Căn Gác Tối

Chương 1: Chiếc lồng sắt



Ngày hôm nay, vẫn như bao ngày khác, Do lại tiến ra bậu cửa sổ, ngoái nhìn những thứ chuyển động xung quanh. Cả tuổi thơ của Do gắn liền với căn nhà này, cậu còn không được biết tới những cảnh vật xa xăm, không được chơi vui với những đứa trẻ khác trong xóm. Cũng không hiểu tại sao cha mẹ cậu lại luôn khóa cửa để cậu ở trong nhà, đã có lần Do thèm khát nô đùa, nhân lúc cửa mở đã chạy ào ra làm quen với mấy đứa trẻ kia nhưng rồi cậu bị cha mẹ phát hiện ra và bị một trận đòn nhừ tử. Cậu khóc lóc, van xin thế nào cũng không được bước chân ra khỏi cánh cửa. Mỗi lần như vậy, cậu chỉ được nghe một câu quen thuộc "Nhà mình là nơi tốt nhất, bố mẹ là người thương con nhất, bên ngoài kia toàn luôn muốn hại con thôi. Không ai tốt cả".

Do ngày ngày, chôn thân mình trong căn gác nhỏ, bên cạnh chiếc TV và một vài thứ đồ chơi tiêu khiển được cha mẹ cung cấp. Cậu thậm chí còn không được tới trường, những bài học vỡ lòng, những con chữ, những bài làm toán cơ bản đều do cha mẹ cậu đích thân dạy. Ngay cả khi cậu ốm, chính cha mẹ cậu cũng là người chăm sóc, có chăng nếu ốm nặng thì có một người bác sỹ được mời đến thăm khám còn lại mọi thứ đều cha mẹ cậu tự tay làm. Dù rằng nhìn cậu có vẻ được sống một cuộc sống ấm êm nhưng bên sâu trong tâm hồn của Do, cậu luôn buồn bã, khao khát được như bao đứa trẻ hàng xóm mà cậu luôn nhìn qua khung cửa sổ. Nhìn thấy chúng có bạn bè quây quần, nhìn thấy chúng được bao người hỏi thăm mà cậu tủi thân, khóc ròng trong mỗi đêm.

Thi thoảng có những phút cậu được cha mẹ thả, đó là khi họ đưa cậu tới một căn nhà xa, rất xa, nơi mà Sưa - một người em gái của cậu đang sinh sống. Cô bé đó cũng không khác gì Do, bị nhốt trong nhà với một người giúp việc canh chừng. Cô cũng không được ra ngoài, không được đi học, chỉ được cha mẹ dạy mỗi dịp cuối tuần và cũng là lúc cô được gặp anh trai của mình là Do. Cha mẹ cũng luôn răn dạy cô y như những gì với Do khi cô xin ra ngoài. Nhưng ngược lại, cô lại là một người mạnh mẽ và thông minh. Ngay từ lúc còn nhỏ tuổi, cô đã nhớ được giờ giấc ra ngoài của người giúp việc để tự mình khám phá ra một lối nhỏ dẫn tới một khu vườn um tùm cây trái. Và suốt chừng ấy năm, cho tới khi đã là một thiếu nữ, cô đã không ít lần tới khu vườn này, nhưng vì sợ đòn roi của người giúp việc hà khắc, sợ rằng cha mẹ sẽ biết nên cô đành giấu kín trong lòng. Đến hôm nay, nhìn thấy đôi mắt u sầu, trầm uất của Do mà cô đã quyết định nói ra tất cả:

- Em biết có nơi này hay lắm, đến chơi không anh?

Do dù là một cậu bé đã 14 tuổi nhưng vẫn còn nhút nhát, sợ sệt do bị nhốt trong cái "cũi sắt" lâu ngày nên e dè trả lời:

- Đừng. Bố mẹ biết, đánh bọn mình đấy

Sưa nhìn Do cười và nói:

- Anh nhát thế? Không sợ đâu. Mình vào đó, đố ai tìm được.

Do dù cho sợ là thế nhưng cái sự thèm khát được tận hưởng cái bầu không khí bên ngoài căn gác cuốn lấy chân cậu suốt mười mấy nay nên vẫn hào hứng đi theo Sưa tới khu vườn kia. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Do được tận tay chạm vào những trái quả, những cành lá bên ngoài đời thực mà không phải trong một chương trình TV hay trong một trang truyện tranh nào đó. Do chạy vui, nô cười giống như một đứa trẻ lên 5, điều này giống như là một thứ xa xỉ đối với cậu mà suốt bao năm qua cậu không được phép làm. Do tiếp tục chạy không biết mệt nghỉ, xả những buồn bực khi hôm nay cậu được thoát ra khỏi cái lồng sắt mà cha mẹ đã đúc cho cậu từ lúc còn ấu thơ. Thế nhưng, cuộc vui bỗng chốc được dừng lại, cả hai anh em thấy cha mẹ họ đang đi tới. Ngay lập tức, với khả năng thông thuộc của mình, Sưa vội kéo anh trai vào bên trong một bụi cây đủ để khuất tầm nhìn với người đang đi đến. Cha mẹ của hai đứa lại nghĩ rằng chỉ là mấy người dân ở đây đang đi ngang nên không mấy quan tấm đến hai bóng người vừa vút nhanh về phía bụi cây. Dường như đang có chuyện gì đó, cha mẹ của hai đứa lại đi vào một nơi sâu nhất ở trong vườn, chỗ có một cái cây lạ. Hai anh em thì vẫn lén lún men theo hàng cây khuất, nơi họ đang ẩn mình để theo dõi cha mẹ chúng. Sưa biết rõ cái cây lạ đó vì cô vẫn thường bí mật đi tới khu vườn và cũng không rõ nó là thứ cây gì nhưng chỉ biết là không ai đi tới chỗ đó mà hôm nay lại thấy cha mẹ đi tới. Cha mẹ chúng thì đứng trước cây, miệng lẩm nhẩm giống như đang khấn vái còn 2 đứa thì khẽ khàng bảo nhau quay về nhà nếu không người giúp việc phát hiện ra thì sẽ không có lần nào tới đây nữa.