Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 42: Tôi là muốn cô có bộ dáng xấu hổ



Hạ Tiểu Mạt sau khi bị đưa vào nhà hoang thì bị bọn bắt cóc trói vào một chiếc cột. Hai tay hai chân của cô đều bị trói lại liền không thể nhúc nhích hay cựa quậy nổi một cái.

Cô bị bọn chúng tạt một gáo nước lạnh làm tỉnh cả người. Khi tỉnh lại cô nhìn thấy chỉ có đám người đàn ông cao lớn đứng xung quanh cô với khuôn mặt ghê tởm như muốn ăn thịt cô.

- Ư...ư… [Hạ Tiểu Mạt cố gắng giãy giụa nhưng không được, cả người cô đều bị trói chặt vào cây cột a không thể nào động đậy được bây giờ phải nghĩ cách là làm thế nào để thoát được ra khỏi đây,]

- Con nhỏ này, mày tỉnh rồi à? Đợi chị đại tụi tao qua đây xử mày trước rồi sẽ đến lượt tụi tao. Nhìn dáng người mày ngon quá làm bọn tao cứ cong hết cả lên đứng là mỹ nhân.

- Tụi bay nói chuyện xong chưa? [Là giọng của Lãnh Dao Dao.]

- Chị đại, tụi em chờ chị đến xử con nhỏ này để tụi còn chén đây.

- Tụi mày ra ngoài đi, xong việc tao sẽ gọi chúng mày.

Sau khi đám người đàn ông đó đi khỏi thì Lãnh Dao Dao đã không thương tiếc mà xé cái băng dính ở miệng của cô ra.

- Lãnh Dao Dao…. [Dù rất đau đớn vì bị Lãnh Dao Dao xé miếng băng dính ra nhưng Hạ Tiểu Mạt cố nén cơn đau lại để nói chuyện với cô ta nhưng cô cũng chỉ có thể thốt ra tên của cô ta mà không thể nói hết câu.]

- Mày bị bắt cóc đến đây mà còn không ngộ nhận ra sao? Mày thử nghĩ xem ai là người đã đưa mày đến đây.

Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến có trưởng phòng Phương *Không thể nào chị ấy tốt với mình vậy mà sao có thể chứ*

- Mày không ngờ đúng không? Chị ta chỉ là làm theo lời chỉ dẫn của tao thôi. [Dường như Lãnh Dao Dao đã đọc được suy nghĩ của cô.]

*Reng reng* tiếng điện thoại cắt đứt những lời nói và suy nghĩ của hai người. Điện thoại của Lãnh Dao Dao vang lên.

- Xem ra chồng mày rất muốn cứu mày rồi đây? Để tao xem xem hắn ta có thể làm gì?

[Lãnh Dao Dao tôi cảnh cáo muốn gì cũng được đừng đụng đến một cọng tóc của cô ấy không thì hậu quả cô gánh chịu là rất lớn.]

- Để tôi xem anh làm được gì? Anh đừng tưởng không có bố tôi thì anh có thể ngồi vững vị trí này. [Dứt lời cô ta tắt máy không để cho Lục Khải Huy nói gì vì cô ta biết anh ta mở miệng ra là sẽ nhắc đến tiện nhân Hạ Tiểu Mạt những lời nói đó cô ta không có thích nghe. Nếu anh ta đã thích Hạ Tiểu Mạt đến vậy chi bằng hãy để hai người ho cùng xuống nằm mồ với nhau.]



Lục Khải Huy lúc này đang ngồi trên ô tô nghĩ cách để đối phó với Lãnh Dao Dao. Thư kí Hàn đã gọi điện cho anh kể về vụ việc bắt cóc.

- Chủ tịch ngoài Lãnh Dao Dao thì Phương Du Lan (trưởng phòng Phương) cô ta là người đã bắt cóc thiếu phu nhân đi. Sau đó cô ta đã được đám tay sai của Lãnh Dao Dao cho một khoản tiền lớn bây giờ đang đưa mẹ cô ta từ bệnh viện trốn ra nước ngoài. Tôi đã cho người đi tìm Phương Du Lan về.

- Được bằng mọi giá tìm ra cô ta cho tôi còn mẹ của Phương Du Lan hãy đưa bà ta đến nơi điều tra tốt nhất tìm một bác sĩ chuyên ngành giỏi chữa trị cho mẹ cô ta.



- Chị đại con nhỏ bây giờ tính thế nào chả nhẽ chị định để chúng em ăn chay?

- Chưa phải là lúc cho chúng mày. Đợi đi. Bây giờ theo tao vào thôi cũng sắp đến lúc rồi.

*Toang* cánh cửa nhà kho bật mở. Hạ Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lãnh Dao Dao và đám thuộc hạ đi vào. Hạ Tiểu Mạt nghĩ thầm lần này Lãnh Dao cô ta vào đây làm gì cả đám người đằng sau nữa. Chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì vẫn nên cẩn thận hơn. Khải Huy anh đang ở đâu cứu em, cứu em với.

- Xem ra việc tao nhốt mày ở đây cũng khiến mày đủ khổ nhưng tao cảm thấy vẫn chưa đủ. Mày có muốn thử một chút kích thích không?

- Chị đại giao con nhỏ này cho tụi em đảm bảo sẽ khiến chị hài lòng. Chị bảo bọn em như thế này sao nhịn được bây giờ bọn em rất cần như kiểu là ‘thứ nước’ giải khát vậy. [Một tên đàn em của Lãnh Dao Dao lên tiếng.]

- Nếu tụi bay muốn thì…được thôi. Hạ Tiểu Mạt đừng trách tao hãy trách số mày không tốt khi dám đắc tội với tao kìa. Hahaaa.

- Hà…hà cô em tụi anh chờ nãy giờ nhìn em kìa rất hoàn hảo. [Càng nói đám người kia càng đến gần cô, ánh mắt thì đói khát như chờ nuốt con mồi.]

- Không…tôi cảnh cáo các người đừng có lại gần đây. Lục Khải Huy cứu em… [Hạ Tiểu Mạt cảm thây thật tuyệt vọng. Nếu cô bị làm nhục ở đây thì chi bằng chết đi cho rồi.]

- Hừ mày tưởng kêu cứu thì có thể được nhưng rất tiếc với mày là anh ấy không đến cứu mày đâu. [Lãnh Dao Dao nói những câu chắc nịch.]

- …Ai bảo với cô rằng là tôi không đến. [Là giọng nói cô đang mong chờ từng giờ từng phút thậm chí là từng giây. Cuối cùng thì cũng đợi được đến lúc Lục Khải Huy đến.]

- Khải Huy… [Do vừa nãy giãy dụa để đối phó với đám tay sai mà cô đã kiệt sức nên đã ngất đi. Còn đám người Lãnh Dao Dao nghe thấy tiếng của anh thì động tác đều dừng lại hướng về phía anh.]