Cầm Thánh Vương Phi

Chương 142: Tôi biết là thứ gì tác động đến nó rồi



Ở một nơi khác bên kia bờ đại dương, hiện tại mới chỉ là buổi sáng.

Trong phòng bệnh tràn ngập một màu trắng, nam nhân trên giường vẫn nằm im bất động không xảy ra bất cứ biến chuyển gì thêm một tuần.

Hôm nay là thứ bảy, Tiêu Nguyệt Mẫn không đến công ty mà trở vào bệnh viện thăm con trai của mình.

Bác sĩ Jonas đã nói bà nên thường xuyên ở bên cạnh nói chuyện với hắn để kích thích thần kinh của hắn để hắn mới mau chóng tỉnh lại. Cho nên hiện tại bà đang ngồi bên cạnh hắn, nói chuyện phiếm với hắn.

Nhớ đến thời gian Tuyết Kỳ sắp sửa live stream, bà liền lập tức mở điện thoại truy cập Weibo, vừa kịp lúc nàng chuẩn bị bắt đầu màn trình diễn.

Nhìn thân ảnh nữ nhân mặc một thân y phục lộng lẫy, Tiêu Nguyệt Mẫn không hiểu sao nhìn thấy có chút quen mắt nhưng lại nhất thời không thể nghĩ đến người nào, cho nên cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu thêm.

Mở thanh âm hết cỡ, bà nói với người đang nằm trên giường: "A Kỳ, bao lâu không cùng mẹ nghe nhạc rồi nhỉ? Con và mẹ có sở thích giống nhau, đều thích nghe đàn tranh. Mẹ mới phát hiện ra một cô bé gảy đàn tranh rất hay, hiện tại cô bé đang live stream nè, con và mẹ cùng nghe cô ấy gảy đàn nhé!"

Tiếng nhạc vang lên, Tiêu Nguyệt Mẫn lại bị hấp dẫn hoàn toàn vào màn hình điện thoại, không còn để ý đến bất kỳ chuyện gì xảy ra xung quanh nữa.

Giọng ca trong trẻo của nữ nhân vang lên thông qua loa của điện thoại lại một lần nữa đánh động đến nam nhân nằm trên giường.

Mí mắt hắn khẽ nhăn lại, tròng mắt liên tục đảo tròn, các ngón tay giật giật, nhịp tim bắt đầu biến hoá thất thường khiến cho điện tâm đồ cũng theo đó chuyển biến lên xuống, tạo thành các đường gợn sóng không theo một quy luật nào.

Trong tiềm thức của hắn, nam nhân xa lạ kia lại một lần nữa xuất hiện đánh động hắn, cùng hắn đấu tranh tâm lý.

Y lên tiếng dụ dỗ: "Ngươi không nghe thấy tiếng nhạc rất quen thuộc hay sao? Ngươi không nghe thấy tiếng hát của nàng sao?"

Hắn im lặng, chăm chú lắng nghe thanh âm đang văng vẳng bên tai.

Y nói không sai, hắn thực sự nghe thấy giọng hát của nàng, hắn sẽ không nghe lầm, chắc chắn là như thế.

Tiếng nhạc này vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Chính là giai điệu này nàng đã từng đàn, từng hát cho hắn nghe.

Khi đó nàng còn nói với hắn tên của khúc nhạc này là "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân" (Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân), hắn khi đó cũng nói với nàng: giang sơn và mỹ nhân, hắn chỉ cần nàng.

Đúng vậy, hắn chung quy vẫn chỉ cần nàng, không thể từ bỏ nàng. Nàng đã trở thành chấp niệm của hắn, mãi mãi không thể nào thay đổi.

Thấy hắn đã có phần xiêu lòng, y lại tiếp tục bồi: "Ngươi thử nghĩ xem, hiện tại ngươi nghe thấy thanh âm của nàng, điều đó chứng tỏ nàng đang ở thế giới của ta, ở rất gần với ta. Cho nên nếu như ngươi thật sự muốn tìm nàng, ngươi chỉ có thể tiếp nhận thân xác của ta thì ngươi mới có thể thoát ra khỏi nơi tối tăm này mà tiếp tục sống, tiếp tục đi tìm nàng."

Hắn nhíu mày: "Vậy thì ngươi sẽ thế nào? Ngươi thay thế vị trí của ta sao?"

Y lắc đầu: "Không, ta và ngươi vốn dĩ là một, chỉ là ở hai thế giới khác nhau mà thôi. Chỉ khi ngươi chịu tiếp nhận thân xác này, cả hai chúng ta sẽ trở thành một thể thống nhất."

Hắn trầm tư, sau đó lại hỏi tiếp: "Vậy ký ức của ngươi và ta...?

"Hai chúng ta chỉ có thể chọn một. Thực thể của ngươi đã không còn, chỉ còn lại ký ức mà thôi, cho nên chỉ có thể chọn thực thể của ta và lấy ký ức của ngươi để dung hoà. Suy cho cùng, ngươi vẫn là ngươi mà thôi, là người mà nàng nhận biết." Y trả lời.

Sống lại với thân xác của người khác hắn cũng không mấy để tâm. Chỉ cần biết nàng ở nơi nào, hắn sẽ tìm đủ mọi cách để đưa nàng về bên cạnh. Cho dù nàng không còn ký ức, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nàng chính là nàng, thế là đủ.

Nhưng điều mà hắn băn khoăn nhất là thế giới này trông như thế nào, tất cả đều vô cùng xa lạ, hắn lại không nhận biết bất cứ người nào, vậy hắn làm sao đi tìm nàng?

Nghĩ đến đây, hắn lại lên tiếng hỏi: "Ta không có ký ức của ngươi, vậy ta phải đi nơi nào, lại như thế nào mới tìm được nàng?"

Y nói: "Ta biết ngươi đang lo nghĩ điều gì, nhưng ngươi yên tâm, ngoại trừ nhận biết người thân thiết bên cạnh như gia đình, bạn bè, toàn bộ những gì của thế giới này đều sẽ được giữ lại, bao gồm cả tri thức và ngôn ngữ, thậm chí cả những người đã hãm hại chúng ta."

Nghe ra ý tứ trong câu nói cuối cùng của y, hắn thử dò xét: "Ngươi chết là do có người hãm hại?"

Y lắc đầu: "Ta không chắc, nhưng ta đoán thế. Ta và ngươi chỉ cần dung hoà vào nhau, ngươi liền có thể hiểu rõ mọi chuyện."

Dừng lại một chút nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, y hỏi: "Vậy ngươi đã có quyết định chưa?"

Hắn nhìn y, sau đó gật đầu: "Được, ta chấp nhận."

Y tỏ ra mừng rỡ: "Tốt. Vậy hiện tại, ta và ngươi lập tức dung hoà hồn phách và thực thể, ta nghĩ sẽ cần một đoạn thời gian. Vì vậy ngươi có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi ngươi mở mắt lần nữa, ngươi sẽ nhìn thấy thế giới của ta."

Hắn gật đầu: "Được, ta đã biết."

Y hài lòng nói: "Vậy ngươi nhắm mắt lại đi, hai chúng ta bắt đầu dung hoà."

Dứt lời, y và hắn đồng loạt nhắm mắt.

Ngay lúc này, thân thể nam nhân trên giường bắt đầu có biến động mạnh. Điện tâm đồ chuyển biến không có quy luật, lên xuống vô cùng thất thường.

Máy móc một lần nữa vang lên tiếng tít tít cảnh báo khiến Tiêu Nguyệt Mẫn hồi thần quăng điện thoại qua một bên, trên mặt là sự hoảng sợ không cách nào che giấu.

Đoàn người áo trắng xồng xộc xông vào phòng bệnh, Tiêu Nguyệt Mẫn nhanh chóng nép sang một bên nhường chỗ cho bọn họ.

Uớc chừng không quá ba mươi phút, mọi bất thường lại một lần nữa trở về trạng thái ban đầu, hệt như những gì xảy ra lần trước cách đây một tuần.

Các bác sĩ đều mang theo vẻ mặt khó hiểu, ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu, sau đó lại lục tục rời đi, trở về phòng họp để tiếp tục hội chẩn lần nữa.

Bác sĩ Jonas vẫn là người đến nói với Tiêu Nguyệt Mẫn: "Tiêu phu nhân, hiện tượng này xảy ra hệt như một tuần trước. Tôi muốn hỏi bà vài điều để xác nhận."

Tiêu Nguyệt Mẫn nghe vậy thì thở phào một hơi, sau đó gật đầu: "Được, ông nói đi."

"Thời điểm tuần trước và hiện tại, trước khi cậu ta xảy ra hiện trạng này, có điều gì có thể khiến cậu ta bị kích thích hay không? Ví dụ như bà nói chuyện gì đó chẳng hạn, hoặc là thanh âm hay đồ vật gì đó chạm vào hắn? Bà hiểu ý tôi sao?"

Tiêu Nguyệt Mẫn nhíu mày: "Tôi có thể hiểu rằng, chính là phải có gì đó tác động đến hắn thì hắn mới trở nên như vậy?"

Bác sĩ Jonas gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghĩ chính điều đó là nguyên nhân khiến cậu ta bị kích động. Chúng ta có thể lợi dụng điều đó để kích thích tâm trí cậu ta, khiến cậu ta có thể tỉnh lại."

"Thật sự có thể sao?" Bà không tin hỏi lại.

Bác sĩ Jonas một lần nữa khẳng định: "Đúng vậy. Cho nên bà hãy cố nhớ thử xem."

Tiêu Nguyệt Mẫn lâm vào trầm tư, nhớ lại những gì xảy ra vào tuần trước.

Trước khi máy móc kêu lên thì hắn như cũ nằm trên giường, hôm nay cũng thế. Như vậy, nguyên nhân còn lại chỉ có thể xuất phát từ bà.

Khi đó bà đang xem điện thoại, chính là xem Weibo của Tuyết Kỳ, hôm nay cũng vậy.

Hai mắt Tiêu Nguyệt Mẫn sáng lên. Chẳng lẽ là do thanh âm phát ra từ điện thoại? Hắn chính là nghe được tiếng đàn tranh?

Nghĩ đến đây, Tiêu Nguyệt Mẫn cất giọng: "Tôi biết là thứ gì tác động đến nó rồi."

Bà cầm lấy điện thoại, mở lại khúc nhạc vừa mới xem.

Tiếng nhạc vang lên, cả hai người đồng loạt hướng ánh mắt về nam nhân nằm trên giường nhưng hắn lại bất động như cũ, không hề có bất cứ phản ứng nào.

Tiêu Nguyệt Mẫn nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải?"

Bác sĩ Jonas trấn an: "Không thể loại trừ khả năng này. Chi bằng bà cứ tiếp tục cho cậu ta nghe nhạc này đi, cũng thử nói chuyện với cậu ta nhiều một chút, trong lúc đó nhớ theo dõi phản ứng của cậu ta."

Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."

Bác sĩ Jonas khẽ cười: "Vậy được rồi, bà ở đây với cậu ta, tôi sẽ cùng các bác sĩ khác hội chẩn, tiếp tục tìm kiếm phương án khác."

"Được, cảm ơn ông."