Cấm Phạm Quy

Chương 6: Tà hỏa



Vì để tránh những tiếp xúc không cần thiết với Hoắc Thính Lan, từ ngày đó Diệp Từ không dám thức trễ nữa.

Hoắc Thính Lan thân có địa vị cao lại rất hạn chế bản thân, nếu không về nhà trễ thì sẽ thức dậy sớm không khác gì học sinh cấp 3 như Diệp Từ.

Sau khi thăm dò quy luật cuộc sống hàng ngày của Hoắc Thính Lan, Diệp Từ đơn giản quán triệt ngủ sớm dậy sớm, trời tờ mờ sáng đã thức dậy, vội vàng ăn bữa sáng xong liền đến trường. Buổi tối, trường cấp ba tư thục tan học sớm, cậu chủ động học xong hai tiết tự học ở trường, sau đó chạy đến bãi đua xe thi đấu, nếu trạng thái hôm đó tốt thì chạy thêm mấy trận, trạng thái kém thì ngồi ở phòng nghỉ học bài.

Tiền thuốc men còn thiếu Sở Văn Lâm rất nhiều, một hai năm tới cũng không trả nổi, cậu ngược lại không vội, nhưng nếu trong tay có thêm chút tiền mặt có thể làm cậu thêm vài phần tự tin trước tình cảnh không xác định này, không đến mức phải chịu người tùy ý vo tròn bóp dẹp. Tuy nói sau khi ký kết quan hệ hôn nhân với Hoắc Thính Lan cậu có thể nhận được tài sản với con số trên trời từ tay anh, nhưng căn bản Diệp Từ không hề mơ ước những thứ không thuộc về mình đó.

Thấy Diệp Từ cả ngày không về nhà, hơn nữa rõ ràng là vì trốn anh, Hoắc Thính Lan cũng không gấp, chỉ bảo phòng bếp điều chỉnh lại thực đơn, bỏ qua những món ăn xa xỉ tinh xảo, lấy cơm nhà ngon miệng đầy dinh dưỡng làm chủ, cũng để chú Hà mỗi ngày chú ý đến Diệp Từ ăn cơm và đi học.

Một Omega nhỏ 18 tuổi, kết hôn với một Alpha xa lạ lớn tuổi, lại không có gia tộc che chở… biểu hiện như vậy hết sức bình thường.

Tựa như một con mèo hoang, chịu qua nhiều đau khổ, trở nên quái gở đề phòng, vừa thấy người đến gần sẽ giơ móng vuốt phô trương thanh thế, vừa hung dữ vừa nhát gan.

Nếu lúc này anh đuổi theo Diệp Từ quản đông quản tây, lôi kéo làm quen, sẽ trở thành một tên lưu manh rắp tâm bất lương, làm được nhiều cũng chỉ có hiệu quả ngược lại.

Bởi vậy dù gấp gáp đến đâu, khát vọng đến đâu, anh cũng phải trở nên kiên nhẫn, cho Diệp Từ không gian, để cậu từ từ thích ứng.

Nhưng mà, có người không nghĩ như vậy.

Từ khi biết được con trai mình âm thầm rước về một vị Omega có độ xứng đôi 100% từ chỗ Sở Văn Lâm, Lâm Dao đã rũ bỏ vẻ đoan chính tao nhã thường ngày, một ngày ba bữa gọi điện thoại nóng lòng thúc giục, kêu Hoắc Thính Lan mang người đến nhà cho bà nhìn một cái, lại khuyên anh đừng bỏ lỡ cơ hội tốt, bất mãn trước những lời thoái thác “kết hôn là vì liên hợp kinh doanh giữa hai nhà Hoắc Sở cùng với việc giảm bớt những triệu chứng trong kỳ nhạy cảm” của Hoắc Thính Lan, một lòng hi vọng cả hai có thể từ diễn thành thật, lau súng cướp cò sinh ra một người thừa kế tiếp theo cho nhà họ Hoắc.

Buổi tối hôm nay, Hoắc Thính Lan một mình xử lý công việc ở phòng làm việc, vừa lật xem văn kiện, vừa chừa ra nửa cái lỗ tai nghe Lâm Dao dịu dàng lải nhải.

“… Con đã 30 tuổi rồi đó…”

“… Nhà họ Hoắc cần một người thừa kế chính thống, tuổi này của con, nên suy xét vấn đề con cái rồi…”

“… Nghe nói em nó học ở Thiên Thành, chắc là học giỏi lắm phải không? Có phải huyết mạch chính của nhà họ Sở hay không không quan trọng, mẹ thấy cũng không có liên quan gì…”

“… Khó có được độ xứng đôi như vậy, cũng đã kết hôn rồi, làm sao cũng nên thử kết giao một chút, nghe nói cả ngày hai đứa không nói được mấy câu với nhau, vậy làm sao biết là không hợp? Mẹ thấy ảnh em nó rồi, dáng vẻ khiến người muốn thương yêu, không lẽ con theo chủ nghĩa độc thân hả?…”

Hoắc Thính Lan chỉ nghe, khóe môi ngậm cười, thường thường ôn hòa mà “ừm” một tiếng.

“Ít nhất, con mang người đến cho mẹ với cha con nhìn một cái đi? Dù hoãn hôn lễ lại, hai nhà Hoắc, Sở cũng phải chọn thời gian tổ chức một buổi gia yến, nếu không thật sự không nói được…”

“Gia yến có thể làm.” Hoắc Thính Lan khó có được mà đồng ý, lại dời câu chuyện đi: “Chờ con bận xong thời gian này rồi lại tính.”

Kết hôn, hoãn hôn lễ, cũng không tổ chức gia yến, quả thật không dễ coi.

Nhưng Diệp Từ luôn kháng cự với những trường hợp xã giao thế này, trước khi quan hệ được rã đông, Hoắc Thính Lan không tính sẽ tăng thêm phiền não cho Diệp Từ vì mấy việc vặt đó.

Vất vả lắm mới bưng được về nhà… dọa chạy rồi phải làm sao đây?

“Con…” Lâm Dao chán nản, lại tiếp tục lải nhải.

Vất vả ứng phó Lâm Dao xong, thời gian đã qua 9 giờ rưỡi, Hoắc Thính Lan mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Không biết đến khi nào Diệp Từ mới bằng lòng thân thiết hơn với anh đây.

Kỳ nhạy cảm tiếp theo của anh sắp tới rồi, ước chừng mấy ngày gần đây thôi, anh cũng chưa nghĩ ra nên uyển chuyển đưa yêu cầu thế nào mới không dọa đến Diệp Từ.

Anh đang cân nhắc, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

“Mời vào.” Hoắc Thính Lan ngước mắt.

“Ngài Hoắc,” Chú Hà mở cửa ra, dáng vẻ có hơi sốt ruột, một tay che di động, giọng nói thấp xuống: “Cục cảnh sát gọi điện thoại tới, nói Diệp thiếu đánh mấy người ở bãi đua xe, hiện tại đang bị giữ ở cục cảnh sát lấy lời khai, ngài xem có phải nên phái người bảo lãnh Diệp thiếu về không…”

Hoắc Thính Lan ngẩn ra, nói câu “Tôi đi xem”, đứng dậy nắm áo khoác bước nhanh ra ngoài.

Anh biết Diệp Từ rất giỏi đánh nhau, suy cho cùng thì lần đầu Diệp Từ đã phân hóa thành Alpha cấp A, trước lần phân hóa thứ hai, thân thể cậu vẫn phát triển theo bản đồ di truyền của gen Alpha, thao tác cơ bắp chặt chẽ, sức bật và thần kinh phản xạ đều tương đối xuất sắc, nếu không cũng không thể đạt được thành công trong lĩnh vực đua xe công thức 1.

Tuy nhiên, cái “biết” của Hoắc Thính Lan chỉ ở trên lý thuyết.

Trên thực tế, trước nay anh chưa từng thấy Diệp Từ đánh nhau. Đầu tiên, hành vi bạo lực có thể dẫn đến vận động viên bị cấm thi, tiếp theo, chỉ bằng sự lạnh lùng đạm mạc của Diệp Từ đời trước, giống như không để bụng đến tất cả mọi thứ, căn bản không có khả năng dùng nắm đấm đi đánh người.

… Kết quả lúc này mới không đến nửa tháng, đã đánh người đến nỗi vào cục cảnh sát.

Thì ra Diệp Từ 18 tuổi là như thế này.

Trái tim khô cằn của Hoắc Thính Lan đập nhanh vài phát.



7 giờ rưỡi, chuông reo báo tan học.

Trường trung học tư thục Thiên Thành tôn trọng bầu không khí học tập tự do độc lập, việc tự học buổi tối không bắt buộc, học sinh đã sớm ra về một nửa.

Hàng cuối phòng học, một tay Diệp Từ chống trán, không được tự nhiên hơi nghiêng người, dùng cánh tay ngăn ánh mắt của bạn học cùng bàn liếc về phía mình.

Môn vật lý tiết thứ tư buổi sáng có phát bài kiểm tra, nói là củng cố lại kiến thức cơ sở, thành tích của cậu đứng hàng giữa trong lớp, lại dùng thời gian nghỉ trưa để làm đề, không cần phải nhắc đến những học sinh xuất sắc khác, có lẽ họ cũng khinh thường làm đề kiểm tra đơn giản như vậy.

Diệp Từ nắm chặt cán bút đã mướt mồ hôi, lại bỏ qua một câu hỏi.

Những khoảng trống lớn trên tờ giấy khiến da đầu cậu ngứa ran —— nếu đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu đã trượt rồi.

Trước khi bỏ học Diệp Từ đi học ở một trường bình thường, tiếng Anh què quặt còn có thể xếp vào hàng học sinh giỏi của lớp, vật lý từng là môn cậu giỏi nhất khối.

Nhưng mà tiêu chuẩn dạy học ở trường cũ với trường tư thục này khác nhau như trời với đất, trước đó cậu còn nghỉ học khá lâu, lỗ hổng kiến thức quá nhiều, tìm giáo viên hỏi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, một người giáo viên phải dạy đến hai ba lớp trong khối, làm sao có thời gian để từ từ giảng cho cậu. Cậu chỉ có thể tự mình gặm sách như lọt vào sương mù, hiệu quả không tốt. Đến nỗi môn tiếng Anh què quặt, ở trường tư thục hạng hai này càng bị đả kích đến không còn niềm tin.

Diệp Từ cảm thấy mình còn chẳng có trình độ như học tra, hiện tại cậu chỉ là một nhúm học sa (*), gió thổi qua là tan mất.

(*) Học sa: Sa ở đây là cát. Bạn Diệp mượn từ chữ “học tra”, tra có nghĩ là cặn bã, rác rưởi. Nếu học tra là học tệ như rác rưởi, thì cậu còn tệ hơn nữa, chỉ là một nhúm cát mà thôi.

“Này, tránh ra một chút, tôi muốn ra ngoài.” Bạn cùng bàn đứng dậy muốn ra ngoài, giọng điệu không mặn không nhạt.

Diệp Từ chuyển trường lại đây hơn một tháng, hầu như không có giao tiếp gì với bạn cùng lớp. Có thể đi học ở chỗ này, nhà không có quyền thì cũng có tiền, hiểu rõ trong lòng, biết thành phố B không có nhà họ Diệp nào giàu có, không chủ động đi làm quen với Diệp Từ —— cũng không phải xem thường gì, chỉ là cảm thấy không cần thiết —— hơn nữa tính tình Diệp Từ quái gở, có mấy thiếu gia Alpha tiếp cận Diệp Từ vì khuôn mặt của cậu cũng như chạm vào cái đinh mềm, các bạn học khác biết cậu không dễ làm bạn, cho nên càng ít người nói chuyện với cậu.

Những khi học thể dục, cậu đều một mình tìm chỗ nào đó đứng.

Cái trán vừa nóng vừa ướt, có lẽ là quá nôn nóng, thái dương bị bàn tay hằn ra vết đỏ, may mắn có tóc che lại. Diệp Từ tiện tay ném bút vào ngăn bàn, chậm rãi gấp bài kiểm tra lại, xách cặp sách đi ra ngoài, giống như căn bản cậu không muốn làm bài kiểm tra, ngồi trong tiết tự học là vì để báo cáo kết quả với gia trưởng mà thôi.

Càng đáng thương, cậu sẽ càng sợ người ta thương hại cậu.

Làm bài kiểm tra không được, cảm xúc Diệp Từ nôn nóng, kết quả nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, đụng phải một đám còn khiến cậu nôn nóng gấp đôi ở bãi đua xe.

Lần trước, tầm nửa tháng trước, cậu đánh một thằng muốn dùng ám chiêu bóp phanh xe để cậu ngã xe ở bãi đua xe, nhắm chừng chính xác, cũng không làm lớn chuyện, nên cậu không lấy 3000 tiền đặt cược đó, suy cho cùng cũng đã đánh người rồi, tiền đó coi như đền thuốc men. Theo như kinh nghiệm trà trộn đầu đường của cậu, như thế gọi là thối lui một bước, phàm là kẻ có liêm sỉ một chút sẽ không dây dưa tiếp.

Vấn đề là thằng chó kia không biết liêm sỉ. (Bọn re-up cũng không biết liêm sỉ:v)

Mai danh ẩn tích nửa tháng, dưỡng thương rồi, thằng chó dẫn theo mấy con chó hùa, ý đồ tìm đến trả thù. Diệp Từ có ấn tượng với cái đầu vàng chóe rẻ tiền kia của hắn, liếc mắt một cái đã nhận ra. Tóc Vàng xách ống thép trong tay, treo đầy phụ khoa trên miệng, cách hai con phố cũng có thể nghe thấy.

Lúc ấy Diệp Từ mới đua một vòng với người khác xong, thân thể còn nóng hôi hổi, áo khoác thể thao mở rộng, lộ ra đồng phục học sinh màu trắng xanh bên trong, sạch sẽ ngây ngô.

Đua xe làm cảm xúc của cậu dịu lại một ít, phiền muộn tích tụ trong lồng ngực bị gió mạnh trên đường đua thổi tan không ít, đáng tiếc tâm trạng tốt này cũng không duy trì được bao lâu.

Cậu ngồi trên xe máy, lẳng lặng nhìn đám người từ nơi xa vọt đến kia.

Người nhiều, nhưng mấy thằng đó cùi bắp đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Không phải con khỉ ốm như Tóc Vàng, thì là mấy thằng mập mạp, mỡ sóng sánh từ BBQ bia bọt mà ra, không xài được.

Nhân lúc đám người kia còn chưa đến gần, Diệp Từ lấy thuốc lá ra, bật lửa.

Cậu không nghiện thuốc lá, một gói thuốc lá bị đặt trong túi đến nhăn nhúm cũng không hút được mấy điếu, chỉ có tư thế rất quen thuộc. Cậu nghiêng đầu, rũ mắt, hai ngón tay kẹp điếu thuốc cháy đỏ, rít một hơi, mặt mày thanh tú đẹp đẽ ẩn hiện sau làn khói, nhìn ngầu cực.

Đánh nhau, đủ khí thế sẽ thắng được một nửa trước.

“Là thằng oắt khốn kia!” Tóc Vàng đến dần, khạc đàm về phía đường đua, chỉ thằng vào Diệp Từ, sau đó phun ô ngôn uế ngữ đến không thể nghe thổi.

Diệp Từ không chút hoang mà liếc camera giám sát một cái, hút xong nửa điếu thuốc, cậu bước xuống xe dập tắt tàn thuốc, mấy tàn lửa lọt ra từ khe hở ngón tay cậu.

Cậu xắn tay áo đồng phục lên, không lộ cảm xúc, cũng không nói lời tàn nhẫn gì, chỉ lời ít ý nhiều nói: “Lên đi.”

“Lên clm mẹ mày…” Một người hùng hùng hổ hổ nhào đến, xô vai Diệp Từ một cái, vung ống thép đập xuống.

Diệp Từ cố ý để hắn đẩy mạnh cậu một cái trong phạm vi theo dõi của camera, ngay sau đó nghiêng sườn né tránh. Năm ngón tay nắm lấy khớp xương cổ tay của người nọ, bẻ ngang. Người nọ đau đến giật mình, ống thép rơi xuống đất, Diệp Từ dùng một chân dẫm cho nó bắn lên, bộp một tay cầm lấy, hung hăng quất mạnh vào đầu gối người nọ!

Người nọ lảo đảo ngã mạnh xuống đất, gặm một mồm máu.

Một bộ động tác tốn không đến 2-3 giây, mấy người khác vẫn chưa hoàn hồn lại.

Diệp Từ ước lượng ống thép, trọng lượng, chiều dài đều vừa tay, hơi gật đầu với tên lưu manh mồm đầy máu kia: “Cảm ơn.”

—— Cảm ơn người nọ nhiệt tình, tới kiếm chuyện còn chuẩn bị vũ khí cho cậu.

Cậu nói chuyện không nhanh nhẹn, cũng không bị lung lay bởi những lời dơ bẩn khiêu khích của đối thủ, lại thể hiện ra kỹ năng biểu đạt trào phúng không cần nhiều lời nói.

“Đm mày thằng chó…” Tóc Vàng sững người một lúc mới phản ứng lại, mặt tức giận đến biến hình, vung tay lên, để mấy thằng lưu manh cùng nhau nhào lên.



Cục cảnh sát.

Trong phòng giám sát, Diệp Từ ngồi bên mép giường, tay trái cuộn một cuốn từ điển tiếng Anh, lẳng lặng học từ vựng.

Cậu không tính là khách quen của cục cảnh sát, nhưng cũng không đến nỗi xa lạ, bởi vậy ngồi đợi với tâm trạng thong dong trấn tĩnh, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Đêm nay, đám người đến giúp tên lưu manh kia khí thế kiêu ngạo khiến người khác chú ý đến, còn chưa đánh nhau đã có người báo cảnh sát. Diệp Từ châm chước đánh từng thằng một trận xong thì xe cảnh sát liền đến. Cảnh sát tra giấy chứng minh của cậu, thấy cậu còn đang học cấp ba, tỏ vẻ muốn báo cho người nhà và trường học, Diệp Từ thật sự không muốn chạm mặt với Sở Văn Lâm, nên rối rắm gọi điện thoại cho chú Hà.

Gọi điện thoại không lâu sau, cửa phòng giám sát đã bị người đẩy ra, Diệp Từ tưởng là chú Hà, không phòng bị giương mắt nhìn lên, lại bị bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hoắc Thính Lan làm giật mình.

Cánh tay Hoắc Thính Lan treo một cái áo khoác, áo vest và áo sơ mi đen vẽ ra hình dáng cơ ngực đầy đặn cùng vòng eo thon gọn, cổ áo sơ mi mở ra, tóc không vuốt lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một biểu cảm cao thâm khó đoán, có hơi giống như đang cười, nhưng khóe môi lại không cong lên.

Anh kiểm tra từ đầu đến chân Diệp Từ một lần, thấy quả thật không bị thương, ngay cả đồng phục cũng sạch sẽ, lúc này mới mở miệng nói: “Có thể về nhà rồi.”

Diệp Từ cất cuốn sách tiếng Anh vào, kéo ra khoảng cách với Hoắc Thính Lan, chầm rì rì đi ra khỏi phòng giám sát. Một người đàn ông mặc tây trang đĩnh đạc, dáng vẻ khôn khéo đang đứng trên hành lang cùng với cảnh sát, nhìn giống luật sư, Hoắc Thính Lan gật đầu với hắn, hắn cùng với cảnh sát phụ trách trông coi phòng giám sát xuống lầu trước.

“Ăn tối chưa?” Hoắc Thính Lan bình tĩnh hỏi.

“… Chưa.” Diệp Từ dừng một chút, dường như sợ người ta quan tâm mình, lập tức bổ sung: “Tôi không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng không thể không ăn, trở về ăn chút gì đó đi.” Hoắc Thính Lan dịu giọng nói.

Diệp Từ thất thần, không đáp lời này, sau khi yên lặng một lát, cậu siết tay, cứng rắn ngẩng đầu hỏi: “Ngài đền, đền bao nhiêu… tiền thuốc men? Tôi trả ngài.”

Theo như kinh nghiệm của Diệp Từ, ẩu đả đánh nhau có thể dễ dàng được thả ra như vậy, chắc chắn là chấp nhận hòa giải đền tiền cho người ta.

Số tiền đó với Hoắc Thính Lan có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng trách nhiệm của cậu thì cậu phải tự gánh.

“Không cần đền.” Hành lang không người, Hoắc Thính Lan dừng bước, xoay người lại nhìn cậu.

Vóc dáng Diệp Từ chỉ lùn hơn anh nửa cái đầu, trong đám Omega đã xem như rất cao, vừa vặn mảnh khảnh, ẩn sau bộ đồ đồng phục thể dục rộng thùng thình, càng có vẻ nhỏ hơn, ngón tay thanh tú nắm chặt quai đeo cặp sách đến trắng xanh, không ngờ đánh người vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.

“Tại, tại sao… không cần đền?” Diệp Từ hỏi.

“Căn cứ vào camera theo dõi và giám định thương tích, em chỉ là phòng vệ chính đáng.” Hoắc Thính Lan nói rõ hơn: “Nhưng vấn đề bọn họ cầm vũ khí đến gây chuyện đánh nhau tương đối nghiêm trọng.”

Tội danh gây chuyện đánh nhau như vậy, cũng đủ để đám người đó ngồi tù một thời gian.

Diệp Từ không hé răng, nhưng đôi vai căng chặt bỗng chốc thả lỏng xuống.

“Một đánh năm”. Hoắc Thính Lan nhớ lại hình ảnh trong video theo dõi từ camera ở bãi đua xe, ý cười không giữ được nữa, nhợt nhạt tràn ra khóe môi, anh giữ giọng điệu, không lộ sự tùy tiện mà trêu ghẹo nói: “Thân thủ không tệ.”

Diệp Từ nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, lại rũ mắt xuống.

Suy cho cũng vẫn là nhóc con mười mấy tuổi, câu “thân thủ không tệ” này làm cậu rất hưởng thụ, nhưng cậu nhanh chóng đè xuống nụ cười đắc ý và e thẹn kia, thờ ơ “Ừ” một tiếng.

Hoắc Thính Lan thấy rõ biểu cảm chợt lóe qua của Diệp Từ, trong lòng nhộn nhạo.

Đây là biểu cảm đời trước anh tuyệt đối không thể thấy được trên mặt Diệp Từ, sau khi nhận được cúp quán quân đua xe công thức 1, Diệp Từ cũng không dao động gì nhiều, vậy mà một Diệp Từ 18 tuổi sẽ hân hoan vì một câu “thân thủ không tệ.”

Trẻ con như vậy, đáng yêu như vậy.

Tính tình hư hỏng thích đùa dai trong xương cốt của Alpha nhàn nhạt nổi lên, lăn qua lăn lại, làm lòng anh ngứa ngáy, nhưng anh cố nén xuống, không theo đó mà đùa Diệp Từ nữa, chỉ dịu dàng nói: “Đi thôi.”

.