Cấm Đến Gần

Chương 71



Ở bên kia, Hiểu Hiểu lên lớp cũng không nhẹ nhàng, trong lớp của nàng có tổng cộng sáu học sinh, đều ở độ tuổi cần được chăm sóc quan tâm nhiều. Không còn cách nào, Trương Xảo và Lý Bác đều không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, những chuyện hơi khó giải quyết một chút đều sẽ giao cho nàng.

Cố tình hôm nay mấy hôm nay phòng học còn dột vì trời mưa. Giữa trưa, lúc Hiểu Hiểu đi dạy trời vẫn còn quang đãng, thế mà lúc này đã bắt đầu mưa dầm mưa dề.

Mưa trong núi không giống ở thành phố, lạnh lẽo thấu xương, phòng học trong trường vì lâu năm không được tu sửa mà mái ngói rơi rớt tan tác, chỉ cần mưa to một chút là gặp phải tai họa.

Cũng may bọn nhỏ đã được huấn luyện, vừa thấy trời mưa cũng không cần Mục Hiểu Hiểu chỉ dẫn đã vội vàng lấy thau lấy chậu, lấy hộp cơm trong túi ra để xuống đất hứng nước mưa.

Hiểu Hiểu thấy chúng hiểu chuyện thuần thục như vậy thì vừa chua xót vừa vui mừng, nàng gọi đám trẻ lên chỗ không bị mưa dột trên bục giảng ngồi, vừa ngắm mưa vừa nói chuyện.

"Tí tách tí tách" tiếng mưa rơi vào trong nồi chén thau chậu, Mục Hiểu Hiểu lấy áo khoác của mình mặc vào cho Văn Văn nhỏ tuổi yếu ớt nhất.

Bọn nhỏ vẫn chưa quen thân với giáo viên, ít nhiều vẫn có hơi rụt rè, nhất là Văn Văn, cô bé cảm thấy quần áo của cô giáo Mục rất thơm, nhét tay vào trong áo thấy hơi mất tự nhiên.

Cô bé mới tám tuổi, nhưng thường xuyên xuống ruộng phụ việc gia đình, ở nhà chỉ có cô bé và ông bà nội, cũng xem như là đủ ăn đủ mặc, bàn tay nhỏ bị phơi nắng đen đúa, sợ làm bẩn quần áo của cô giáo.

Mục Hiểu Hiểu cười ha ha: "Đã lâu cô chưa thấy cảnh đẹp như vậy."

Ngoài cửa sổ là núi cao trùng điệp, phía xa xa là một mảnh sương mù mênh mông, giống như tiên cảnh.

Trước kia ở trong thành phố nàng luôn bận rộn, thời gian này trong trí nhớ Hiểu Hiểu phần lớn là tàu điện ngầm và giao thông công cộng vội vàng đi qua đi lại

Nàng vừa nói, có một bé trai hơi lớn tuổi trong đó không nhịn được hỏi: "Cô giáo, trẻ con trong thành phố thật sự giống như trên TV nói sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn cậu bé đầy dịu dàng: "Trên TV nói như thế nào?"

Cô cho rằng bọn nhỏ nói đến những chương trình nhật ký biến hình, con cái trong nhà giống như ông vua con, đừng nói không lo chuyện cơm áo, luôn chạy theo đồ hiệu, mà ba mẹ cũng luôn cho chúng thứ tốt nhất.

Cậu bé cười ngây thơ, nói: "Em thấy ba mẹ của các bạn ấy ngày nào cũng ôm các bạn vào lòng, đi trên đường đều đi theo ở phía sau, các bạn đi đâu ba mẹ đều không yên tâm, tan học đều đến đón, ngày nào cũng vậy."

Mục Hiểu Hiểu giật mình, một đứa bé bên cạnh chà xát cánh tay đóng băng đã nổi hết da gà: "Ba mẹ các bạn ấy không đi làm sao?"

Đã nửa năm rồi cậu bé chưa được gặp ba mẹ nên rất nhớ, nhưng mà cậu bé cũng hiểu, nếu không nhờ có ba mẹ ra ngoài làm công, cậu bé sẽ không được đi học.

Tình yêu của ba mẹ, chính là nỗi khao khát sâu nhất trong lòng cậu bé.

Mục Hiểu Hiểu vươn tay xoa đầu cậu bé: "Các em phải chăm chỉ học tập, ba mẹ ra ngoài bôn ba bận rộn chỉ mong sau này các em lớn lên có thể ra khỏi ngọn núi này, có được cuộc sống của riêng mình, chẳng cần bận rộn như vậy và sẽ có nhiều thời gian dành cho người nhà hơn."

Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy, nàng không đành lòng nói với bọn trẻ.

Văn Văn nhìn Hiểu Hiểu, cất giọng nho nhỏ: "Cô ơi, cô có thể hát cho chúng em một bài không?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Bọn nhỏ ở bên cạnh ồn ào: "Đúng vậy, cô ơi, cô hát cho chúng em một bài hát đi, bây giờ ở trường chúng em giáo viên nào cũng có, nhưng mà không có giáo viên âm nhạc."

Hiểu Hiểu:...

Bọn nhỏ chắc chắn muốn vậy sao?

Hiện tại chỉ mới vừa thiết lập được bầu không khí tốt đẹp mà.

Bởi vì bình thường những đứa trẻ này ít gặp người lạ, vì thế rất nhát. Qua hai ngày vẫn chưa thân thiết với Hiểu Hiểu, khó lắm hôm nay mới có cơ hội nói chuyện với nhau.

Mắt thấy bọn nhỏ kiên trì như vậy, Mục Hiểu Hiểu cũng không chối từ, nàng hắng giọng, bắt đầu hát "Cô bé đi hái nấm": "Có một cô bé đi hái nấm, sáng sớm đeo chiếc sọt bằng tre bước trên đôi chân trần..."

Nàng đã từng hát bài này cho đại tiểu thư nghe, lúc ấy đại tiểu thư nghe xong còn cười rất vui vẻ.

Nàng có cảm giác có lẽ ca hát không phải sở trường đặc biệt của mình, nhưng nếu hát bài hát thiếu nhi thì cũng sẽ rất là thú vị.

Hiểu Hiểu hát rất nhập tâm, không vì chúng là trẻ con mà coi thường, tình cảm rất nồng nhàn, chăm chú nhìn phong cảnh nơi xa, chỉ cảm thấy mình đã sắp biến thành một cây nấm nhỏ trong núi.

Cuối cùng, bọn nhỏ dùng yên lặng như tờ để đáp lại nàng.

Hiểu Hiểu ho khụ một cái: "Sao nào, không hay sao?"

Vẻ mặt đám trẻ giống như là mới vừa uống một lọ giấm chua, cậu bé trai lớn tuổi nhất cẩn thận hỏi: "Cô giáo, đây là bản cải biên của cô sao?"

Cô bé bên cạnh nói tiếp: "Em biết, cô của em đã từng nói với em, bây giờ nhạc thiếu nhi đã thay đổi, cái ngày gọi là phiên bản gì nhỉ?" Cô bé ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc: "Bản DJ hỗn âm."

"Đúng đúng đúng, rất là hợp mốt."

Mọi người vừa nghe đã lập tức vỗ tay ào ào, hay lắm, rất là hay, không giống như những bài hát mà chúng từng nghe.

Mục Hiểu Hiểu:...

Mọi người làm vậy nàng không xuống đài được, thật là xấu hổ quá.

Cũng may cô giáo Mục có ô dù khá to, nàng suy nghĩ rồi lấy di động ra gọi điện thoại cho đại tiểu thư.

Ở bên kia, Tần Di thất thần nhìn màn mưa, sau khi cúp điện thoại của Tô Thu Vân, tâm trạng cô quay cuồng phức tạp, suy nghĩ rất nhiều chuyện về Hiểu Hiểu, rồi đau lòng đến mức không thể dùng lời nào để diễn tả.

Cô rất muốn sưởi ấm trái tim bị tổn thương của nàng, nhưng rồi không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nhận được điện thoại của Hiểu Hiểu, đại tiểu thư hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc của mình: "A lô."

Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Hiểu Hiểu: "Đại tiểu thư, có thể hát một bài cho tụi em nghe không?"

Nàng đặt tay lên môi làm động tác "suỵt" với bọn nhỏ, mấy cái đầu nhỏ chụm sát vào nhau, dùng đôi mắt to tròn ngập tràn khát vọng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu hạ giọng: "Ở chỗ em trời mưa, bọn nhỏ đang tụ tập ở đây, cho em chút mặt mũi đi."

Nàng cũng rất sợ đại tiểu thư sẽ nói một câu "cút": "muốn chết sao" làm bọn trẻ hoảng sợ.

Đại tiểu thư im lặng chốc lát, rồi cô hơi chớp lông mi, hờ hững hỏi: "Mục Hiểu Hiểu, em biết chị là ai không?"

Mục Hiểu Hiểu chà xát cánh tay đang nổi da gà: "Biết..."

Người nhà của nàng đúng là ai thấy cũng phải khom lưng cung kính gọi một tiếng cô Tần, là cây to trong giới âm nhạc.

Đại tiểu thư: "Vậy em biết người khác mời chị đi hát, phải ra giá bao nhiêu không?"

Mục Hiểu Hiểu cười gượng: "Ôi chao, chờ em về nhà bồi thường cho chị không được sao?"

Tiền không có, nhưng nàng có thể bồi thường những cái khác mà.

Khóe môi đại tiểu thư chợt cong lên, chỉ cần nghe thấy giọng của nàng là cô đã vui rồi.

Cô nhìn ngọn núi trùng điệp nơi xa, nghĩ đến dáng vẻ của Hiểu Hiểu, hơi hé đôi môi đỏ, nhẹ giọng ngâm nga.

- Có nên thoát ra khỏi chiếc vỏ nặng nề này hay không

Để đi tìm về nơi có bầu trời xanh

Nhẹ nhàng phiêu đãng theo làn gió phiêu du

Vết thương lòng xưa ấy đã chẳng còn nhói đau

Tôi muốn từng bước từng bước vươn lên

Chờ đợi ánh dương xuất hiện rồi lặng lẽ ngắm nhìn nó...

Cô hát bài "Ốc sên", tuy bài hát này không phải đồng dao thiếu nhi, nhưng rất thích hợp với hoàn cảnh của bọn trẻ.

Mỗi một đứa bé đều giống như một con ốc sên nho nhỏ.

Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng trên người đã mang gánh nặng, nhưng chỉ cần chúng kiên trì, chỉ cần chúng nỗ lực, cuối cùng sẽ có được cuộc sống tốt hơn.

Giọng hát trời sinh không phải là lời thổi phồng, qua điện thoại, chất giọng của cô trong như ngọc, thong thả dịu dàng, ngay khi những cô cậu bé nghe đến "Bầu trời nhỏ bé trải qua bao mồ hôi nước mắt, rồi một ngày nào đó tôi sẽ có khoảng trời của riêng mình..." thì nước mắt đã tuôn rơi tí tách.

Hát xong một bài.

Bọn nhỏ không kìm được mà vỗ tay ào ào, tiếng động quá lớn, làm cho các giáo viên ở lớp bên cạnh đều chạy ra.

Ngay khi cô giáo Trương nghe nói cô giáo Mục động viên người nhà hát cho bọn nhỏ, cô ấy hâm mộ đến vặn vẹo cả mặt: "Á á á, mình cũng muốn nghe chị Tần hát!"

Những học sinh ở các lớp khác cũng đồng loạt nhìn về phía hiệu trưởng với vẻ mặt đầy mong chờ. Chúng không biết chị Tần là ai, nhưng cũng muốn có một giáo viên âm nhạc.

Hiệu trưởng xấu hổ sờ mũi: "Được rồi, tan học thôi, đi về trú mưa,

Thật ra trong trường có một chiếc đàn dương cầm vô cùng cũ kỹ, là kiểu khi đánh những phím đàn hận không thể biến thành đồ cổ, đã lâu không có ai sử dụng, vì thế bị phủ một lớp bụi thật dày.

Ông biết Tần Di, biết thân phận và địa vị của cô, đừng nói ông là hiệu trường trường học, dù ông có là lãnh đạo khu vực cũng không dám tùy tiện đến làm phiền một nhân vật lớn như vậy. Có vài suy nghĩ đến nghĩ ông cũng không dám nghĩ.

Mưa vẫn còn rơi tí tách tí tách, bởi vì quá lạnh mà mọi người chụm vào nhau sưởi ấm.

Cô giáo Mục, cô giáo Trương và đám trẻ hai lớp cùng ngồi chung với nhau, trong tay hai cô giáo cầm hai cái hộp bút chì làm phách, gõ vào nhau hát tướng thanh cho cho bọn trẻ, đám trẻ nghe cười đến là vui vẻ.

Lúc hiệu trưởng vui mừng nhìn khung cảnh này, trường học có một người đến, Lưu Phương bung dù màu xanh sẫm đi thẳng đến trước mặt ông, nghiêm người cúi chào.

Hiệu trưởng:...

Trong văn phòng.

Hiệu trưởng không có gì chiêu đãi, ông ấy rót cho Lưu Phương một ly trà, sau đó lau nước trên tay rồi nói với giọng hơi xấu hổ: "Chỗ của tôi lộn xộn quá, không có gì có thể chiêu đãi được, cô uống chút trà đi."

Lưu Phương ngồi ngay ngắn, hơi cười: "Ngài đừng làm gì cho phiền, tôi được người khác nhờ vả đến đây."

Mới ban nãy.

Sau khi cúp điện thoại, đại tiểu thư im lặng suy nghĩ thật lâu, cô lên mạng tìm hiểu rất nhiều vấn đề liên quan đến cách chữa khỏi tổn thương trong lòng người yêu, cảm giác câu trả lời của các bạn trên mạng thật không đáng tin.

- Chữa cái gì chứ? Đều là người yêu, cần phải nói sao? Hôn cô ấy đi, làm cô ấy đi, bù đắp lại tổn thương cho cô ấy là được rồi.

- Ổ chăn của bạn chính là nơi thơm nhất mềm nhất.

- Dùng môi của chị để chữa ấy, dùng ** của chị để chữa thương, dùng ** của các chị tạo thành một tương lai tươi sáng.

...

Đại tiểu thư đọc xong mặt mày đã đỏ ửng, tắt điện thoại đi.

Bạn bè trên mạng chẳng đáng tin gì cả.

Cô ngồi trên xe lăn, cố gắng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh, ngẫm nghĩ lại.

Với việc điều trị tâm lý, đại tiểu thư cũng được coi như một nửa chuyên gia. Trong nghề, chỉ cần là người có chút tiếng tăm thì cơ bản là cô đều gặp qua, nhưng lúc trước có mấy ai có thể đến gần cô được?

Mà nguyên nhân lúc ấy Hiểu Hiểu có thể đi vào trái tim cô, cũng là vì nàng giữ được tâm trạng bình tĩnh, cho dù cô có nói gì làm gì, đến cả bảo nàng cút nàng cũng chẳng để trong lòng.

Yên lặng bầu bạn, đi theo mỗi ngày...

Bầu bạn.

Đối với một người mà nói: "hai chữ" này rất quan trọng.

Trong lúc không nhận ra, đại tiểu thư đã có một ý định, cô gọi Lưu Phương đến, dặn dò cô ấy làm việc.

Đây là lần đầu tiên Lưu Phương làm việc đại tiểu thư giao một mình, vì thế vô cùng nghiêm túc: "Tôi nghe nói trong trường học ngài thiếu một giáo viên âm nhạc."

Hiệu trưởng chuyển bài thi trên bàn sang một bên, dùng một cái chậu hứng nước dột: "Đúng vậy."

Thật ra ông ấy muốn nói với người trước mặt, chỗ của ông ấy không chỉ thiếu giáo viên âm nhạc, mà thật ra cái gì cũng thiếu cả.

Lưu Phương nghe hiệu trưởng nói như vậy, lập tức lấy tập hồ sơ trong túi ra, cô ấy đẩy qua: "Đây là lý lịch sơ lược của đại tiểu thư nhà chúng tôi, cô ấy có ý muốn đến quý trường học làm giáo viên âm nhạc."

Hiệu trưởng:?

Lý lịch sơ lược của Tần tổng?

Hiệu trưởng thật sự không dám nhận lấy, ông ấy trợn mắt khiếp sợ nhìn Lưu Phương: "Chuyện này... Chuyện này..."

Cho dù là Tần Di muốn đến, thì ông ấy cũng không dám mời đâu.

Trường tiểu học của ông ấy có được bao nhiêu tiền, sao có thể mời một người nổi tiếng như vậy chứ.

Lưu Phương nhìn hiệu trưởng: "Đại tiểu thư nói làm không công, không cần tiền lương, chỉ có một yêu cầu nhỏ muốn ông giúp đỡ."

Hiệu trưởng:...

Tần tổng tìm ông ấy nhờ giúp đỡ?

Làm ông ấy lo quá.

Thuốc huyết áp nằm ở đâu rồi?

******

Ở bên kia, lúc cô giáo Mục nói chuyện với bọn nhỏ đến khô cả miệng thì bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng.

Nàng đã thân quen với hiệu trưởng, hằng ngày làm việc cùng nhau, cùng nấu cơm, không thấy xa lạ chút nào.

Nàng cười tủm tỉm ngồi xuống ghế, rất thoải mái: "Có chuyện gì vậy hiệu trưởng?"

Hiệu trưởng nhìn nàng: "Tôi nghe Vương Đạo nói lần này cô giáo Mục tới còn dẫn theo người nhà."

Mục Hiểu Hiểu:...

Trời.

Vương Đạo lại muốn làm gì? Hiệu trưởng muốn làm gì? Tại sao lại nhìn nàng với ánh mắt này? Hai người này định cấu kết chuẩn bị tính kế gì nàng đây?

Cô giáo Mục làm về tâm lý, nàng đánh đòn phủ đầu: "Đúng là người nhà tôi, nhưng lần này chị ấy làm người phụ trách chương tình Thắng Lam thân yêu, ngày nào cũng có rất nhiều chuyện cần làm."

Hiệu trưởng vỗ đùi, dọa cho Mục Hiểu Hiểu nhảy dựng, ông ấy nhìn Hiểu Hiểu: "Tôi đã biết rất khó mời, cho nên mới tìm cô giáo Mục đến đây!"

Mục Hiểu Hiểu:...

Hiệu trưởng cầm ly trà lên uống một ngụm: "Tôi nghe nói hôm nay trong lớp cô giáo Mục hát cho mọi người nghe bài Cây Nấm Nhỏ bản DJ."

Mục Hiểu Hiểu:...

Lời đồn hại chết người.

"Cô giáo Mục hát như vậy mà còn dám hát cho mọi người nghe, tại sao lúc này không thể tranh thủ một chút cho bọn nhỏ chứ?"

Ánh mắt hiệu trưởng nhìn cô giáo Mục cũng có áy náy, ông ấy cũng thấy áp lực, nhưng cần phải làm chuyện này, cho dù là "Vừa đe dọa vừa dụ dỗ" cũng phải bắt cô giáo Mục làm.

Tần tổng mới đến vài ngày, thôn trưởng đã chạy đến chỗ ông ấy mấy lần, nói lần này thôn đã gặp được quý nhân, Thắng Lam không giống như công ty công ích đến đây ngắm cảnh lần trước, bọn họ không mang theo bất kỳ phóng viên truyền thông nào, không phải là kiểu đưa tin phóng vấn lăng xê vài ngày rồi đi, mà thậm chí họ còn luôn canh chừng phóng viên rất nghiêm. Mấy ngày nay Lữ tổng luôn luôn dẫn theo một nhóm người và trưởng thôn đi khắp nơi trong thôn xem quy mô tỉnh. Muốn xem thử rốt cuộc thôn này thích hợp để phát triển theo hướng nào, Lữ tổng đã nói với trưởng thôn: "Lần này Tần Tổng chúng tôi đã quyết tâm muốn giúp đỡ bên này, ông anh à, ông anh cứ yên tâm."

Thôn trưởng lau mồ hôi: "Chuyện này... Khó lắm đó... Lúc trước cũng từng có người đến, nhưng rồi chỉ được một thời gian ngắn, sau đó không còn cách nào nữa."

Không phải ông ta sợ bị liên lụy, càng không phải sợ phiền phức, mà là sợ cho các thôn dân hy vọng rồi lại làm cho họ thất vọng.

Lữ tổng nho nhã đỡ mắt kính: "Ông không biết chứ, ngoại trừ Thắng Lam thì dưới quyền Tần tổng còn có một công ty giải trí rất là lớn, bây giờ là thời đại lưu lượng, nghệ sĩ dưới trướng cô ấy có vô số, ông không cần lo lắng về mặt truyền thông. Mấy nghệ sĩ đến đây phát sóng trực tiếp, đề cử vài lần là sẽ hot lên. Bây giờ chúng ta cần làm là suy tính việc phát triển lâu dài. Mấy hôm nay đại tiểu thư đã nhờ vả một người bạn làm trong chính phủ, bây giờ đang sắp gửi hồ sơ lên trên, bỏ vốn để tu sửa đường nơi này."

Thôn trưởng biết xóa đói giảm nghèo gian nan đến mức nào, ông ta nghe một tràng vậy thì có hơi ngạc nhiên: "Nhưng về mặt tài chính..."

Trước kia ông ta cũng chạy trước chạy sau rất nhiều, tài chính quê nhà không nhiều nhưng thôn nghèo thì lại quá nhiều. Không phải ông ta không muốn giúp, mà là một mình không thể giúp nổi.

Lữ tổng chắp hai tay sau lưng, nhìn khắp chung quay: "Chuyện tiền nong ông cứ yên tâm."

Tần Di đã dặn dò, cho người cá chẳng bằng cho cần câu cá, không thể để thôn trang phồn hoa ngắn ngủi, quan trọng là phải kéo đầu tư, không chỉ hấp dẫn người ở ngoài vào, mà còn làm cho người trẻ tuổi trong thôn chịu ở lại quê nhà làm việc.

Đề cử du lịch chỉ là mở đường, sản lượng trà Mao Tiêm đặc biệt của nơi này không tệ, nhưng vì nguyên nhân vận chuyển mà mùa thu mua mỗi năm thương lái chỉ có thể lăn lội đường xa đến đây mua một lần, không những làm lũng đoạn thị trường mà còn ép giá rất gắt.

Làm nông cực khổ cả năm cũng chỉ có thể duy trì được ấm no.

Dần dần, ngoại trừ những người già ở lại, những người trẻ tuổi không có mấy ai thích bỏ sức làm những việc chẳng được lợi mấy như thế này.

Con đường tương lai rất dài, Tần Di đã nói, đừng sốt ruột, cứ từ từ làm.

Tóm lại con đường trước mặt vẫn còn gian nan, cảm thấy hạng mục này dù có làm cũng không có ích, nhưng đại tiểu thư từng có ơn với ông ta, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, ông ta cũng phải quyết tâm làm thực hiện chuyện này.

Tần Di tin tưởng, tuy rằng con đường này gian nan, nhưng chỉ cần đi theo phương hướng đã vạch sẵn, sẽ không sợ tốc độ chậm.

Thậm chí đại tiểu thư còn nghĩ đến nhiều năm về sau, cô sẽ cùng Hiểu Hiểu quay về nơi này, khi đó, cuộc sống trong núi nhất định sẽ không giống như bây giờ. Mà có con đường cao tốc to rộng, trên đường vào thôn là những đồi trà xanh mướt, gió thổi hương trà. Cô sẽ nắm tay Hiểu Hiểu đi thăm bọn nhỏ.

Cô đã có ơn lớn với thôn như thế, muốn hiệu trưởng giúp một chuyện nhỏ, ông ấy có thể không giúp sao?

Cuối cùng, hiệu trưởng nắm tay Mục Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, bọn nhỏ dựa vào âm nhạc hướng đến tương lai tốt đẹp trông cậy cả vào cô đó."

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng đúng là Alexander.

Để đại tiểu thư đảm đương trách nhiệm giáo viên âm nhạc, quả thật là quá khó khăn.

Trên đường trở về, Mục Hiểu Hiểu kể cho Trương Xảo nghe chuyện hiệu trưởng nhờ vả nàng, cô giáo Trương đáp lại với giọng chính trực: "Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao, bây giờ hai người giống như vợ chồng, có gì mà không thể nói, sao bây giờ cậu còn chẳng bằng trước kia vậy?

Mục Hiểu Hiểu lườm Trương Xảo: "Cũng đâu phải cậu không biết tính cách chị ấy, chị ấy không thích gặp người sống."

"Ôi chao ôi." Cô giáo Trương nhướng mày: "Chị ấy không thích gặp người lạ, chẳng phải vì cậu mà chị ấy gặp mình, mặt mẹ Tô, còn gặp Thu Thu, còn vào trong núi?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Trương Xảo thấm thía vỗ vai nàng: "Vì cục cưng yêu dấu như cậu mà chị Tần có thể làm được mọi thứ."

Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Tớ không mong chị ấy miễn cưỡng làm vì tớ."

"Chuyện này không coi là miễn cưỡng, với người mình yêu, đây gọi là cam tâm tình nguyện trả giá, chẳng lẽ những chuyện cậu làm vì đại tiểu thư cũng đều là miễn cưỡng sao?"

Vào lúc quan trọng thì cô giáo Trương luôn nói những lời sắc bén, Mục Hiểu Hiểu lập tức lắc đầu: "Đương nhiên là không, tất cả những chuyện mình làm vì đại tiểu thư đều là cam tâm tình nguyện."

Trương Xảo nhìn vào mắt nàng: "Vậy sao cậu lại biết chị ấy không thích làm chứ?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Đáng ghét.

Gần đây cô giáo Trương đã hoàn toàn bị đại tiểu thư mượn sức, không còn là người "mặc chung cái quần" với nàng như trước nữa rồi.

Gầy đây cô giáo Trương mê quay vlog, cô ấy và Mục Hiểu Hiểu đều là người mới, nhưng sức hút của cô ấy không tệ lắm, ít nhất chỉ cần có người quan tâm là sẽ có sức hút, sẽ có thể kiếm tiền.

Ngoại trừ để lộ mặt cô ấy ra, những người khác cô ấy đều sẽ trực tiếp làm mờ, hoặc đổi thành đầu những nhân vật hoạt hình.

Cô ấy lôi kéo Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cậu xem đi, chuyện này rất có tính khiêu chiến, đi khiêu chiến nút thắt trong lòng người yêu, xem thử chị ấy chịu đựng được mấy giây."

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ấy với ánh mắt hung dữ: "Cậu đừng gây thêm phiền cho mình!"

Trương Xảo tủi thân nói với giọng lý nhí: "Mình không bảo cậu ghi chép, chỉ cho cậu tăng thêm chút tình thú với chị Tần, cậu xem mấy ngày nay cậu bận như chó, đừng bỏ lơ chị ấy."

Mục Hiểu Hiểu: " Cậu nhanh lo cho mình đi, đã lớn tuổi vậy rồi mà không thấy cậu yêu đương nghiêm túc gì cả."

Trương Xảo cười lạnh: "Ngày hôm qua thằng nhóc ở thôn bên cạnh còn tặng hoa cho mình muốn mình nhận đó."

Mục Hiểu Hiểu: "Vậy cậu nhanh tay lên đi, khi nào kết hôn mình và đại tiểu thư sẽ tặng cho cậu ba giỏ trứng gà tre làm lễ hỏi."

Trương Xảo: "... Tạm biệt!"

Cô giáo Mục đúng là ghét quá đi, không chịu đi cùng với cô ấy.

Cuối cùng cũng ném được cô giáo Trương ồn ào ra, Mục Hiểu Hiểu đi được một lúc đã gặp được người quen cũ, đồng chí Tiểu Hoa kéo một đống củi lớn đang nói chuyện gì đó với người bên cạnh.

Người phụ nữ đối diện xua tay, hơi tiếc nuối xoa đầu cô bé, Tiểu Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu vái chào, sau đó lau mồ hôi rồi tiếp tục kéo bó củi đi đến nhà khác.

Nhìn bộ dạng có vẻ là đang bán củi, hôm nay nguồn tiêu thụ không được tốt.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tiểu Hoa rồi cân nhắc, đứa nhỏ này cũng đang trong tuổi đi học. Theo như lời đại tiểu thư nói, một đứa trẻ thông minh như vậy không thể chậm trễ được, chờ thêm vài ngày nữa nàng sẽ tìm cơ hội đến hỏi thôn trưởng xem có cách nào giúp đỡ cô bé hay không.

Nói đến người nghèo...

Mục Hiểu Hiểu lấy di động ra, nhìn số dư của mình.

Một ngàn hai trăm bốn mươi tệ...

Thật là chua xót quá.

Sau khi đến đây, nàng và Trương Xảo đã cho trường mua không ít đồ đạc, vì đường xá xa xôi nên việc vận chuyển khá rắc rối, công nhân đưa ra phí vận chuyển với giá trên trời, các cô cố ý liên lạc với một xe tải lớn ở thôn bên cạnh vận chuyển một ít đồ đạc cần sử dụng hằng ngày trong trường học, nhất là sách vở cho bọn nhỏ, còn có một chút vật liệu xây dựng cơ bản. Trường học quá cũ nát, nếu không thể thuê nổi sức lao động trong thôn thì những giáo viên trẻ như các cô có thể giúp đỡ. Vận chuyển một chuyến không dễ dàng, cô và mấy người Trương Xảo đã dốc hết tất cả vốn liếng, định bụng mua thêm nhiều một chút. Cô giáo Trương nước mắt lưng tròng: "Cả đời này mình chưa bao giờ cảm thấy tiền quan trọng như giây phút này." Bây giờ cô ấy đã hơi hiểu tại sao Hiểu Hiểu luôn bận rộn kiếm tiền.

Chút tiền ít ỏi này...

Với chút tiền ấy, muốn thuê một lão đại như đại tiểu thư thì sao có thể được chứ.

Trên lưng cô mang theo nhiệm vụ gian khổ...

Cô giáo Mục ngửa mặt lên trời thở dài ba hơi, nàng chua xót sờ mặt mình, ôi, không thể tin được rằng cô cũng có ngày sẽ bán nhan sắc.

Ngoại trừ nhan sắc tuyệt thế xinh đẹp như hoa này, cô giáo Mục cảm bản thân mình đúng là một vật dư thừa.

Lưu Phương đã nấu xong cơm, nhưng không biết đại tiểu thư không có hứng ăn hay vì lý do nào khác, cô mới ăn vài đũa đã buông xuống, rồi mãi nhìn ra ngoài cửa.

Cô ấy biết cô đang đợi Hiểu Hiểu, cho nên cô giáo Mục vừa mới về, Lưu Phương đã vội đi ra ngoài làm việc đại tiểu thư giao.

Cô giáo Mục về đến nhà đã vô cùng ân cần, đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo ngủ màu hồng nhạt rất đẹp, để lộ làn da trắng như tuyết, còn xịt chút nước hoa ở sau lỗ tai và gáy.

Tần Di ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm nàng, hơi chun mũi, cô ngửi mùi nước hoa trong không khí, khóe môi hơi cong lên.

Cô giáo Mục đứng soi gương, nàng còn cố ý xoa son môi cho mình, nhìn cô thiếu nữ như hoa như ngọc trong gương.

Nàng không nhịn được mà thầm nghĩ, ôi chao, đây là con gái nhà ai vậy, sao lại có thể xinh đẹp như vậy muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, đúng là quá hot.

Trong lúc Mục Hiểu Hiểu đang quay người đánh giá bản thân, vẻ mặt của đại tiểu thư đã trở lại bình thường, trong tay cầm quyển sách thờ ơ nhìn cô.

Đại tiểu thư mặc một cái váy dài màu xanh biếc, chất vải mỏng, gió thổi qua làn váy sẽ bay phất phới, tóc dài rối tung. Trong tay cầm một quyền sách, trông rất có hương vị của người xưa.

Vừa thấy đại tiểu thư nghiêm trang như vậy, Mục Hiểu Hiểu có cảm giác mình giống như con hồ ly đang chuẩn bị quyến rũ thư sinh yếu ớt. Nàng suy nghĩ đủ loại trích đoạn, trong lòng vô cùng vui mừng.

Lần này, để không thất bại, nàng còn cố ý khóa trái cửa, gửi tin nhắn cho Trương Xảo – Đừng đến làm phiền mình.

Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn.

Cô giáo Mục bắt đầu hành động.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng dùng sắc để quyến rũ người.

Nàng không biết nên làm gì, chỉ nhớ lại những lần nàng đi khám bệnh rồi bị bệnh nhân dụ dỗ, rồi xem thêm tài liệu.

Sau khi tắm xong cô giáo Mục còn cố ý không mang đôi dép lê bình thường hay mang, mà tìm một đôi giày cao gót của đại tiểu thư để đi.

Nàng cảm thấy khá tốt.

Chính là kiểu gió thổi qua...

Nàng sẽ,bước đi loạng choạng, áo ngủ gợi cảm cũng bị thổi bay nhe, nhưng chỗ nên lộ nàng đều để lộ. Sau đó nàng bày vẻ thẹn thùng, dáng vẻ kệch cỡm nhào vào trong lòng ngực đại tiểu thư, dùng giọng nói như bị dẫm chân nói chuyện với cô, cuối cùng lại đánh nhẹ vào người đại tiểu thư, đưa ra yêu cầu của mình, bắt cô nhận làm giáo viên âm nhạc.

Trí tưởng tượng luôn bay cao, nhưng thực tế lại rất khắc nghiệt.

Trong ngày hôm nay, cô giáo Mục đã nếm trải những "quả dưa bở" thảm thiết nhất cuộc đời mình.

Điều quan trọng là cô giáo Mục quá tự tin về bản thân, nàng đã chọn đôi giày cao gần hai mươi mét của đại tiểu thư.

Lúc nàng mang giày cao gót bước ra, nàng có cảm giác như mình đang bước trên đôi cà kheo, đừng nói đi nhẹ như mèo, mà bước vài bước cũng đã thất tha thất thểu: "ối ối ối..."

Cô giáo Mục dang hay tay giữ cân bằng: "Đại tiểu thư... Đại tiểu thư!"

Nàng muốn trẹo chân, nhanh, chắc chắn đại tiểu thư sẽ ôm lấy nàng đúng không! Đổi thành một phong cách khác cũng được, nàng có thể ngã ngồi trong lòng cô để làm nũng.

Đại tiểu thư vừa thấy Hiểu Hiểu giống như một các xác lắc lư chạy về phía mình, cô đẩy xe lăn đột nhiên lùi ra sau hai bước, sợ nàng sẽ đâm vào mình.

Đại tiểu thư và xe lăn đã tới mức người ghế hợp nhất, quá siêu đẳng.

Cô không muốn bị đụng phải, vậy chỉ có thể làm như cao thủ võ lâm, đi ngang qua vườn đào mà không dính một phiến lá.

Cô giáo Mục ngã đập mạnh cái mông xuống đất, cảm giác đau đớn theo xương cốt lan khắp cả người, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này áo ngủ gợi cảm cũng bị bẩn, tóc trở nên rối xù, tạo hình đã bị bày ra hết.

Nàng xoa mông, mang vẻ mặt đưa đám đi qua nhìn đại tiểu thư.

phản ứng chóng, trong tay thư không thấy, không biết khi nào bị một cái trường điều cây chổi cấp thay thế được.

Phản ứng của đại tiểu thư thật là nhanh, không biết từ khi nào mà sách trong tay đã biến mất, rồi thay thế thành một cây chổi.

Mục Hiểu Hiểu:...