Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 3: Ngày thứ ba buôn bán



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Aly

Hôm nay Diệp Nhất Y mua thêm rất nhiều gạo, mì và dầu tiêu hao hơn 80 văn, túi tiền vẫn còn có chút dư, đi ngang qua trước quầy trái cây, nhìn những quả dương mai(1) tươi giòn trong mùa này, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng mua một ít.

Vào lúc này dương mai còn được gọi là chu mai, giải khát khai vị chua ngọt, có thế làm thành chu mai khô hoặc là nước chu mai, sơn nông này chào giá cũng coi như có lương tâm, Diệp Nhất Y chọn mua ước chừng sáu cân, rổ nhỏ mang theo bên người đã không thể đựng thêm được nữa, lúc này mới mang theo Tiểu Điệp trở về sân.

“A tỷ, trái cây này ăn thế nào?”

Diệp Nhất Y đổ dương mai tươi vào trong vại lớn, ngâm với nước trong, cho thêm một chút muối ăn vào ngâm: “Nửa canh giờ mau mới có thể ăn nga.”

Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, liền canh giữ ở bên cạnh vại lớn, yên lặng tính canh giờ.

Lu gạo lần thứ hai được lắp đầy, Diệp Nhất Y vừa lòng nhìn phòng bếp nhỏ của mình, kiểm kê lại rau dưa và thịt trong nhà một lần nữa, cơm chiều quyết định ăn cơm.

Gien ăn cơm có lẽ đã khắc sâu vào trong gien của mỗi người Trung Quốc, nông gia củi lửa nấu cơm không thuận tiện như đời sau, nhưng cơm nấu ra lại thơm ngọt mềm xốp, trong nồi một bên nấu cơm, Diệp Nhất Y đi đến xà nhà cắt xuống một cây lạp xưởng.

Cổ nhân từ rất lâu trước đây đã biết lợi dụng hong gió như thế nào để bảo quản chế phẩm thịt, trước khi Diệp Nhất Y xuyên đến đây, nhà này đã có một ít đồ sấy, lạp xưởng được hong gió cả mùa đông cắt thành từng lát đều nhau, nấu đến khi bề ngoài cơm chín bảy tám phần, thêm một quả trứng ốp la, tiếp tục nấu.

Cơm đồ sấy thịt khô, trước khi mở nồi xào thêm rau cải thìa với nước sốt, chiếc đũa nhẹ nhàng chọc thủng trứng lòng đào, một lớp chất lỏng màu vàng của trứng bọc lên cơm rõ ràng, mùi thịt lạp xưởng được kích thích hết mức, cacbohydrat cùng mỡ ở đầu lưỡi va chạm, mang đến sự hạnh phúc cùng thỏa mãn trọn vẹn.

Tiểu Điệp thiếu chút nữa liếm chén, lại bị Diệp Nhất Y cười ngăn lại.

Hai tỷ muội giải quyết xong cơm chiều, Diệp Nhất Y bắt đầu xử lý quả dương mai, đương nhiên, ngày mai phải ra quán bán phù dung tô, cục bột hoà hảo đã được lên men.

Dương mai ngâm xong lại dùng nước trong rửa sạch, một phần dương mai muốn để lại phơi nắng mấy ngày để làm thành dương mai khô, còn lại, được làm thành nước dương mai. Cho thêm nước trong, dương mai và khối lớn đường nâu vào nồi, đun trên lửa nhỏ, chờ dương mai có màu sậm liền để lửa liu riu, Diệp Nhất Y lấy vại sứ trong nhà rửa sạch phơi khô, đổ nước dương mai vào để nguội, lại mang tới một bình gốm, tận dụng mọi thứ để chuẩn bị làm thành rượu dương mai.

Tiểu Điệp thì ở một bên hứng thú bừng bừng ăn dương mai, dương mai được sơn nông kia hái ước chừng to bằng quả bóng bàn, cắn một ngụm, thiên nhiều vị ngọt, nước trái cây tím biến thành màu đen. Trên tay cùng bên miệng Tiểu Điệp đều bị dính nước dương mai, nhưng vẫn không thể dừng được.

Lúc này tham ăn, qua không bao lâu tiểu cô nương liền bắt đầu hối hận.

Dương mai kia ăn ngon thì có ngon, tác dụng chậm cũng không nhỏ, ăn nhiều chua răng, ăn không vô những thứ khác.

Vì thế Tiểu Điệp chỉ có thể che má đáng thương hề hề nhìn phù dung tô trong tay Diệp Nhất Y, thật đáng thương.

“Cho ngươi tham ăn.” Diệp Nhất Y chê cười nàng, còn vội vàng phù dung tô trong tay.

Việc làm da bánh hơi phiền toái hơn một chút, bột mì phải được trộn thêm mỡ heo làm thành dầu, một cục bột khác được Diệp Nhất Y dùng nước dương mai tươi nhuộm thành màu tím hồng nhạt làm thành lớp vỏ bên ngoài. Đậu đỏ hôm nay đổi ở tiệm lương thực vẫn luôn được đun trên lửa nhỏ, đậu đỏ chín mềm được tán nhuyễn biến thành bánh đậu, để nguội sau đó làm thành nhân, nhân đậu được bọc lại bên ngoài giòn tan, ba loại màu sắc xoa nắn cục bột nhanh chóng biếng dạng trong tay Diệp Nhất Y, cuối cùng biến thành một đóa hoa phù dung, thế này vẫn chưa tính xong, niết xong hình hoa còn phải cẩn thận cẩn thận và cẩn thận để vào trong nồi dầu chiên, bảo đảm nhiệt độ dầu sẽ không làm hỏng hình hoa, nhưng phần nhụy hoa trên đỉnh cần phải giòn, đây chính là loại kỹ thuật sống.

Cũng may Diệp Nhất Y khéo tay tinh tế, quá trình tuy gian nan chút, nhưng cuối cùng làm thành phù dung tô vô luận là hương vị hay hình thức đều tính là thượng đẳng, điểm tâm phí tâm tư phí thời gian như vậy, ngày mai nhất định phải bán hai mươi văn.

Tiểu Điệp ê răng liên tục đến tận buổi tối, cuối cùng cũng được nếm thử phù dung tô mà mình tâm tâm niệm niệm trước khi đi ngủ, Diệp Nhất Y vừa đau lòng vừa buồn cười bảo nàng ăn xong phải đi đánh răng súc miệng, tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, còn không quên giúp nàng lấy dụng cụ tẩy.

Hôm nay thu hoạch phong phú, nhưng cũng thật sự mệt mỏi.

Diệp Nhất Y đem hết thảy an bày thỏa đáng, nhanh chóng nặng nề chìm vào giấc ngủ……

-

Giờ Tý, chiếc xe ngựa ban ngày kia vừa từ ngoại ô trở về thành. Người ngồi ngay ngắn trên xe rõ ràng đang rất tức giận, người hầu hạ bên trong xe không dám thở mạnh cũng không dám bước xuống xe, mãi cho đến khi một tên hoạn quan với giọng nói mỏng và nụ cười lên xe, những người khác mới nhẹ nhõm trong lòng.

“Điện hạ, hôm nay nên dùng bữa, phòng bếp trong cung biết ngài ra ngoài vất vả, vừa được đưa tới.” Hoàng Phúc Toàn bưng lên một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn bày vài món ăn tinh xảo cùng điểm tâm.

Thiếu niên huyền y cau mày, nhìn thoáng qua hoạn quan kia, không kiên nhẫn mở miệng: “Không ăn.”

Hoàng Phúc Toàn cười làm lành: “Đã qua giờ Tý, hôm nay điện hạ còn chưa dùng một miếng, quan gia quay đầu lại liền biết, sẽ trách tội nô.”

“Nói không cần chính là không cần, Lâm Tông Chánh kia chọc đến cô một bụng khí ngươi còn muốn đến đây! Mấy thứ này đều không hợp khẩu vị cô, đem đi!”

Thái tử điện hạ xưa nay đối với thức ăn rất bắt bẻ, Hoàng Phúc Toàn hiển nhiên biết được, nhưng biết được là một chuyện, khó xử lại là một chuyện khác.

Tông Chính khanh chưởng quản thư tịch ngoại thích hoàng thất, mấy ngày trước đây thình lình hướng Đông Cung tặng vài quyển sách, nói là sự tình liên quan đến việc định phẩm định vị nương tử nhà mẹ đẻ người, thật là cái hay không nói, nói cái dở, điện hạ vốn thượng hoả đau đầu vì vị dưỡng mẫu này của bản thân, còn cố tình muốn nháo đến Đông Cung, xứng đáng bị mắng!

Hoàng Phúc Toàn hầu hạ Triệu Triệt hai mươi năm, sớm đã rõ ràng tính nết vị chủ tử này của mình, giờ phút này càng thêm cười làm lành: “Điện hạ nếu không ăn, đêm nay nô tài liền ngã bệnh nằm xuống, trái phải cũng sẽ được Nội Đình Ti thưởng 30 đại bản, chi bằng tự thân chuẩn bị, ngày sau, cũng không thể bồi điện hạ đua ngựa.”

Triệu Triệt nhướng mày híp mắt, nhìn người trước mặt cười mỉa láu cá, hừ một tiếng.

Hoàng Phúc Toàn ngầm hiểu, lập tức đệ đũa ngọc lên, Triệu Triệt miễn cưỡng cầm lấy ứng phó hai khẩu, mày nhíu càng thêm sâu.

“Tay nghề ngày càng kỳ quái!”

“Điện hạ nói đúng, ngày mai nô tài liền đi giáo huấn người khởi tử kia, bữa tối cho điện hạ, sao có thể làm có lệ như thế!”

Triệu Triệt lại hừ một tiếng, hắn sớm thành thói quen với bộ dáng nói chuyện ma quỷ này, chỉ là bên cạnh có quá nhiều người tâm tư quỷ quyệt, hầu hạ hắn từ nhỏ còn có thể dùng thuận tay, cũng chỉ có một người này.

Xe ngựa hoàng gia luôn luôn vững vàng, nhưng trên đường khi đi qua Tây phường hung hăng xóc nảy một cái, người bên trong xe thiếu chút nữa bị quăng ngã, Triệu Triệt còn có thể ổn định phần nào, Hoàng Phúc Toàn lại thiếu chút nữa đôi mắt cái mũi đụng phải vách tường xe ngựa.

“Đồ hỗn trướng!! Lái ngựa thế nào vậy, điện hạ còn ngồi trên xe, làm việc cũng cẩu thả như vậy!”

Hoàng Phúc Toàn cái mũi cũng đều nghiêng, xốc mành xe ngựa lên là một trận thoá mạ, xa phu kia sợ tới mức hồn phi phách tán, lời nói ra cũng không còn nhanh nhẹn: “Là, là tiểu nhân không phải…… vừa, vừa rồi đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen, tiểu nhân hoảng sợ, lúc này mới, lúc này mới……”

“Để ý chút! Nếu điện hạ bị thương, mười cái đầu của ngươi cũng không đủ chém!” Hoàng Phúc Toàn tức giận chống nạnh giáo huấn một trận.

Xa phu không ngừng cúi đầu khom lưng, Hoàng Phúc Toàn mắng đủ rồi liền xoay người trở về bên trong xe ngựa, một bên xốc màn xe lên một bên nói: “Điện hạ, ngài……”

Nói được một nửa Hoàng Phúc Toàn liền sửng sờ tại chỗ, bên trong xe ngựa to như vậy không thấy được nửa cái bóng dáng của Triệu Triệt, trống rỗng, chỉ còn lại có không khí.

“Điện hạ không thấy đâu!!!”

Nửa đêm canh ba, Tây phường Lương Thành trên đường vắng vẻ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to tê tâm liệt phế, ngay cả con chim nhắm mắt nghỉ tạm trên cây cũng bị hoảng sợ, vỗ cánh bay cao.

☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆

Dương mai (thanh mai)