Căn Gác Tối

Chương 2: Những ngày tháng sau



Hai anh em đã may mắn chạy kịp về căn nhà nơi Sưa đang bị nhốt, cũng là lúc người giúp việc đã đi chợ về. Biết rằng người giúp việc sẽ phải chuẩn bị bữa ăn, Sưa tranh thủ kể cho Do nghe về câu chuyện cô giấu kín bấy lâu về lối đi bí mật dẫn tới khu vườn kia. Cô đã phải tận dụng từng giây tạo một lối thoát riêng từ phòng của mình rồi chui ra ngoài đi khám phá xung quanh. Nhưng vì thời gian có hạn, người giúp việc kia - một tay sai đắc lực của cha mẹ hai người cũng là một người không phải dạng vừa, sẵn sàng dùng đòn roi nếu như cô bướng bỉnh, chống đối nên cô chỉ có thể đến được tới khu vườn mà thôi. Do thì tai nghe câu chuyện, tay thì cầm chì vẽ họa lên bức vẽ về khu vườn kia nhưng sợ bị cha mẹ nghi ngờ khi đem bức vẽ về nhà nên cậu đã cố gắng sửa đi đôi chút để cha mẹ có xem sẽ nghĩ là cậu bắt trước vẽ lại từ cuốn truyện nào đó.

Do thì vẫn mải say theo cái khung cảnh kia, vẫn còn vương vấn mùi của cây trái trong vườn còn Sưa thì lại vương trong đầu hình ảnh cha mẹ chúng đứng trước cái cây lạ kia mà lẩm nhẩm không ra tiếng. Sưa tự thắc mắc "không hiểu câu nói kia là gì?" và "tại sao cha mẹ lại tới đó?" rồi nó lại suy nghĩ "sao cha mẹ lại cứ khăng khăng nhốt hai anh em, lại mỗi người một chỗ?", nó cứ tự đặt ra hàng trăm câu hỏi trong đầu nhưng chưa thể giải đáp được câu nào hết. Do thì có phần vô tư hơn, có lẽ vì tính cách của cậu, không được nhanh nhẹn, tinh ý như người em và cũng bởi cậu là người quá nhạy cảm, những buồn bã, những ưu phiền khi bị không được có bạn, có bè thành ra lấn át mọi suy nghĩ. Giờ đây, trong đầu của Do chỉ ước rằng cậu sẽ được tới đây thường xuyên hơn, rằng cậu được đưa tới ở với người em hay là để cho hai anh em sống cùng một nhà cũng được. Do mang theo cái ý nghĩ đó sau khi được cha mẹ đưa về nhà. Cha cậu nói giọng nghiêm nghị "vào phòng nghỉ đi!", Do ngập ngừng, lấy hết sức bình sinh nói ra lời muốn nói:

- Bố mẹ ơi! Cho con đến ở cùng em Sưa được không?

Người cha cau mày nói:

- Sao con muốn thế? Ở đây không phải tốt lắm sao?

- Không bố ơi. Con buồn lắm, con muốn có người trò chuyện, bố cho em Sưa đến đây ở cùng được, anh em còn bầu bạn.

Người cha bỗng nhiên nổi giận, đập bàn, quát tháo:

- Con buồn. Buồn cái gì? Có cha, có mẹ lúc nào cũng kè kè ở bên mà kêu buồn à? Có lớn mà không có khôn thế? Bố mẹ đưa em Sưa tới kia ở cũng là đã tính hết rồi. Con tính được bằng bố mẹ sao? Nhà này con ở là an toàn nhất, còn chỗ kia là tốt cho em Sưa nên đừng có nói nhiều nữa. Việc của con là nghe lời đi.

Do rơm rớm nước mắt nài nỉ:

- Nhưng con muốn có người bầu bạn, bố mẹ ơi! Con xin bố mẹ đấy, con chỉ cần em Sưa ở cùng nhà là được rồi.

Bất ngờ, người cha tặng cho Do một cái bạt tai đầy đau đớn rồi chỉ mặt mắng mỏ:

- Bầu bạn? Bầu bạn cái gì.. Cuối tuần nào cũng đến mà còn kêu buồn, cần người bầu bạn à? Cút lên phòng. Tuần này đừng có mơ được đi đâu nữa

Người mẹ tìm cách trấn an xoa dịu chồng rồi kéo Do lên nhà mà trì triết thêm:

- Hôm nay con sao vậy? Tự nhiên cãi lời bố mẹ. Buồn bã cái gì thế? Được voi lại đòi tiên à? Có bố mẹ ở nhà rồi còn nói là cần người cho đỡ buồn. Ở với bố mẹ thấy buồn lắm sao? Hay là nhìn qua cái cửa sổ này thấy con nhà người ta có bạn bè nên đua đòi hả? Nên nhớ bố mẹ chúng nó không lúc nào cũng ở bên chúng nó như nhà này nên nó mới cần bầu bạn. Còn con, thử nhìn xem, cái gì cũng có, bố mẹ thương yêu mới không để con ra ngoài mà tiếp xúc với cái lũ kia. Nhìn vậy nhưng nó không tốt như bố mẹ mình đâu.

Do bất ngờ hét lên:

- Con đã nói chỉ cần em Sưa đến ở cùng nhà thôi.

Câu nói này lại mang đến cho Do thêm một chiếc bạt tai nữa từ người mẹ cùng với câu nói lạnh ngắt "liệu hồn mà cãi!". Suốt đêm dài, Do nằm khóc, Do đau lắm, không phải vì hai chiếc tát hôm nay cậu nhận phải mà là vì phải tiếp tục bị nhốt trong chiếc "lồng sắt" này, đến em gái mình còn không được ở cạnh. Nhưng cậu bỗng lo sợ, sợ rằng họ nghĩ Sưa đã xúi Do nói với họ cho 2 anh em ở cạnh, họ sẽ đến ngôi nhà kia hoặc có khi bảo người giúp việc đánh Sưa. Cậu giật mình thon thót, vội vàng chạy đến phòng của cha mẹ để xin lỗi, mong họ không đánh phạt Sưa. Nhưng vừa tới cửa phòng, Do đã nghe thấy họ nói chuyện:

- Anh tính xem, nay thấy nó ngang bướng lắm, đòi có bạn bằng được lại còn kiểu ấm ức nữa. Có khi mai nó giận đó

- Nó giận thì sao? Nó là con cơ mà. À không! Nó là kiểng của mình cơ mà. Phải để nó nghe mình. Sao nay em lại muốn nuông chiều nó thế? Nghe theo nó mà chết à?

- Không. Sợ mãi nó lại bỏ ăn, bỏ uống, ốm ra đấy thì công toi.

- Thôi kệ đi. Thằng này trông vậy mà nhát lắm.

Do nghĩ tới từ "kiểng", họ không coi mình là con mà là "kiểng" thôi. Do lại tủi thân, định khóc nhưng lại cố nén lại, xin lỗi để họ không làm gì Sưa. Do tiến đến gõ cửa và gắng gượng xin lỗi cha mẹ, xin họ đừng phạt, đừng bắt tuần này hai anh em không được gặp nhau. Hai người kia thấy đúng như dự đoán nên cũng bỏ qua.

Do vẫn tiếp tục lo lắng cho Sưa, sợ họ vẫn còn giận, vẫn gọi cho người bảo mẫu để đánh phạt Sưa. Nhưng rồi, vài ngày trôi qua, theo dõi không thấy gì, Do tạm thời yên tâm và cũng háo hức nghĩ đến ngày cuối tuần anh em gặp nhau, tranh thủ vài giờ ngắn ngủi để tâm sự, để Do nói hết nỗi lòng, nỗi đau khi phải chịu hai cú tát. Do lại len lén lôi bức vẽ trong túi mình ra ngắm nhìn, mơ mộng đến khu vườn mà Sưa đưa cậu tới. Cậu lại nhìn ra ô cửa sổ, thấy hôm nay, có một tốp người, chắc là bạn cùng lớp của cái thằng con nhà bên cạnh, mang hoa quả, bánh trái đến. Do chợt nghĩ "chắc là hôm nay sinh nhật nó. Giá mà mình được như thế?". Vậy mà, Do lại thấy một đứa bước ra khỏi nhà, lấy điện thoại gọi cho phụ huynh nói rằng mình về muộn một lúc vì đang thăm người bạn bị ốm. Nghe tới đó, lòng Do bỗng thắt lại, cậu nghĩ đến những hôm cậu bị ốm, không có lấy một người bạn qua thăm, ngay đến cả đứa em gái yêu quý cũng không được cha mẹ đưa đến để thăm cậu. Cậu thấy hãi hùng với từ ốm vì khi ốm cậu càng cảm nhận được sự trống trải hơn bao giờ hết. Không những vậy, ốm còn khiến cho cậu lo, lo là mình bệnh nặng sẽ đối mặt với cái chết, không được gặp mặt đứa em gái nữa bởi cha mẹ cậu đâu có cho cậu ra ngoài, đến bệnh viện để khám chữa đâu. Chỉ có tự mua thuốc về cho uống, không đỡ thì gọi bác sỹ đến thăm khám và mọi thứ sau đó lặp lại như bước ban đầu. Do lại lấy giấy vẽ căn phòng của mình nhưng có thêm Sưa cùng những người bạn mà cậu ao ước đang ngồi vây quanh trò chuyện, ấm cúng. Rồi Do lại khóc, từng giọt nước mắt thấm xuống làm nhoè cả bức vẽ, cậu hiểu rằng tất cả chỉ là trong tranh vẽ không bao giờ có thực. Nhưng Do lại cố gạt đi những giọt nước mắt đó, để cất bức vẽ ngay ngắn, cuối tuần còn mang đến cho Sưa xem.