Cầm Thánh Vương Phi

Chương 143: Tâm nàng đau, tim nàng càng đau



Sau đại thọ của Cơ Minh Vĩ, Cơ Tuyết cũng đã nài nỉ được lão nhân gia cho phép nàng trở về căn hộ của mình để tiện cho việc đến Học viện âm nhạc đế đô dạy học, chỉ cần hai ngày cuối tuần nàng trở lại là được.

Nhìn mọi ngóc ngách quen thuộc nơi ở của mình, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có thể tùy ý làm những điều mình thích mà không sợ bị ai đó la rầy.

Ba mẹ nàng cũng đã đi nước ngoài sau ngày đại thọ của ông cụ, hiện tại chỉ có Cơ Vũ còn ở đây nhưng thi thoảng hắn cũng dành chút thời gian để bay qua New York thăm người bạn đang nằm viện điều trị.

Cho nên hiện tại cuộc sống của nàng vẫn trở lại như những tháng ngày trước đây, hoàn toàn không có gì thay đổi. Có chăng cũng chỉ là tâm tình của nàng mà thôi.

Hôm nay trên đường trở về nhà, nàng có ghé qua nơi bán đồ vẽ tranh và mang về một bảng vẽ lớn cùng với một khung hình vừa bằng kích cỡ. Nàng muốn vẽ lại chân dung nam nhân kia để treo trong phòng soạn nhạc của nàng.

Nhìn bức hoạ đã hoàn thành, nam nhân cao lớn khoác trên mình y phục màu trắng viền xanh, tô điểm hoa văn màu xanh hệt như ngày đó nàng và hắn đồng dạng một bộ y phục dành cho Vương gia Vương phi, nàng hài lòng mỉm cười.

Sau khi lồng khung, nàng mang bức hoạ mang vào trong phòng, treo ở một nơi thoáng đãng mà chỉ cần những lúc nàng soạn nhạc cảm thấy mệt mỏi, khi nàng quay đầu lại liền có thể nhìn thấy để tiếp thêm động lực tiếp tục công việc dang dở.

Ngồi trước cây cổ cầm, Cơ Tuyết tâm trạng nặng nề liền đàn một khúc.

Thanh âm da diết mang theo tâm tình của nàng. Nàng nhớ đến nam nhân kia, nhưng cũng chỉ là tự mình đa tình, tựa như tên gọi của khúc nhạc nàng đang gảy: "Thị ngã tại tố đa tình chủng". (Là tự em đa tình)

Chỉ mới hát được vài câu, Cơ Tuyết ấy vậy mà không thể nào tiếp tục được nữa. Ánh mắt nàng đã nhoè đi không thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt, tiếng hát trong trẻo thường ngày cũng trở nên khàn đi, nức nở không thành tiếng.

Tâm nàng đau, tim nàng càng đau, tựa như chính bản thân nàng đã cùng nam nhân kia cửu biệt trùng trùng.

Hư hư thực thực... Cho đến hôm nay nàng cũng không thể nào phân biệt được rõ ràng.

Tiếng đàn ngày một đứt quãng rồi im bặt. Nàng thẫn thờ tại chỗ, nước mắt không tự chủ khẽ lăn xuống. Một giọt, hai giọt, sau đó lại như nước vỡ đê không cách nào ngăn được.

Không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng hồi thần, đi đến bên bàn máy tính, bật tất cả các thiết bị thu âm lên, sau đó bắt đầu phối nhạc.

Dương cầm, ghi-ta, tỳ bà, sáo trúc, bốn loại nhạc cụ được nàng sử dụng một cách điêu luyện tạo thành nhạc nền cho tiếng cổ cầm.

Phối nhạc đối với một vị giảng viên như nàng mà nói thì quá đỗi đơn giản và có lẽ đây cũng không phải là khúc phối đầu tiên cho nên nàng không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành.

Lại nói, tâm trạng nàng hiện tại vô cùng nhạy cảm, và nàng đã triệt để lợi dụng sự nhạy cảm hiếm hoi này để làm nên một khúc phối mang âm hưởng buồn bã thê lương.

Hít sâu một hơi, nàng đứng lên đi đến nơi đặt chiếc vali mới được mang về từ nhà Cơ Minh Vĩ. Chiếc vali này toàn bộ đều là y phục cổ trang, nàng mang về đây cốt chỉ để phục vụ cho việc ghi hình đăng Weibo mà thôi.

Sau khi khoác lên người một bộ bạch y, nàng bới tóc, trang điểm, sau đó đeo mặt nạ lên.

Nhìn bản thân mình trong gương, nàng khẽ mỉm cười. Ừ, không nhìn thấy tròng mắt vẫn còn phiếm đỏ, đôi môi trắng bệch cũng đã được son che đi, sắc mặt tiều tụy cũng được chiếc mặt nạ che hơn phân nửa... Như vậy cũng được, không đến nỗi dọa người là được rồi.

Đi về phía chiếc máy quay đã được chuẩn bị, nàng điều chỉnh góc độ cho phù hợp, sau đó ngồi xuống trước cây cổ cầm, đeo móng gảy.

Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất, nàng nhắm mắt hít sâu một hơi để ổn định chính mình, sau đó cầm lấy thiết bị điều khiển từ xa, ấn nút play.

Tiếng nhạc vang lên, hai tay nàng bắt đầu nương theo nhạc nền múa lượn trên dây đàn. Sau đoạn mở đầu, đôi môi khô khốc của nàng chậm rãi mở ra, bắt đầu cất giọng.

Như hoa tự mộng

Thị ngã môn đoản tạm đích tương phùng

Triền miên tế ngữ

Yên chi lệ phiêu lạc hạng khẩu trung

U u thính phong thanh tâm thống

Hồi ức khảm tại tàn nguyệt trung

Sầu tư ám ám sinh nan trọng phùng

Trầm túy si nhân mộng

Kim sinh dĩ bất tái tầm mịch

Thệ khứ đích dung nhan thán tức

Lãnh thanh hóa nhất tràng du quá vãng

Chích thặng hoa tiền si mộng

Tịch mịch họa uyên ương tương vọng

Thị ngã tại tố đa tình chủng

Thâm tình dĩ bất đổng nhân tiều tụy

Tiêu tán yên vũ trung

Kim sinh dĩ bất tái tầm mịch

Lãnh thanh hóa nhất tràng du quá vãng

Chích thặng hoa tiền si mộng.

(Như hoa như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Lời thì thầm da diết

Giọt lệ yên chi khẽ rơi vào miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió, đau lòng

Hồi ức khắc vào mảnh trăng

Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng

Chìm sâu vào giấc mộng cuồng si

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan mất đi để lại tiếng thở dài

Lãnh đạm hóa thành cuộc vui đã qua

Chỉ còn hoa bên giấc mộng

Cô đơn vẽ uyên ương mong đợi

Là tự em vẫn muốn đa tình

Thâm tình không hiểu được, người tiều tụy

Tan biến trong mưa bụi.)

Giọng hát cất lên tuy có hơi khàn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến chất lượng của toàn bộ ca khúc, trái lại còn khiến cho âm hưởng của khúc nhạc thêm phần trầm lắng da diết.

Gảy xong toàn bộ cũng qua hai mươi phút, nàng lại tiếp tục đi đến máy tính chỉnh sửa cho hoàn thiện. Xong xuôi, kim đồng hồ cũng đã chạm đến con số năm. Là năm giờ sáng chứ không phải năm giờ chiều. Nàng lại tiếp tục thức trắng đêm rồi.

Mở Weibo Tuyết Kỳ, giao diện màn hình hiện lên khiến nàng có hơi chút choáng váng. Số người theo dõi nàng đã vượt qua con số mười triệu, lượt xem mỗi bài đăng hơn năm mươi triệu. Buổi live stream vài ngày trước gần cán mốc một trăm triệu lượt xem.

Ai nha, nàng bất giác cảm thấy có chút không chân thực rồi đấy!

Khoé môi nàng chợt cong lên, sau đó lại méo mó. Hi vọng bài đăng tiếp theo nàng sẽ không bị cộng đồng Weibo ném đá.

Nàng mau chóng up đoạn video vừa hoàn thành lên Weibo, hiệu chỉnh thời gian lên sóng vào bảy giờ tối thứ bảy. Xong xuôi, nàng tắt mọi thiết bị, thu dọn lại căn phòng một lần rồi mới trở về phòng ngủ của mình làm vệ sinh cá nhân. Sau đó leo lên giường đánh một giấc.

Dù sao nàng vẫn còn một ngày nghỉ, sáng mai mới phải đến Học viện nhận lớp, hôm nay cứ lười biếng đến hết ngày đi.

Chiều thứ bảy, Mộc Ái Ái mò đến tìm Cơ Tuyết muốn cùng nàng ghi hình đoạn nhạc mới, đáng tiếc, nàng đã hoàn thành xong từ lâu, thế là bị cô nàng oanh tạc cho một trận.

"Tiểu Tuyết Tuyết, cậu thật sự là không có lương tâm. Cậu chằng phải đã hứa đợi tớ cùng ghi hình hay sao, bây giờ lại một mình thu trước? Vậy thì cũng thôi đi, còn hẹn giờ đăng trước luôn nữa chứ! Tớ không chịu đâu, cậu nhất định phải đền bù cho tớ!"

Cơ Tuyết không hề né tránh, gật đầu: "Được, cậu muốn tớ đền bù như thế nào?"

Mộc Ái Ái mè nheo: "Cậu sẽ làm theo yêu cầu của tớ sao?"

Nàng vẫn gật đầu: "Được, sẽ làm theo yêu cầu của cậu."

"Thật sự?" Mộc Ái Ái tỏ ra không tin, hỏi lại.

Nàng tiếp tục gật đầu: "Thật!"

Thấy đã đạt được mục đích, Mộc Ái Ái liền nhanh chóng nói ra mong muốn của mình: "Từ nay về sau nhất định khi ghi hình phải có mặt tớ. Còn có..."

Cô nàng dừng lại nhìn Cơ Tuyết, ánh mắt cong lên nở nụ cười gian xảo khiến nàng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

"Còn có gì?" Nàng hỏi.

Mộc Ái Ái vẫn giữ nguyên nụ cười, cất giọng: "Bù cho tớ một buổi live stream."

Cơ Tuyết nhíu mày: "Live stream?"

Cô nàng gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ, live stream. Fan của tớ yêu cầu, muốn tớ năn nỉ cậu live stream."

Nàng cười gượng. Không phải nàng không muốn nhưng mà live stream rất phức tạp, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được. Hơn nữa nàng còn phải sắm thêm một cái màn hình cỡ lớn để xem phần ghi hình của chính mình, sau đó cũng phải xem comment của mọi người để giao lưu. Nói chung là vô cùng phức tạp, không thể qua loa được.

Nàng lắc đầu: "Hiện tại không được. Cậu đổi sang yêu cầu khác đi."