình.

Hiểu Hiểu còn nhỏ đã sợ đến ngây ra, con bé khóc hết ngày này qua ngày nọ, đã lâu mà vẫn không khá lên, cứ ôm mãi cục Rubik kia.

Nàng hận bản thân, tại sao lại không quan tâm đến Lan Nhi, còn oán trách vì sao mình lại phản ứng chậm như vậy, sao không giữ chặt em ấy, mà lời nói trước khi chết của Lan Nhi cứ lặp đi lặp lại trong lòng giấc mơ của nàng.

Cô nhi viện người tới người đi, đi rồi lại đến, đến rồi lại đi.

Theo năm tháng dần trôi, rất nhiều người đã quên chuyện của Lan Nhi, những đứa bé sau này cũng không biết sự tồn tại của em ấy.

Em ấy sinh ra nhỏ bé, sau khi chết cũng không có ai nhớ kỹ.

Năm Hiểu Hiểu mười tám tuổi thời điểm, gã cưỡng hiếp kia đã ra tù, thậm chí gã còn khoa trương mở tiệc chiêu đãi bạn bè ở nhà... Sau đó chuyện này bị truyền ra ngoài gây một trần ồn ào huyên náo, người trong thôn đều tức giận, nhưng cũng chỉ giận... Có ai sẽ vì một oan hồn không ba không mẹ mà đi đắc tội với người sống...

Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.

Hiểu Hiểu quá tức giận, nàng dùng xẻng đập gãy xương chân của ông ta.

Cái ngày hôm đó, nàng khóc rất dữ dội, giống như muốn giải tỏa hết tất cả oán hận trong lòng, lúc Tô Thu Vân và bà nội chạy đến đồn công an thì đều sợ hãi.

Nhưng pháp luật chính là như vậy, trong pháp luật không có tình cảm.

Chuyện đã rồi, đối phương lại cắn chặt không bỏ, gã dùng công phu sư tử ngoạm, Hiểu Hiểu đã sắp phải thi đại học, không thể chậm trễ.

Tô Thu Vân và bà nội run rẩy trở về vay tiền, lúc muốn hòa giải thì bố mẹ nàng chạy đến.

Mục quân chống nạnh, mày nhíu thành chữ xuyên: "Hiểu Hiểu, có phải con điên rồi hay không? Con có biết mình sắp phải thi đại học hay không?"

Tô khuê nhìn thấy trên người Hiểu Hiểu đầy máu thì đã sợ đến run cầm cập, bà ta không biết sao Hiểu Hiểu lại trở nên thô bạo như thế, thậm chí không dám ôm nàng.

Mục Hiểu Hiểu dại ra ngẩng đầu nhìn Mục Quân, đây chính là ba ruột của nàng đó.

"Đây là điều khiến con mãi không quên thỉnh thoảng sẽ chạy về cô nhi viện sao? Rốt cuộc nó cho con cái gì? Nó đã biến con thành cái gì rồi? Vì một người chết mà con từ bỏ cả tương lai? Con muốn vĩnh viễn bị người ta đạp xuống chân sao?"

...

Đó là lần đầu tiên Tô Thu Vân tranh cãi với người khác, bà đã cãi nhau với Mục Quân ở ngay đồn công an, bà điên cuồng không chịu để Hiểu Hiểu chịu oan ức, đồng thời bà cũng đau lòng không nguôi. Nhìn thái độ của họ, bà đã biết sau khi Hiểu Hiểu sau khi trở về nhà đã sống thế nào.

Cuối cùng hai bên vẫn bị cảnh sát nhân dân kéo ra, Mục Quân muốn đòi bồi thường tiền, bị Tô Thu Vân thẳng thừng từ chối.

Trời mưa rất to, Thu Vân ôm Hiểu Hiểu đang run bần bật, không ngừng vỗ lưng nàng: "Không sao không sao, mẹ nộp tiền, không sao cả."

Đôi mắt Hiểu Hiểu đỏ bừng, nàng không khóc, chỉ cắn chặt môi rúc trong lòng Tô Thu Vân nắm chặt áo của bà, giống như con thú nhỏ bị thương.

Sau đó... Hiểu Hiểu sốt cao, nàng sốt ba ngày ba đêm, làm cho mẹ và bà nội sợ hãi, trong lòng nóng như lửa đốt.

Nhưng sau đó... Tất cả đã trở lại bình tĩnh.

Hiểu Hiểu không nhắc lại chuyện này nữa, mọi người cũng không biết nàng bước ra như thế nào.

Khi nàng thi đại học, khi chọn chuyên ngành đã đầu cứng cổ quyết tâm lựa chọn tâm lý học.

Nàng vẫn không thể quên được nỗi đau đớn của Lan Nhi.

Người chết là hết.

Nếu có thể, Hiểu Hiểu mong rằng nàng có thể sử dụng sự nỗ lực của mình để cứu vãn thảm kịch ấy.

Mấy năm qua, nàng đã giúp đỡ nhiều người khỏe lại, tìm lại niềm tin với cuộc sống.

Chỉ là bác sĩ không thể tự cứu mình.

Nàng đã giúp đỡ rất nhiều người, nhưng lại không thể chữa được vết sẹo trong lòng nàng.

Cho nên, dù cho nàng có bận thế nào nàng cũng sẽ kiên trì chạy bộ mỗi sáng, nàng muốn dùng bả vai nhỏ bé của mình bảo vệ người thân yêu nhất.

Cho nên, nàng sẽ luôn dặn đi dặn lại Thu Thu còn sống ở cô nhi viện là lúc ngủ phải mặc hai cái quần lót.

Cho nên, vì không muốn cô nhi viện đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn bị người đời sỉ vả, Hiểu Hiểu từng nghĩ sẽ sống một mình hết cả đời này.

Cho nên, bởi vì tình cảnh đau thương của Lan Nhi bày ra trước mặt, dù chỉ còn ý chí còn sức lực nàng đều luôn dùng chăn bọc kín cả người mình, nàng muốn che đi nỗi sợ, che giấu nỗi bất an, che giấu bóng ma mãi mãi không thể nào xóa nhòa trong lòng.

Có rất nhiều thứ đã trôi qua, nhiều đến mức sau này nàng chỉ bày ra nụ cười cho người ngoài nhìn, giả vờ là một Hiểu Hiểu tươi sáng.

Mọi người đều nói nàng thành thục giỏi giang, nhưng lại không biết trước kia nàng đã khổ sở thế nào.

Nụ cười của nàng luôn dành cho người khác, còn bản thân thì cố gánh chịu tất cả.

Đó là chỗ không có người trong nàng.

Đó là cấm địa trong nàng.