Cấm Phạm Quy

Chương 5: Vừa dỗ dành vừa lừa gạt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa dỗ dành vừa lừa gạt

Nhà chính của nhà họ Hoắc cách nhà họ Sở một giờ đi xe, vị trí gần trung tâm thành phố hơn, cũng gần trường tư thục mà Diệp Từ đang học, đi học càng tiện hơn.

Tòa nhà chính qua nhiều đời gia chủ đã hứng chịu nhiều sương gió, nhưng vẫn không hiện vẻ suy yếu, ngược lại lắng đọng một tầng dày sự cao quý của mấy thế hệ danh môn. Hai căn nhà cho người hầu ở hai bên sườn nhà chính, thấp thoáng sau đài phun nước, đồng cỏ và những bụi cây được cắt tỉa tỉ mỉ trong lâm viên, so ra nhà của Sở Văn Lâm có phần thua kém hơn nhiều.

Diệp Từ xuống xe, vài người hầu chạy một mạch ra, an tĩnh khuân vác hành lý. Chú Hà quản gia hiền lành tươi cười, chú đã được Hoắc Thính Lan dặn trước, sợ Diệp Từ không được tự nhiên, cố tình không sử dụng những xưng hô sau hôn nhân như “tiên sinh” linh tinh, mà gọi cậu là “Diệp thiếu”, dẫn Diệp Từ vào tòa nhà chính, đi vào phòng ngủ đặc biệt sửa sang lại vì cậu.

Diện tích gian phòng ngủ này gấp đôi có thừa so với gian phòng cho khách nhỏ hẹp ở nhà họ Sở kia. Nói là sửa sang, chủ yếu là thay đổi nội thất cùng trang hoàng, đều là nguyên liệu bảo vệ môi trường cao cấp, lại mời đội ngũ chuyên nghiệp để loại bỏ những chất có hại trong đồ gia dụng, ngay cả Alpha mũi thính như chóa cũng không ngửi được tí mùi lạ nào.

Màu sắc chủ đạo là xanh nhạt và xám ấm, lộ ra cảm giác thiếu niên sạch sẽ, điều hòa trung ương thông minh, đầy đủ mọi thứ, các khu nghỉ ngơi, giải trí, học tập, đều được ngăn cách ra. Đây là ý của Hoắc Thính Lan —— Diệp Từ mới tới, thiếu cái gì, muốn cái gì, có lẽ không dám nói ra, phòng ngủ có nhiều chức năng một chút, cậu sẽ bớt khó xử hơn.

Bức tường phía sau giường ngủ treo mấy cái ván trượt mới tinh, bên trái tủ trưng bày đặt một dãy bản chữ ký của các tay đua xe F1 nổi tiếng, thậm chí còn có một cái mũ bảo hiểm có chữ ký của tay đua F1 cực nổi tiếng được bán đấu giá tại Sotheby’s ở Paris năm ngoái. Phía bên phải đặt một loạt mô hình robot, xe đua,… còn chưa khui hộp. Bên bức tường đối diện giường rủ xuống một tấm màn chiếu lớn, đã kết nối sẵn với các máy chơi game. Ở góc học tập có một dãy giá sách màu tro nhạt dựa vào tường, sách đã được đặt đầy một nửa. Hầu hết là cách tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc và các tư liệu học tập cho học sinh cấp 3…

Đồ vật trong phòng ngủ rất nhiều, nhưng không có vẻ lộn xộn, mọi chi tiết đều như vắt hết óc để lấy lòng con trai ở độ tuổi này như Diệp Từ… Không, quả thực giống như chính xác mà lấy lòng bản thân Diệp Từ.

Diệp Từ ngơ ngác, ngắm nghía phòng ngủ vài lần, mỗi một đồ vật nơi này cậu đều thích, nhưng cậu chỉ đứng thẳng bất động ở cửa phòng, không dám nhúc nhích.

Cậu thật sự không cảm thấy một gian phòng ngủ được trang trí tỉ mỉ như vậy sẽ có liên quan gì đến cậu.

“Đây là phòng của em, tôi đã tìm người thiết kế lại lần nữa.” Bản vẽ thiết kế là Hoắc Thính Lan tự tay làm, anh dụng tâm đến từng ngóc ngách. Đồ vật bày biện trong nhà, chăn ga gối nệm đến sách vở, thậm chí là quần áo giày vớ trong tủ… Từ việc lớn đến việc nhỏ, đều do anh tự tay chọn lựa. Để tránh Diệp Từ nghi ngờ, anh chậm rãi quét mắt nhìn vào, ra vẻ không thân thiết: “Không biết con trai tuổi này của em thích cái gì, thời gian gấp gáp, tôi chỉ nhờ người ta sắp xếp cho nhanh, nếu em có bất kỳ yêu cầu gì khác đều có thể nói với tôi, đừng câu nệ…” Anh nói, thấy Diệp Từ vẫn đứng đực ở cửa, anh dùng đôi mắt đen láy dưới đôi chân mày đẹp đẽ nhìn thẳng Diệp Từ, nói: “Vào đi.”

Diệp Từ không muốn để lộ mình có vẻ sợ hãi rụt rè, cậu thẳng eo bước vào, nhưng không được một lát lại như bong bóng xì hơi, không biết nên đặt chân hướng nào.

Cậu biết theo thỏa thuận hôn ước, cậu phải sống lâu dài ở nhà họ Hoắc, trước khi bệnh tình của Hoắc Thính Lan ổn định lại cậu không thể ra ở riêng, tính tính ở đến 3 – 4 cũng có thể, cậu biết với Hoắc Thính Lan mà nói, chuyện sửa sang lại phòng ngủ cũng chỉ cần một lời nói là được, nhưng trong mắt cậu, được đối xử như vậy vẫn quá mức… long trọng.

Long trọng đến nỗi khiến cậu luống cuống tay chân.

Thấy Diệp Từ câu nệ đến sắp biến thành tượng điêu khắc, Hoắc Thính Lan rất săn sóc mà không ở đây lâu, đơn giản nói thêm mấy câu rồi mang chú Hà rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Diệp Từ nhìn theo anh rời đi, chú ý đến khung cửa gian phòng ngủ này còn trang bị khóa chống trộm thường thấy trong khách sạn, cũng không biết trong mỗi gian phòng ngủ của nhà họ Hoắc đều có, hay là Hoắc Thính Lan nhìn ra được sự phòng bị của cậu, để buổi tối cậu ngủ một mình được an giấc hơn… Giống như đang nhấn mạnh rằng anh sẽ không làm cái gì đó vào ban đêm vậy.

Chắc là… không đến mức đó đâu nhỉ?

Diệp Từ nôn nóng nắm tóc lại, không hiểu sao thẹn thùng đến hốt hoảng.



Chú Hà đã rời đi trước để chuẩn bị bữa tối, khoảng thời gian trước Hoắc Thính Lan đã đổi qua mấy đầu bếp, mấy vị đầu bếp hiện tại là do chú Hà nghe theo lời anh chỉ thị mà dùng lương cao đào tới từ nơi khác. Mấy người đó mới đến làm việc không được bao lâu, chú Hà không yên tâm, nên mỗi bữa sáng trưa chiều nào cũng đến nhìn chằm chằm một lát.

Hoắc Thính Lan lại không đi, lẳng lặng canh giữ ngoài phòng Diệp Từ.

Vừa dỗ dành vừa lừa gạt, cuối cùng cũng đưa được về nhà rồi…

… Như bắt cóc con nít vậy.

Khóe môi Hoắc Thính Lan cong lên, có chút ý cười tự giễu.

Omega nhỏ ở vào thời kỳ đầu của lần phân hóa thứ hai, pheromone còn nhạt, chỉ có thể mơ hồ bắt được một tia hương tử lan ngọt ấm, nhỏ bé yếu ớt len qua từ kẹt cửa.

Là hương vị của Diệp Từ trong trí nhớ.

Hoắc Thính Lan hít sâu vào một hơi, dùng cái trán nhẹ nhàng chống vào cửa, đầu ngón tay khẽ vuốt ván cửa, giống như đang mơn trớn tấm lưng gầy gò của thiếu niên.

Thân là Alpha đỉnh cấp, giác quan của Hoắc Thính Lan vô cùng nhạy bén, những động tĩnh Diệp Từ tạo ra trong phòng ngủ, dù là rất nhỏ, anh vẫn nghe được rõ ràng.

Diệp Từ đang dạo bước khắp nơi, ôm tâm lý của người ăn nhờ ở đậu, bước chân cậu rất nhẹ, như một con mèo nhỏ, tò mò đi đi dừng dừng.

Cậu thèm thuồng nhìn những thứ trên tủ trưng bày, lại chỉ đứng nơi đó, dùng ánh mắt xem, nhìn một lúc lâu, đã mắt rồi, lại thành thật trở lại bàn học ở góc học tập, lấy sách tham khảo từ cặp sách ra, đặt chồng lên bàn.

Tiếp theo, là tiếng thở dài nhẹ nhàng mềm mại.

Tiếng lật sách sàn sạt.

Tiếng bấm bút bi cùm cụp giòn vang.

Có lẽ đổi một hoàn cảnh mới, nhất thời đọc sách không vào, tiếng động ở bàn học không được một lát đã dừng.

Tiếp theo, trong phòng truyền đến tiếng kéo phéc-mơ-tuya và tiếng cọ xát của chất liệu vải poly.

Đây là… đang cởi quần áo.

Có lẽ muốn thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái hơn.

Hoắc Thính Lan nhắm mắt.

Anh không nên canh ở nơi này thêm nữa.

Thời gian ân ái 5 năm sau hôn nhân kia đã tan thành mây khói theo thời gian, chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của anh. Với Diệp Từ mà nói, hiện tại anh chỉ là một Alpha xa lạ, nhưng giờ anh lại đứng đực ngoài cửa, ôm một lòng ái dục không thể cho người khác biết, bí mật kích động khi nghe được tiếng xa xát của chất liệu may mặc trong tròng… Chuyện này không khỏi quá biến thái, giống như một tên lưu manh. Hoắc Thính Lan tự cười bản thân, nhưng đôi chân lại như bén rễ, một đôi ống quần được ủi phẳng phiu cố định tại chỗ, áo mũ chỉnh tề mà đùa giỡn lưu manh.





Hôm sau, Diệp Từ khó có khi thức dậy trễ.

Nhìn thấy sắp đến giờ đi học, phòng ngủ của Diệp Từ lại không có chút động tĩnh nào, chú Hà quản gia đành phải tự mình đi qua gõ cửa đánh thức cậu dậy.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Diệp Từ vội vàng rửa mặt thay quần áo, héo héo ngồi vào bàn, dụi dụi đôi mắt còn mơ màng.

Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, giấc ngủ vừa nông vừa đứt quãng.

Quanh năm suốt tháng sống trong hoàn cảnh thiếu cảm giác an toàn khiến cậu cần có thời gian quen thuộc với hoàn cảnh mới dài hơn người bình thường, sau khi đi vào giấc ngủ rồi thần kinh vẫn căng thẳng, buổi tối thứ nhất đổi chỗ ở chắc chắn sẽ ngủ không ngon.

Trên bàn cơm đã dọn xong phần bữa sáng cho Diệp Từ.

Hoắc Thính Lan rõ khẩu vị của Diệp Từ như lòng bàn tay: Lượng cơm ăn giống như các Omega khác, thích ăn thịt, đặc biệt thích ăn hải sản tôm cua cá, thích ngọt, thích trái cây nhiệt đới, na dứa chín mùi ăn một lần không kịp lau miệng,…

Phía sau bếp đã nhận được một danh sách kỹ càng tỉ mỉ, hai người phụ bếp trời còn chưa sáng đã thức dậy bóc thịt cua, bóc ba chậu thịt cua tươi mới, để cho vị đầu bếp hàng đầu quốc gia làm bánh bao súp. Thịt cua gạch cua trứng cua, ba loại nhân, thơm ngon béo ngậy. Vốn dĩ chú Hà có tâm tư muốn tranh công, nhưng không ngờ Diệp Từ lại không hứng thú với bánh bao súp, kiềm chế rũ mắt không nhìn, chỉ múc cháo cá.

Múc một chén, cậu vùi đầu húp cháo, lại gắp vài đũa đồ ăn kèm.

“Diệp thiếu không thích ăn cua sao?” Chú Hà thấp thỏm hỏi.

Danh sách Hoắc Thính Lan liệt kê đưa cho đầu bếp không phải nói như vậy.

“… Tàm tạm.” Diệp Từ nói mơ hồ.

Chú Hà đã hầu hạ nhà họ Hoắc hơn nửa đời người, sáng mắt sáng lòng, nhìn ra được địa vị của Diệp thiếu trong lòng gia chủ không tầm thường, không dám chậm trễ, châm chước khuyên nhủ: “Đây đều là do ngài Hoắc dặn dò phòng bếp làm riêng cho cậu, nghĩ rằng có thể cậu sẽ thích…”

Diệp Từ khẽ ừ một tiếng, vẫn húp cháo ăn sáng.

Chú Hà đang khó xử, chợt thấy Hoắc Thính Lan từ lầu hai bước xuống đi vào phòng ăn.

Có lẽ anh mới tắm nước lạnh xong, tóc mái rũ xuống, vì ẩm ướt mà trông đặc biệt đen nhánh. Gương mặt anh tuấn bắt mắt, cẳng tay nổi gân xanh lộ ra sau cổ tay áo của chiếc áo tắm dài, là trạng thái sau khi tập thể hình buổi sáng.

—— Dù sao cũng phải có chỗ để phát tiết những dục vọng đang rục rịch quay cuồng vào thời điểm sáng sớm.

Diệp Từ vùi đầu ăn ăn, vờ như không để ý có người tới, thực tế hai lỗ tai đã dựng thẳng cả lên, giống như con thỏ phát hiện một con chim ưng vừa hạ cánh xuống cửa hang.

Sau khi vận động, độ dày pheromone của Alpha sẽ tăng lên trong một thời gian ngắn ngủi, mùi tequila mạnh mẽ đâm vào làn da lộ bên ngoài của Diệp Từ đến nóng bỏng, nổi lên màu đỏ kích thích.

Đối mặt với sự ăn mòn của pheromone Alpha cấp A+, cho dù là Omega có độ phù hợp 100%, cũng cần phải có một thời gian để thích ứng.

“Chào buổi sáng.” Tầm mắt Hoắc Thính Lan dừng ở vành tai đỏ ửng của Diệp Từ.

Diệp Từ khó khăn nuốt một ngụm cháo to xuống, ra vẻ bình tĩnh nói: “… Chào.”

Hoắc Thính Lan nhìn dáng vẻ khẩn trương đến ăn không ngon của Diệp Từ, cảm thấy không đành lòng, đang muốn tránh đi, Diệp Từ lại đẩy chén ra, đứng bật dậy, lúng búng nói: “Tôi… ăn xong rồi.”

Gấp thì gấp, cuối cùng vẫn tiếc lãng phí đồ ăn, cậu cầm cái thìa mình mới dùng lúc nãy múc cháo ăn hết, ăn ngấu nghiến mấy miếng cuối cùng, gương mặt hơi phình lên.

“Như thế đã ăn xong rồi…” Hoắc Thính Lan dừng bước chân, đảo mắt qua bánh bao súp còn chưa được động tới, nao nao, trong lòng có suy đoán, trên mặt vẫn thản nhiên, chỉ nói bâng quơ: “Kén ăn như vậy làm sao được?”

“Sắp,” Diệp Từ vội vàng nắm quai cặp sách lên: “Sắp muộn rồi.”

Cậu đã quen với cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn vật chất từ ​​nhỏ, những khoản tiền thuốc men khổng lồ của mẹ đè nặng lên lòng cậu, con đường phía trước mịt mờ… ngẫu nhiên nhìn thấy đồ ăn tinh xảo sang quý như vậy, lại không dám đụng tới.

Cậu sợ sẽ nhớ kỹ mùi vị ngon miệng đó, rồi sau này sẽ nhớ thương.

Càng có nhiều ham muốn, người sẽ không thể kiên cường như thế nữa.

“Không cần phải gấp như vậy, bảo tài xế lái nhanh một chút.” Hoắc Thính Lan nhìn cậu, lòng mềm nhũn ra: “Mang theo sữa bò với trái cây ăn trên đường đi.”

Chú Hà một bên đuổi theo, đưa bình sữa bò đã đóng gói sẵn và một cái hộp kín cho Diệp Từ, trong hộp là trái cây gọt sẵn, bỏ hạt cắt thành từng miếng nhỏ, Diệp Từ mơ màng nhận lấy, cất bước chạy đi.

Nếu không ngại phải lịch sự, chỉ sợ sẽ chạy ra hiệu quả nước rút 100m.

Hoắc Thính Lan thở dài một hơi.

Sự cảnh giác của Diệp Từ này, còn mạnh mẽ hơn so với đời trước.

Nhưng đôi mắt không nhịn được lén ngó anh kia, trong vắt rõ ràng, cũng linh động giàu sức sống hơn đời trước rất nhiều.

Sợ hãi, nhưng cũng long lanh, hai ánh lửa trong đôi con ngươi kia vẫn chưa bị dập tắt.



Bên kia, Diệp Từ lên xe, ngồi hàng phía sau vất vả lắm mới ổn định được nhịp thở.

Loáng thoáng, mùi hương tequila mang tính xâm lược mạnh mẽ kia vẫn còn lượn lờ nơi chóp mũi.

Cậu hạ cửa kính xe xuống thành một kẽ hở nhỏ, cúi đầu nhìn nhìn cái hộp kín không biết đã cầm vào tay lúc nào.

Sáng sớm cậu không ăn no, trong bụng vẫn còn lửng dạ, do dự một lát mới mở nắp ra nhìn trái cây phía trong.

Thịt quả trắng sữa, cậu chưa từng thấy qua, ngửi có mùi giống dứa.

Diệp Từ nghi hoặc nhón lấy một miếng, xoay trái xoay phải.

… Thứ gì đây?

Mười phút sau, xe từ từ dừng lại bên phía đối diện cổng trường, tài xế vòng ra ghế sau mở cửa: “Diệp thiếu, tới rồi.”

Hàng phía sau, Diệp Từ liếc mắt nhìn tài xế một cái, như mới bừng tỉnh từ trong mộng.

Ngay sau đó, cậu lau nước trái cây trắng sữa của na dứa bên khóe môi, như chột dạ, vội vàng nhét cái hộp không vào cặp sách.