Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 4: Ngày thứ tư buôn bán



Edit: Aly

Hôm nay không cần họp chợ, Diệp Nhất Y ngủ nhiều hơn ngày thường một canh giờ, gần giờ Thìn, Diệp Nhất Y mở cửa phòng ra.

“A!”

Diệp Nhất Y thề, nàng cũng không muốn thét chói tai ra tiếng, nhưng giờ phút này ánh vào mi mắt chính là trong viện lộn xộn bừa bộn, vườn rau nhỏ tất cả đều là mầm cây bị đào loạn, dương mai khô và bắp được phơi nắng trong sân cũng bị đánh nghiêng, thảm hại hơn chính là, một bình đồ chua nàng vừa mới yêm xong trước đây cũng bị đập vỡ, đồ chua cùng nước chua chảy đầy đất.

Trong nhà có trộm, đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Nhất Y.

Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không đúng, chốt cửa của sân được cắm chắc chắn, chứng minh không có người đã tới, tim Diệp Nhất Y nhảy thình thịch, Tiểu Điệp xoa đôi mắt đi ra: “A tỷ, làm sao vậy?”

Diệp Nhất Y vội vàng quay đầu lại che mắt Tiểu Điệp: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi về phòng trước đi.” Nàng thật sự sợ hãi có kẻ xấu vẫn còn trốn ở trong viện, vội vàng đưa Tiểu Điệp vào trong phòng, bản thân cầm lấy cây gậy gỗ sau lưng cửa, cẩn thận đi đến giữa sân.

Rất an tĩnh.

Diệp Nhất Y thấy rất kỳ quái, ngày thường giấc ngủ của nàng rất nhẹ, nhưng tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy mà một chút thanh âm cũng không nghe thấy, thật là quỷ dị.

Trong viện không có ai, Diệp Nhất Y tâm thoáng thả lỏng một chút, đúng lúc này, một tiếng rầm rì rất nhỏ khiến tâm nàng nhắc lên lần nữa, đột nhiên quay đầu lại: “Tiểu Điệp!”

Âm thanh phát ra từ trong phòng, Diệp Nhất Y quay đầu vội vàng vọt trở về, mới vừa vào nhà, liền thấy Tiểu Điệp ngốc lăng lăng ngồi dưới đất, trong lòng ngực ôm một con dơ hề hề……

Cẩu tử?

“A tỷ, nó nằm cạnh cửa sổ, hình như bị thương.” Tiểu Điệp vội vàng nói.

Diệp Nhất Y hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai là chó hoang, nàng ném gậy gộc đi vừa bước qua xem xét tình hình, đó là một con tiểu thổ cẩu, màu lông hơi vàng, nhìn qua không lớn, cả người thối hoắc, còn có mùi vị của đồ chua……

Xem ra đã tìm được thủ phạm quấy rối tối hôm qua.

“Ta xem xem.” Diệp Nhất Y nhìn kỹ xem chó con kia, héo héo, cả người vừa dơ vừa xấu không nói, hình như còn có một vết thương nhỏ ở chân sau, khó trách……

“A tỷ, cứu nó đi, nó thật đáng thương nha.”

Diệp Nhất Y sờ sờ đầu Tiểu Điệp, nàng tuy rất đau lòng cho đồ chua mà bản thân bận rộn suốt ba bốn ngày mới yêm tốt, nhưng tiểu gia hỏa này cũng xác thật là đáng thương…… Diệp Nhất Y từ trong lòng ngực Tiểu Điệp bế tiểu hoàng cẩu lên, nói: “Được, chúng ta cứu nó, đi nấu nước ấm trước, tắm rửa cho nó.”

Tiểu hoàng cẩu này bị thương không rõ, chân sau không biết bị đồ vật bén nhọn gì đâm thủng, lông tóc ước đẫm máu, một ít vết máu đã khô lại, nhưng phần da thịt ngoài, vừa nhìn đã thấy ghê người.

Diệp Nhất Y lấy một bồn lớn, đổ đầy một chậu nước sạch, lại mang tới một cái khăn sạch sẽ, chuẩn bị rửa sạch rửa sạch cho tiểu gia hỏa này trước.

……

Triệu Triệt hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của bản thân, đêm qua xe ngựa đột ngột ngừng lại, lúc Hoàng Phúc Toàn đi ra ngoài răn dạy xa phu cũng không biết là người nào dám nhân cơ hội đánh lén, Triệu Triệt bằng vào bản năng từ sườn mành xe ngựa tiếp một mũi tên, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, khói mê nổi lên bốn phía, hai mắt hắn tối sầm, liền bất tỉnh nhân sự.

Mở mắt ra lần nữa, hắn đã không biết mình đang ở nơi nào, đập vào mắt là một nông gia tiểu viện xa lạ, lửa giận từ trong lòng dâng lên, Triệu Triệt muốn đứng lên nhìn xem rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, lại phát hiện vóc người của bản thân lại không bằng một cái bình cao trong viện kia.

Lại đánh giá……

“Gâu gâu!”

Tiếng nói phát ra từ miệng thế nhưng biến thành cẩu kêu?!?!

Vớ vẩn!

Vớ vẩn!

Triệu Triệt chỉ cho rằng bản thân là bị kẻ xấu hạ độc đang ở trong ảo cảnh, đường đường là Thái Tử Đại Lương thế nhưng lại gặp phải hoàn cảnh như thế này, lập tức phát điên trong viện.

Đôi tay ngày thường kéo cung bắn đại bàng nay biến thành lông tơ móng vuốt vừa ngắn vừa dày…… Triệu Triệt chỉ nghĩ thoát thân khỏi ảo cảnh này, nhìn thấy gì liền trực tiếp đụng phải, chân sau truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế cũng lười đi để ý, thẳng đến khi viện này bị đập tan thành từng mảnh, cuối cùng là miễn miễn cưỡng cưỡng đi đến cửa sổ chuẩn bị phá cửa sổ mà hợp thời, lại……

Lại lần nữa ngất đi.

……

Diệp Nhất Y cẩn thận dùng nước ấm rửa sạch xung quanh miệng vết thương chó con, sau đó lật toàn bộ người nó lại, đang chuẩn bị thế lau cho nó, chó con bỗng nhiên liền mở mắt ra.

Một đôi mắt màu hổ phách bắt đầu tràn ngập mê mang, chờ khi nhìn thấy Diệp Nhất Y nháy mắt bỗng nhiên trở nên táo bạo, phẫn nộ cùng cảnh giác. Hắn lập tức vùng vẫy móng vuốt ý đồ tránh khỏi tay Diệp Nhất Y, đáng tiếc giờ phút này cặp móng vuốt lông xù xù kia nửa điểm sức lực cũng không có, chộp vào trên cánh tay Diệp Nhất Y, như cào ngứa.

“Tính tình còn rất lớn.” Diệp Nhất Y không cùng một con chó con so đo, thấy gia hỏa này không nghe lời, dứt khoát trực tiếp cầm lấy hai chân trước của nó chộp vào lòng bàn tay xách lên, ai ngờ động tác này khiến tiểu gia hỏa càng vì phẫn nộ cùng khuất nhục, nháy mắt bộc phát sức lực kinh người giãy giụa, thậm chí còn há mồm muốn cắn Diệp Nhất Y.

“Ngươi lại lộn xộn, ta liền cạo lông của ngươi!” Diệp Nhất Y cũng có chút tức giận, tên gia hỏa không mời mà đến làm cho sân của nàng rối loạn lung tung không nói, giờ phút này còn không biết tốt xấu.

“Tiểu Điệp, lại đây hỗ trợ!”

Tiểu Điệp vừa rồi đã quan sát ở cách đó không xa, giờ phút này lập tức bạch bạch bạch chạy đến trước mặt.

“Giúp ta bắt lấy móng vuốt của nó, tiểu cẩu này rất không nghe lời!”

“Ân ân, hảo!”

Tiểu Điệp dựa theo a tỷ dặn dò bắt được hai chân móng vuốt của chó con, hai tỷ muội đem chó con trở mình một lần nữa, lộ ra cái bụng màu hồng đầy lông, Diệp Nhất Y vui vẻ, lấy danh tắm rửa cho cẩu quang minh chính đại đánh nó hai cái.

“┗|`O′|┛ ngao!!!”

Lỗ tai chó con nháy mắt dựng thẳng lên lại nháy mắt rũ xuống, đó là biểu hiện của một loại thẹn quá thành giận rồi lại không biết phải làm sao.

Đê tiện vô sỉ! Đê tiện vô sỉ!

Trong lòng Triệu Triệt cơ hồ muốn hỏng mất, nhưng nháy mắt tiếp theo, thấy nữ tử vô sỉ kia lấy dao cạo ra, đồng tử hắn co rút, rốt cuộc cũng toát ra một hai phần hoảng loạn.

Diệp Nhất Y bắt lấy, nàng ý thức được khả năng tính tình bản thân có chút kém, dọa tới tiểu gia hỏa này rồi, liền phóng mềm tiếng nói nói: “Đừng sợ, ta giúp ngươi cạo bớt lông tơ xung quanh miệng vết thương, những sợi lông này rất dơ, sẽ cản trở đến quá trình khôi phục miệng vết thương của ngươi, nhanh thôi, ta tận lực không làm đau ngươi, được không?”

Chó con quay đầu đi, cũng không cảm kích, trong cổ họng còn nức nở cảnh giác gầm nhẹ, một đôi lỗ tai phẫn nộ dựng thẳng lên, còn hướng tới Diệp Nhất Y lộ ra răng nanh.

Diệp Nhất Y thật ra lại thích xem bộ dáng chó con la lối khóc lóc, nảy sinh tâm tư chơi xấu, trong quá trình cạo lông và rửa sạch cho chó con lại hung hăng xoa nắn một phen, xem như cho đã ghiền.

“Được rồi, dược đã chuẩn bị xong. Nhà ta chỉ có dược này, cũng không biết có dùng được với ngươi hay không, chờ ngày mai lên phố, lại đi tìm một lang trung hiểu biết thú y giúp ngươi nhìn một cái đi.”

Diệp Nhất Y đứng dậy ôm chó con vào trong phòng, dùng tạm một cái rổ cùng một cái đệm giường cũ làm thành ổ, sau đó thả nó vào, đại tiểu cẩu thoạt nhìn không được mấy tháng không rên một tiếng mà chậm rãi cuộn tròn thân thể, cái đuôi vòng lên, tự mình vùi đầu vào, tựa hồ ủy khuất đến không chịu được.

Tiểu Điệp ngồi xổm bên cạnh xem, Diệp Nhất Y sờ đầu nàng nói: “Nó sẽ không có việc gì, ngươi muốn nhìn liền lại đây xem một lát, a tỷ đi chuẩn bị cơm sáng trước.”

Tiểu Điệp vội vàng gật đầu, chờ sau khi Diệp Nhất Y rời đi vẫn cứ tò mò ngồi xổm một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu cẩu.

Lúc này trong lòng Triệu Triệt tràn ngập khuất nhục cùng không cam lòng, nhưng tình hình thân thể lại đích xác đã vô cùng không xong, thương thế ở chân sau đau đớn thoáng giảm bớt một ít, đã trải qua một đêm rét lạnh cùng đau đớn cuối cùng cũng đến được một chỗ ấm áp, Triệu Triệt thật sự có chút không thể kiên trì, liền chậm rãi nhắm mắt lại……

☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆