Cẩm Y Hương Khuê

Chương 56



Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Sau khi ăn điểm tâm xong, Tiêu Chấn đưa A Triệt hồi cung, trước khi đi, Tiêu Chấn sai Từ Văn cầm sổ sách Hầu phủ đến cho Tô Cẩm xem qua.

Tiêu Chấn lần nữa giao tòa nhà của hắn cho Tô Cẩm xử lý.

Lần này, Tô Cẩm không bao giờ phân ta ngươi với hắn nữa mà hăng hái bừng bừng kiểm tra tài sản của Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn lập công lớn ủng hộ Chính Đức đế lên ngôi, sau khi thành công, Chính Đức đế phong Tiêu Chấn làm Vũ Anh hầu, tước vị cha truyền con nối, còn một hơi thưởng cho Tiêu Chấn ngàn lượng bạc trắng và châu báu tơ lụa, cùng so sánh với khoản ban thưởng này thì bổng lộc mỗi tháng của Tiêu Chấn có thể bỏ qua không tính. Tô Cẩm xem sổ sách xong, lại đến nhà kho đi dạo một vòng.

Từ Văn đã sớm sai người mở hòm xiểng trong nhà kho ra, bạc trắng lóa, đồ trang sức trân châu Ngọc Thạch khiến Tô Cẩm hoa cả mắt. Đáng tiếc Tiêu Chấn vẫn không chịu viên phòng với nàng, thiếu đi tầng quan hệ kia nên Tô Cẩm cũng không có ý xuống tay với những đồ trang sức này, có lúc da mặt Tô Cẩm rất dày, nhưng dính đến tiền bạc Tô Cẩm cũng biết dè dặt. Trước khi viên phòng, Tiêu Chấn cho nàng thì nàng sẽ nhận, nếu Tiêu Chấn không cho, Tô Cẩm cũng ngại lấy gì đó từ nhà kho.

Đại khái nắm được tài sản của Tiêu Chấn, Tô Cẩm lập tức dắt nữ nhi đi dạo Hầu phủ, về phần người làm Hầu phủ tổng cộng mười mấy người, hơn phân nửa đều là quen biết đã lâu đến từ Liêu Đông, Tô Cẩm trực tiếp lo liệu việc nhà là được.

Hai mẫu tử đang phơi nắng ngoài vườn hoa, đột nhiên Xuân Đào chạy chậm tới, thở hổn hển nói với Tô Cẩm: "Phu nhân, ngoài cửa có một gia đình nói là thân thích của người ở Dương Châu, Gia chủ tên là Tô Hưng Vượng, tự xưng là Đại Bá Phụ của người, lúc này đang chờ ở cửa chính đấy ạ, người gác cổng bảo nô tì mau tới hỏi người một chút."

Gia đình Đại Bá Phụ?

Tô Cẩm khó có thể tin nhìn về cửa chính Hầu phủ, nghĩ đến cái gọi là người thân đã sáu năm không gặp, Tô Cẩm phát ra một tiếng cười lạnh, dặn dò Xuân Đào: "Dẫn người đến phòng khách, ta sẽ đến ngay lập tức."

Tô Cẩm hiểu rất rõ đức hạnh của một nhà Đại Bá Phụ Tô Hưng Vượng, tất cả từ già đến nhỏ đều không để nàng vào trong mắt, bất cứ một người nào cũng muốn coi nàng như nha hoàn mà sai bảo, sai bảo không được thì thầm nói xấu nàng với đám hàng xóm láng giềng. Gia đình như vậy nếu như Tô Cẩm không gặp, bọn họ nhất định sẽ cãi vả trước cửa Hầu phủ, vậy không bằng để xem bọn họ đến đây làm gì trước rồi Tô Cẩm sẽ gặp chiêu phá chiêu.

"Nương, Đại Bá Phụ là ai?" A Mãn ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.

Tô Cẩm cười nói: "Là Đại Bá Phụ của nương, khi nương còn bé, bọn họ rất xấu xa vừa đánh vừa mắng nương, nương đặc biệt không thích bọn họ."

Cố nhân Thẩm Phục, Tô Cẩm sẽ không giải thích cho nữ nhi, nhưng thân thích Dương Châu thì Tô Cẩm không có gì cần giấu giếm, nên để nữ nhi hiểu một nhà đại phòng không phải thứ gì tốt sớm một chút, sau này lỡ đại phòng muốn lừa gạt nữ nhi chiếm tiện nghi cũng không có cửa.

A Mãn bực nhất là có người ức hiếp mẫu thân, vừa nghe tới là người xấu, A Mãn chỉ sợ mẫu thân sẽ bị đánh, lập tức nhào tới ôm lấy bắp đùi mẫu thân, gấp gáp nghĩ kế nói: "Nương mau đuổi bọn họ đi, con không muốn người xấu tới nhà chúng ta!"

Tô Cẩm ôm lấy nữ nhi, vừa sờ đầu nữ nhi vừa dụ dỗ: "A Mãn không sợ, có Từ Văn Từ Vũ giúp nương rồi, con với Thu Cúc đến hậu viện trước đi, nương gặp bọn họ xong sẽ đến tìm con."

"Con cũng đi cùng nương!" A Mãn ôm lấy cổ mẫu thân, sợ bé không có ở đây, người xấu sẽ ức hiếp mẫu thân.

Tô Cẩm hôn gương mặt nữ nhi một cái, hừ nói: "A Mãn của chúng ta xinh đẹp như vậy, không thể để cho người xấu nhìn, không thể tiện nghi bọn họ."

A Mãn nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy mẫu thân nói rất có lý.

Vì vậy A Mãn ngoan ngoãn đi theo Thu Cúc đến hậu viện, Tô Cẩm dẫn Như Ý từ từ đến phòng khách ở Tiền viện. Nàng mới vừa bước vào chính viện, cả nhà trong thính đường lập tức xông ra như ong vỡ tổ, dẫn đầu chính là Đại Bá Phụ Tô Hưng Vượng của Tô Cẩm, Đại bá mẫu Phan thị, sau lưng phu thê bọn họ là đường ca Tô Vạn Lý và đường tẩu tiểu Phan thị cùng với chất tử, đi phía sau cùng là đường muội Tô Tú năm nay mười tám tuổi.

Nhiều người như vậy, Tô Cẩm chỉ nhìn chất tử Thanh Hà lâu một chút, năm đó lúc Tô Cẩm rời khỏi Dương Châu để đến Chương thành, chất tử vừa mới ra đời không lâu, hiện tại cũng bảy tuổi rồi, tiểu tử da mặt trắng nõn, thừa kế mắt phượng người Tô gia.

Vóc người Tô gia đều tốt, có lẽ đúng là như thế, cửa hàng bánh bao Tô gia buôn bán thịnh vượng, là người giàu có ở trấn trên, nghèo nàn chỉ có mình Tô Cẩm.

Tô Cẩm chỉ nhìn chất tử, cả nhà Tô gia cũng đang quan sát Tô Cẩm. Một chất nữ nhị phọng chỉ từng xứng làm nha hoàn cho bọn họ lắc mình một cái đã trở thành Hầu phu nhân tôn quý, đeo vàng đội bạc khiến người ta ngưỡng mộ, cả gương mặt non nớt, vẫn quyến rũ người khác dường như không có gì thay đổi quá lớn so với năm mười bảy tuổi, ánh mắt của Đại bá mẫu Phan thị ghen tỵ đến bỏ bừng!

Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi trúng người con gái Tô Tú của bà ta chứ!

Ghen tỵ thì ghen tỵ, Phan thị dẫn theo người nhà tới Kim Lăng là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Tô Cẩm, chỉ có tạo mối quan hệ với Tô Cẩm và Hầu phủ thì một nhà bọn họ mới được thơm lây!

Nghĩ đến điều này, Phan thị nhắm lại nhắm hai mắt lại sau đo lườm một cái, lúc nhìn Tô Cẩm nước mắt Phan thị lập tức rơi xuống ầm ầm, run rẩy hỏi Tô Cẩm: "Con thật sự là Cẩm nương? Ta không nhìn lầm chứ? Năm ấy con không nói tiếng nào đã đến Bắc Địa rồi, ta còn tưởng rằng đời ta sẽ không còn được gặp lại Cẩm nương nhà chúng ta. . . . . ."

Than thở khóc lóc, Phan thị vội bước tới mấy bước, đưa tay muốn ôm Tô Cẩm.

Cả người Tô Cẩm đều muốn nổi da gà, từ nhỏ nàng đã nhìn Phan thị diễn trò mà lớn lên, còn không hiểu nước cờ của Phan thị?

Tránh khỏi cánh tay của Phan thị, Tô Cẩm đi tới bên cạnh Từ Văn, mắt lạnh nhìn Phan thị nói: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì, bớt nói những lời vô dụng đi."

Phan thị mím mím môi.

Trượng phu của Phan thị cũng chính là Đại Bá Phụ Tô Hưng Vượng của Tô Cẩm ho khan một cái, sau đó lấy giọng trưởng bối dạy dỗ Tô Cẩm: "Cẩm nương nói thế nào đây? Ngươi là do đích thân chúng ta nuôi lớn, Đại Bá Phụ Đại bá mẫu vẫn xem ngươi như nữ nhi, biết được ngươi trở về Kim Lăng rồi, chúng ta lập tức chạy tới thăm ngươi, ngươi còn nói chuyện như vậy?"

Đường ca Tô Vạn Lý của Tô Cẩm, tướng mạo tuấn mỹ hào hoa phong nhã mà nói: "Cẩm nương, những chuyện đã qua hãy cho qua đi, muội cũng đừng so đo chuyện không vui nữa, suy cho cùng chúng ta cũng là nhà mẹ đẻ của muội, sau này nếu muội bị uất ức gì, trực tiếp tới tìm đại ca, đại ca làm chỗ dựa giúp muội."

Cả Tô gia, Tô Cẩm nhìn Tô Vạn Lý là buồn nôn nhất, chỉ vì lúc Tô Cẩm mười bốn tuổi, Tô Vạn Lý lớn hơn hai tuổi lại có thể đâm một cái lỗ trên cửa sổ, tính toán nhìn lén Tô Cẩm tắm, may nhờ Tô Cẩm thính tai, mới vừa kéo ống tay áo đã nghe được tiếng động. Khi đó Tô Cẩm còn không biết ai là người rình coi, nắm then cửa lên nổi giận đùng đùng chạy đi, lại thấy Tô Vạn Lý nhanh chóng chạy về đại phòng như kẻ gian!

Ngay cả đường muội ruột thịt cũng không bỏ qua, Tô Vạn Lý thật sự không bằng súc vật!

Vì vậy Tô Vạn Lý vừa mở miệng, Tô Cẩm dùng sức ‘hừ’ một cái: "Đừng tưởng đọc qua mấy quyển sách nát là tới đây giảng đạo lý với ta, vì sao tới đây các ngươi hiểu rõ hơn ai hết, vậy thì ta cảnh cáo trước, từ ngày ta gả cho Phùng Thực trở đi, ta đã cắt đứt quan hệ với các ngươi rồi, lúc ta nghèo túng các ngươi chửi bới ta, hiện giờ ta phát đạt các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được thơm lây!"

Nói xong, Tô Cẩm cao giọng hét: "Từ Văn, tiễn khách!"

Từ Văn lập tức chắn trước mặt Tô Cẩm, trầm mặt nhìn cả nhà Tô gia: "Chư vị xin mời."

Phan thị vừa định tiếp tục nói mấy lời dễ nghe với Tô Cẩm, chợt thấy bên kia hành lang có một bóng dáng cao lớn đi tới!

Thật ra thì đầu tháng chạp một nhà Phan thị đã đến Kim Lăng rồi nhưng cố ý không lộ mặt, kiên nhẫn đợi đến khi Tô Cẩm thuận lợi gả vào Hầu phủ, lúc này Phan thị mới làm chủ, dẫn người một nhà tới nhận thân, hôm qua Tiêu Chấn rước dâu, Phan thị đã nhìn rõ hắn trong đám người, lúc này Tiêu Chấn vừa xuất hiện Phan thị lập tức nhận ra được.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Phan thị đột nhiên lấy khăn ra lau lệ khóc lớn tiếng tố cáo: "Cẩm nương sao con có thể như vậy? Ta còn nhớ lúc con còn nhỏ ngã bệnh, ta chăm sóc con một tấc cũng không rời, cho con ăn uống thuốc ăn canh, ngay cả muội muội con bị thủy đậu ta cũng không lo lắng. . . . . . Ta biết bây giờ con là quý nhân, thân phận cao rồi, sợ làm con mất mặt nên hôm qua con thành thân chúng ta cũng không dám đến, ngày hôm nay mới đến xem con có sống tốt hay không, cũng không có ỳ đòi hỏi gì ở con mà."

Tô Cẩm đưa lưng về phía Tiêu Chấn nên không biết Tiêu Chấn đang tới, chỉ mặt không thay đổi nhìn Phan thị diễn.

Tô Tú mười tám tuổi liếc mắt nhìn Vũ Anh hầu dần dần đến gần, nàng cúi đầu đi tới bên cạnh mẫu thân, kéo kéo tay áo Phan thị, uất ức nói: "Nương đừng nói nữa... Nếu tỷ tỷ không muốn nhận những thân thích nghèo như chúng ta, hay là chúng ta đi đi."

Hai mẫu tử đồng thời diễn trò vẫn không có cách nào đả động đến nàng, cuối cùng Tô Cẩm phản ứng kịp, chợt quay đầu lại.

Tiêu Chấn sải bước dưới hành lang, đảo mắt qua toàn bộ người Tô gia, cau mày hỏi Tô Cẩm: "Bọn họ là ai?"

Không đợi Tô Cẩm mở miệng, Đại Bá Phụ Tô Hưng Vượng cướp lời quỳ xuống trước mặt Tiêu Chấn, dập đầu nói: "Thảo dân Tô Hưng Vượng người Dương Châu, là đại bá phụ ruột thịt của phu nhân."

Một đám bình dân bách tính quen hoành hành trước mặt Tô Cẩm rồi, vừa nhìn thấy Tiêu Chấn – tâm phúc bên cạnh hoàng đế lập tức đúng mực, sau khi Tô Hưng Vượng dẫn đầu, mấy người Phan thị cũng quỳ xuống rầm rầm, đường muội Tô Tú còn muốn nhín Tiêu Chấn lâu hơn một chút.

Tiêu Chấn nhíu mày lại càng sâu, nhìn về phía Tô Cẩm, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Bị một nhà Đại Bá Phụ vu cáo ngược vong ân phụ nghĩa, lồng ngực Tô Cẩm như muốn bốc hỏa, hỏi ngược lại Tiêu Chấn: "Hầu Gia muốn hỏi cái gì? Là vì sao một nhà bọn họ tới cửa, hay vì sao đối xử với bọn họ như thế?"

Thật vất vả mới gả cho một anh hùng đỉnh thiên lập địa, phòng còn chưa có viên mà đám thân thích lưu manh đã kéo tới mách lẻo nàng rồi, Tô Cẩm vừa tức giận, vừa bởi vì thái độ không rõ ràng của Tiêu Chấn mà uất ức, lông mày nhỏ nhắn hếch lên nổi giận đùng đùng, trong đôi mắt phượng cũng từ từ dâng lên nước mắt, cố nén không để trào ra, chỉ chờ Tiêu Chấn trả lời.

Tiêu Chấn đã sớm biết được tình cảnh trước khi xuất giá của Tô Cẩm từ chỗ Phùng Thực rồi, hỏi ở đây dĩ nhiên là vì sao cả nhà Tô gia tới cửa còn nói rất nhiều điều không giải thích được, vào lúc này thấy Tô Cẩm bị những người đó làm cho tức đến chảy nước mắt, Tiêu Chấn nhất thời bốc hỏa, cúi đầu quát lớn Tô Hưng Vượng: "Biến, còn dám tới cửa nữa ta cắt đứt chân ngươi!"

Tiêu Chấn chém giết trên chiến trường đã hơn mười năm, vừa hét to lên một tiếng ngay cả võ tướng như Hoắc Duy Chương cũng phải run rẩy, huống chi một nhà Tô Hưng Vượng? Tô Hưng Vượng, Phan thị la lối om sòm trước mặt Tô Cẩm, nhưng đối với Tiêu Chấn thì ngay cả rắm bọn họ cũng không dám thả, trước sự vô tình xua đuổi của huynh đệ Từ Văn, Từ Vũ, ảo não rời đi.

Tô Cẩm oán hận nhìn chằm chằm bọn họ, hàm răng cắn môi.

Tiêu Chấn sợ nàng cắn bị thương, không nhịn được tiến lên hai bước, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đệ muội đừng tức giận, bọn họ còn dám đến nữa trực tiếp sai thị vệ đuổi đi."

Tô Cẩm quay đầu lại, lúc giương mắt nhìn Tiêu Chấn, giọt lệ run rẩy trong mắt muốn rớt cuối cùng lăn xuống, sau đó vào lúc Tiêu Chấn đang ngây ngẩn, Tô Cẩm nhào thẳng vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt nói: "Ta còn tưởng rằng Hầu Gia tin lời bọn hắn nói, cho rằng ta vong ân phụ nghĩa ngại bần yêu phú, bản thân leo lên cành cây cao cũng không nhận thân thích nghèo khổ. . . . . ."

Ban ngày ban mặt, vậy mà nàng lại ôm hắn bất chấp tất cả, cả người Tiêu Chấn cứng ngắc, theo bản năng nhìn sang hai bên trái phải.

Từ Văn đích thân đi "Tiễn" cả nhà đại phòng Tô gia rồi, Từ Vũ nhanh chân đuổi theo ca ca, chẳng biết tại sao lại chạy trốn gấp thế kia, Như Ý, Xuân Đào giống như cũng đột nhiên phát hiện ra có chuyện gì đó quên làm, cúi đầu vội vã lui xuống. Trong nháy mắt, chính viện Hầu phủ to như vậy chỉ còn dư lại Tiêu Chấn cao lớn rắn rỏi và tiểu phụ nhân trong ngực hắn.

Tiêu Chấn: . . . . . .

Trầm mặc chốc lát, thân thể Tiêu Chấn căng thẳng không nhúc nhích được, vụng về dụ dỗ nói: "Đệ muội quá lo lắng, ta biết rõ muội không phải là loại người như vậy."

Bả vai Tô Cẩm nhẹ nhàng lay động, đặc biệt đơn thuần hỏi: "Sao Hầu biết?"

Hỏi câu này xong Tô Cẩm cũng không quản được mình nữa, khóe miệng len lén vểnh lên.

Tiêu Chấn vắt hết óc, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Hầu Gia thật tốt." Tô Cẩm không cần hắn trả lời, dựa vào trong lòng hắn cọ xát, nhỏ giọng ngọt ngào nói.

Tiêu Chấn chợt đỏ hai lỗ tai.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!