Cẩm Y Hương Khuê

Chương 55



Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Tiêu Chấn vụng về mà bế Tô Cẩm "Trẹo chân" lên.

Vóc người Tô Cẩm nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào hắn.

Xung quanh toàn thân đều là hơi thở nam tử của Tiêu Chấn, Tô Cẩm vừa cảm thấy hài lòng lại tham lam muốn nhiều hơn, len lén ngẩng đầu lên nhìn cằm cương nghị của Tiêu Chấn. Hán tử ngốc ơi là hán tử ngốc, một đêm động phòng hoa chúc thật tốt, sao hắn lại quật cường như vậy?

Trong thời gian ngắn ngủi, Tiêu Chấn đã đặt Tô Cẩm ngồi ở mép giường.

"Đau quá." Tô Cẩm nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu vén một đoạn ống quần lụa màu đỏ lên, dường như muốn kiểm tra vết thương mắt cá chân.

Trước ánh sáng của cặp nến Long Phượng chiếu tới, Tiêu Chấn vô ý nhìn qua vừa vặn thấy Tô Cẩm kéo ống quần trái lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn. Chân của nàng cũng bỏ ra khỏi giày thêu, bàn chân trắng nõn vẫn không lớn bằng bàn tay Tiêu Chấn, năm móng chân cũng được sơn màu đỏ như móng tay, mềm mại vểnh lên, xinh đẹp không nói nên lời trong đêm khuya yên tĩnh.

Tiêu Chấn sững sờ nhìn chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân của một cô nương.

"Hầu Gia, ngài. . . . . ." Tô Cẩm ngẩng đầu giống như muốn nói gì đó với Tiêu Chấn, thấy Tiêu Chấn nhìn chằm chằm chân của nàng, giống như rốt cuộc Tô Cẩm cũng ý thức được không thích hợp, vội vàng hấp tấp buông ống quần xuống, sau đó xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, tay nhỏ bé lo lắng siết chặt vạt áo, ngập ngừng nói: "Ta... ta không phải cố ý."

Hiếm khi nàng lộ ra dáng vẻ mềm mại của tiểu nữ nhi, so sánh với một Tô Cẩm từng chống nạnh dạy dỗ hắn giống như hai người, trống ngực Tiêu Chấn đập thình thịch, vội vã xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Cẩm nói: "Vô ý mạo phạm đệ muội, kính xin đệ muội thứ tội."

Tô Cẩm lắc đầu một cái, nhìn bóng lưng hắn nói: "Chỉ cần Hầu Gia không trách tội ta cư xử lỗ mãng, ta không có chuyện gì."

Năm chữ cuối cùng nàng nói đặc biệt thấp, giống như xấu hổ mở miệng.

Tiêu Chấn không nhịn được nghĩ, nàng, nàng nói, nàng không ngại bị hắn nhìn sao?

Nam nhân tâm loạn như ma, chợt nghe sau lưng nàng kinh ngạc nói: "Ôi chao, hình như không đau nữa."

Tiêu Chấn thở phào nhẹ nhõm, thật sợ nàng gặp chuyện không may.

"Ta đi châm trà." Tô Cẩm cúi đầu đi qua bên cạnh Tiêu Chấn, đi hai bước nàng nghiêng đầu hỏi "Hầu Gia có khát không?"

Tiêu Chấn khát.

Tô Cẩm cười rót hai chén trà, bản thân mình cầm một chén còn một chén khác đưa cho hắn.

Nhìn chén trà hồng hồng nho nhỏ bằng sứ, Tiêu Chấn không khỏi nhớ tới hình ảnh hắn và Tô Cẩm uống rượu giao bôi.

Lòng hắn không yên mà uống trà.

Tô Cẩm thu chén trà lại liếc liếc chăn nệm trên đất sau đó nhìn Tiêu Chấn, nhỏ giọng thương lượng: "Hầu Gia, ngài… ngài vẫn nên lên giường ngủ đi, buổi tối có khi ta phải uống nước, cũng có thể là đi tịnh phòng, đến lúc ngủ mơ mơ màng màng rất có khả năng sẽ quên ngài nằm đó, ngộ nhỡ lại đá một phát, ta có đau hay không không có việc gì, chỉ sợ làm Hầu Gia bị thương."

Tiêu Chấn khó xử, mắt nhìn bên ngoài hành lang bao quanh lại nảy lên suy nghĩ ra đất ngủ.

"Về sau chúng ta còn phải ở chung một đời, chẳng lẽ Hầu Gia vẫn luôn ngủ dưới đất sao?" Tô Cẩm lo âu nói, ngay sau đó cúi đầu tự trách nói: "Sớm biết phải liên lụy Hầu Gia ngủ dưới đất hàng đêm, ta đã không gả tới đây."

Nghe tiếng tiểu phụ nhân như sắp khóc đến nơi, Tiêu Chấn vội la lên: "Đệ muội đang nói gì vậy, là ta tự nguyện."

Tô Cẩm cười khổ: "Đại nhân không ngại nhưng lương tâm ta không yên, chỉ có điều ta và ngài đã thành, bây giờ nói những lời đó cũng vô dụng, nếu như đại nhân vẫn khăng khăng ngủ dưới đất, vậy thì đại nhân cố gắng chịu khổ hai ba tháng trước, chờ qua kỳ tân hôn ta sẽ chọn cho ngài hai tiểu thiếp dịu dàng xinh đẹp, về sau đại nhân đến phòng các nàng mà ngủ, người khác cũng sẽ không nói gì."

Nàng có thể không vội viên phòng với Tiêu Chấn, nhưng Tô Cẩm muốn Tiêu Chấn ngủ bên cạnh nàng, hai người nằm gần nhau trước lúc ngủ trò chuyện cũng dễ dàng.

Khi nghe nàng nói tới cưới tiểu thiếp, Tiêu Chấn lập tức lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh theo: "Tân hôn cưới tiểu thiếp, muội muốn A Triệt và A Mãn nhìn ta như thế nào?"

Tiêu Chấn thật sự tức giận, chẳng lẽ trong mắt Tô Cẩm, hắn chính là một người phong lưu háo sắc như vậy?

Hắn tức giận, Tô Cẩm không phản bác, đứng quay lưng về phía hắn ngồi vào mép giường, cầm khăn lên gạt lệ, uất ức nói: "Ngài nạt ta làm cái gì? Không phải ta sợ ngài ngủ dưới đất cảm lạnh tổn thương thân thể hay sao? Ta biết rõ bây giờ ngài khỏe mạnh sung sức nên chịu đựng được, nhưng khí lạnh xâm nhập đến tận xương, lúc còn trẻ không có cảm giác gì, đến lúc già rồi nó mới phát tác, khi đó ngài đau khổ khó nhịn, còn không phải oán trách ta?"

Tiêu Chấn nghe thấy uất ức khóc sụt sùi, đột nhiên cảm thấy nhức đầu, làm sao lại thích khóc như vậy? Hắn nạt nàng khi nào chứ?

"Muội đừng khóc, ta không có ý đó." Tiêu Chấn hạ thấp giọng nói.

Tô Cẩm chợt quay tới, mắt phượng nhìn hắn chằm chằm hỏi: "Vậy ngài có ý gì?"

Tiêu Chấn cứng họng.

"Thôi, thân thể Hầu Gia đáng giá ngàn vàng, còn phải dốc sức vì triều đình không thể khinh thường, từ nay về sau để ta ngủ dưới đất đi." Tô Cẩm đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm xuống chui vào trong chăn của Tiêu Chấn, kéo chăn che kín mặt giận dỗi nói lầm bầm: "Dù sao ta cũng chỉ là một phụ nhân bán bánh bao, chết đi cũng không làm chậm trễ đến ai. . . . . ."

"Đệ muội!" Tiêu Chấn quát lên ngắt lời không may của nàng, cũng không tiện đi kéo Tô Cẩm.

Bất kể Tiêu Chấn khuyên như thế nào, Tô Cẩm vẫn núp trong chăn của hắn kiên quyết ngủ dưới đất.

Mặt đất rất lạnh, Tiêu Chấn sợ nàng hành hạ lại bị bệnh, bất đắc dĩ nói: "Được, ta ngủ trên giường, đệ muội đứng dậy nhanh đi."

Lúc này Tô Cẩm mới lộ đầu ra, mắt phượng nghi ngờ nhìn hắn: "Hầu Gia nói thật?"

Tiểu phụ nhân tóc dài rải tán loạn nằm ở đó như Yêu Tinh, Tiêu Chấn qua loa gật đầu một cái, dời tầm mắt đi.

Tô Cẩm vui mừng, tay chân lanh lẹ bò dậy, ôm lấy cái chăn của Tiêu Chấn thả vào bên ngoài giường, sau đó nàng cũng không ngượng ngùng nữa, nhanh chóng chui vào chăn của mình, đưa lưng về phía Tiêu Chấn len lén cười.

Qua thật lâu, Tiêu Chấn mới ngồi vào trên giường, để nguyên quần áo nằm xuống.

Phu thê mới thành thân một hướng vào bên trong một người quay ra ngoài, nước sông không phạm nước giếng.

Đêm không thể say giấc.

Thẩm phủ, toàn thân Thẩm Phục mặc áo trắng ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vầng trắng sáng tỏ.

Thẩm Phục nhìn vầng trăng kia không chớp mắt.

Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Tô Cẩm và Tiêu Chấn, Thẩm Phục rất xác định trong lòng hắn vẫn còn Tô Cẩm, hắn còn muốn cưới Tô Cẩm làm thê tử, muốn sống cùng Tô Cẩm đến bạc đầu, nhưng ngoài dự đoán, tối nay Tô Cẩm lại thành nữ nhân của nam nhân khác một lần nữa, Thẩm Phục cũng không ghen tỵ và căm phẫn như dự liệu.

Có lẽ đây là tâm tình của người đã thành niên?

Thẩm Phục từng trải qua tình yêu đôi lứa, nhưng tất cả tình cảm của hắn đều dành cho Tô Cẩm, từ khi đoạn tuyệt quan hệ với Tô Cẩm vào mười năm trước, Thẩm Phục đã quên hết sạch chuyện tình yêu đôi lứa. Sau đó, trong lòng hắn chỉ có tràn ngập khát vọng quan trường, nữ nhân đối với Thẩm Phục mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện vặt vãnh không có ý nghĩa.

Thời gian dài, Thẩm Phục đối với tình cảm đã chết lặng.

Hiện tại Tô Cẩm đã trở lại, kích động ngắn ngủi qua đi, Thẩm Phục nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong chốc lát được mất đã không còn quan trọng, ý đồ của hắn mới là một đời.

Nhưng nếu cá và tay gấu không thể có được cả hai thì ít nhất, Thẩm Phục phải lấy được một cái.

.

Nghe mùi tóc của Tô Cẩm, Tiêu Chấn gần như cả đêm không ngủ.

Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc hắn luyện công buổi sáng, Tiêu Chấn lập tức lặng lẽ ngồi dậy nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say quay về phía hắn của Tô Cẩm, vẻ mặt Tiêu Chấn phức tạp rời đi.

Khi Tô Cẩm tỉnh lại, chăn bên phía Tiêu Chấn đã lạnh, chỉ có điều trước khi Tiêu Chấn rời giường, Tô Cẩm loáng thoáng có chút ấn tượng, vì buồn ngủ quá mới không để ý.

Hạ tuần Tháng chạp, triều thần cũng đã nghỉ phép, A Triệt xuất cung khuya ngày hôm trước, sáng nay ăn điểm tâm xong phải vào cung lại. Tô Cẩm không tiếp tục ngủ nướng nữa, thức dậy rửa mặt trang điểm một phen, sau đó đến nhà chính sớm một chút chờ nhi tử tới thỉnh an.

A Triệt dắt muội muội tới, hiếm khi ca ca mới được về nhà, tối hôm qua A Mãn làm nũng muốn ngủ chung với ca ca, dù sao A Mãn vẫn còn nhỏ, giữa hai huynh muội tạm thời không cần kiêng dè.

"Nương, nghĩa phụ đâu?" A Mãn nhào vào trong ngực mẫu thân, tò mò nhìn về nội thất.

Tô Cẩm cười nói: "Ngài ấy đi luyện võ, đúng rồi A Mãn, bắt đầu từ hôm nay con không thể gọi Hầu Gia là nghĩa phụ nữa mà phải gọi phụ thân."

Mẫu thân bảo bé gọi như thế nào thì A Mãn sẽ gọi như thế đó, nhưng bé không hiểu, nháy mắt hỏi: "Tại sao không gọi nghĩa phụ nữa ạ?"

Tô Cẩm dịu dàng nói: "Bởi vì nương gả cho Hầu Gia rồi, về sau chúng ta là người một nhà chân chính."

A Mãn cái hiểu cái không.

Dụ dỗ nữ nhi xong, Tô Cẩm phức tạp nhìn về phía A Triệt.

A Triệt hiểu ý mẫu thân, cười yếu ớt nói: "Nương, con biết nên làm như thế nào."

Phùng Thực chính là phụ thân ruột thịt duy nhất trong lòng A Triệt, nhưng Tiêu Chấn đối với mẫu thân huynh muội bọn họ quá tốt, thậm chí không tiếc dùng biện pháp thành thân giả để bảo vệ cho bọn họ, đối với ân tình và sự chăm sóc như vậy mà ngay cả một tiếng ‘Phụ thân’ A Triệt cũng không gọi được, không phải là không hợp tình người sao. Cho dù không nghĩ đến lễ phép tình nghĩa thì A Triệt cũng cam tâm tình nguyện thay đổi xưng hô.

Ba mẫu tử hàn huyên một hồi, mỗi tay Tô Cẩm dắt một người đến Tiền viện tìm Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn mới vừa thay áo bào, nghe được tiếng của A Mãn, Tiêu Chấn lên giọng vén rèm ra ngoài.

"Phụ thân!" A Mãn ngọt ngào kêu.

Tiêu Chấn ngây người, tiểu nha đầu gọi hắn là gì?

A Triệt đang muốn hành lễ, lập tức nghe mẫu thân đứng bên cạnh nhắc nhở muội muội như bị thua thiệt: "Bây giờ vẫn không thể thay đổi, phải kính trà   rồi mới có thể gọi."

A Mãn lại hồ đồ, A Triệt lặng lẽ thu hồi tiếng gọi đã đến mép.

Cuối cùng Tiêu Chấn cũng hiểu được, ho khan một cái, nghiêm trang đi tới chủ vị ngồi xuống.

Tô Cẩm ngồi bên cạnh hắn, ý bảo bọn nha hoàn chuẩn bị cái đệm và nước trà.

Ngoài cửa nhà chính, Từ Văn tận trung cương vị công tác nháy mắt với Tiêu Chấn.

Toàn thân Tiêu Chấn chợt toát một trận mồ hôi lạnh, vội vàng kiếm cớ đi nội thất, lục lọi lễ vật hắn cho huynh muội A Mãn mà Từ Văn đã chuẩn bị trước đó. Giấu đồ vào tay áo, sau đó Tiêu Chấn nghiêm túc đi ra ngoài.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, A Triệt, A Mãn cùng quỳ gối song song trước mặt Tiêu Chấn, A Triệt kính trà trước, cung kính gọi: "Mời phụ thân dùng trà."

Trái tim Tiêu Chấn nóng lên, đối với sự công nhận của A Triệt có ý nghĩa rất lớn với hắn.

Nhận lấy ly trà, Tiêu Chấn ngửa đầu uống cạn.

"Mời phụ thân dùng trà." A Mãn vẫn thích gọi phụ thân.

Nữ oa oa hoạt bát đáng yêu, vẻ mặt Tiêu Chấn ôn nhu lại, cười nhận trà uống.

Sau khi uống trà xong, Tiêu Chấn lấy hai hồng bao từ trong tay áo ra cho hai huynh muội mỗi người một cái.

A Triệt nhận lấy bằng hai tay, A Mãn nắm chặt đồ tốt phụ thân cho, theo thói quen chạy đến trước mặt mẫu thân, để mẫu thân mở ra giúp bé.

Tô Cẩm dạy nữ nhi: "Từ nay về sau, người ta tặng quà cho A Mãn, A Mãn không thể mở ra ngay lập tức được, đợi người ta đi rồi mới có thể xem biết không."

A Mãn ngơ ngác nâng cái miêng nhỏ nhắn lên.

"Để nương cất giúp A Mãn trước." Tô Cẩm rất tự nhiên mà cất hồng bao của nữ nhi vào ống tay áo.

Tiêu Chấn nhìn thấy, quỷ thần xui khiến nhớ lại hình ảnh Tô Cẩm từng cố gắng lừa gạt hộp phấn của A Mãn.

Hộp phấn. . . . . .

Tiêu Chấn như có điều suy nghĩ.