Căn Hộ Có Quỷ

Chương 29: Cậu có sợ mình không



Dịch: Amelie.Vo

Một lần nữa, tôi lại mang Nhã Nhã về nhà. Sau khi tẩy trang xong, tôi mới thấy tình trạng của cô ấy rất kém: nước da nhợt nhạt, đôi môi tím tái. Cô nàng nằm trong bồn tắm, thân thể chốc chốc lại trượt xuống dưới như thể có khả năng ngất xỉu bất cứ lúc nào. Thời khắc này, tôi mới cảm thấy thật bất tiện biết bao khi  trong phòng tắm không lắp quạt thông gió. Tôi chỉ có thể để hé cửa phòng tắm rồi giúp Nhã Nhã tắm rửa. Tử Dạ vẫn ngoan ngoãn đứng bên ngoài giữ cửa, im lặng tựa lưng vào tường.

Ngay khi cơ thể Nhã Nhã dần ấm lại, cô nàng từ tốn kể câu chuyện xưa cũ của mình:

“Mình là chị cả trong nhà nên từ nhỏ đã phải gánh trên vai những kỳ vọng của người khác, lúc nào cũng phải để tóc dài ngang lưng, mặc quần áo được đặt may tỉ mỉ, môn học nào cũng phải đứng hạng nhất. Mình không có thời gian dành cho bản thân, bởi mình phải học thêm ba lê, dương cầm, thanh nhạc, ngoại ngữ, tài chính và tất cả những kỹ năng cần thiết để trở thành một tiểu thư cũng như là con gái trưởng. Mình tham gia vô số các cuộc thi lớn nhỏ, và giành được vô số các giải thưởng gần xa. Năm mười hai tuổi, hôn ước của mình được định ra: đối phương cùng với gia đình mình môn đăng hộ đối, đợi khi nào mình đủ tuổi kết hôn theo pháp luật thì sẽ tổ chức hôn lễ. Tuy nhiên, từ khi lên cấp ba, mình đã bắt đầu phản nghịch, mình không thi vào các trường công như mong muốn của bố mẹ mà thuận lợi nộp đơn vào các trường học ở Mỹ. Một đứa trẻ bị trói buộc từ bé đến lớn như mình, sau khi đến Mỹ liền cảm thấy mọi thứ đều thật mới lạ. Mình chợt nhận ra ngoài việc học, mình còn có thể làm nhiều điều thú thú vị khác nữa. Hóa ra một cô gái hoàn toàn có quyền được ăn mặc gợi cảm, mà ngay cả giới tính cũng không nhất định phải rập khuôn.”

“Mình dùng mọi cách để hủy hôn với đối tượng đính ước ban đầu. Tiếp theo mình dự định trải nghiệm cảm giác được giả làm con trai. Là phụ nữ, mỗi ngày đều bị bọn đàn ông đến bắt chuyện, thậm chí quấy rối, mình thực không thoải mái chút nào. Vóc người mình vốn không quá lùn, chỉ cần quấn tóc lên rồi đội tóc ngắn giả vào, hóa trang một chút, bó ngực lại, mặc thêm quần áo đàn ông, rồi giữ giọng trầm trầm là được, mà thật ra cũng không ai nghi ngờ giới tính của mình. Kể từ khi ấy, những ánh mắt vô lại khiến mình mệt mỏi hoàn toàn biến mất, thay vào đó rất nhiều phụ nữ điên cuồng tiếp cận mình. Mình cũng không kỳ thị đồng tính, có thể trở thành bạn với bọn họ thú thật cũng không tồi. Với mình mà nói, giới tính tựa như một trò chơi, chỉ cần mình muốn, mình sẽ có thể tận hưởng những ưu đãi và quyền lợi của chế độ phụ quyền. Thật tốt biết mấy!”

(Chế độ phụ quyền = xã hội mà nam giới nắm quyền lực chủ yếu)

Những trải nghiệm của Nhã Nhã khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cầm lòng không đậu, tôi bèn xoa nhẹ tóc mái của cô. Chậc, bộ dáng này của Nhã Nhã, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng đều rất tuyệt sắc hết có được không vậy.

“Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, mình gặp được hai người tên là Hạ Gia và Trịnh Nhất Phàm. Hạ Gia lớn hơn mình một tuổi, trông rất ân cần và dịu dàng. Còn Trịnh Nhất Phàm thì lại bằng tuổi mình, tính tình khá kiêu ngạo và cố chấp, nhưng lại vô cùng nghĩa khí và thường hay giúp đỡ mình. Tình bạn của cả ba ngày một khắng khít, chúng mình cùng nhau đi quẩy, chơi game, thức khuya học bài. Có một lần, bọn họ nhìn thấy mình vào nhà vệ sinh nữ thì đã biết mình là con gái. Thế là Hạ Gia bắt đầu theo đuổi mình.”

Giọng điệu Nhã Nhã có phần châm biếm: 

“Hạ Gia biết rõ sở thích của mình, hắn ta quan tâm đến mọi thứ thuộc về mình. Từ 18 tuổi cho đến 22 tuổi, suốt năm năm thời gian, hắn vừa là bạn, vừa là người yêu, vừa là đối tác kinh doanh của mình. Năm 23 tuổi, chúng mình kết hôn rồi lập nghiệp. Mình đã từng cho rằng hắn chính là một nửa còn lại trong số mệnh của mình.”

“Kể từ lúc chúng mình về nước mưu sinh, mình không còn giả làm con trai nữa. Bởi vì càng yêu hắn, mình lại muốn trở nên nữ tính hơn. Mình học cách chưng diện, ăn mặc rồi trang điểm, học những cách làm đẹp tỉ mỉ, mang những đôi giày cao gót, mặc những bộ váy dài tôn dáng tôn da. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy mình ăn bận như vậy, hắn lại cư xử lạnh nhạt với mình. Lúc ấy mình chỉ nghĩ là do hắn mắc cỡ.”

“Tuy nhiên vào những thời điểm bốc đồng, mình cũng sẽ mặc trang phục đàn ông. Đối với chuyện này, hắn cực kỳ nhiệt tình. Vậy mà mình lại không phát hiện được vấn đề then chốt.”

Nghe đến đây, tôi liền nhận thấy có cái gì đó sai sai, bèn nhẹ nhàng hỏi:

“Hắn là gay à?”

Nhã Nhã gật đầu một cách khó nhọc:

“Kết hôn được một năm, công việc mệt mỏi đến mức mình không phát giác ra được chuyện bất thường nào. Mình chỉ biết rằng hắn thường xuyên tăng ca và đi xã giao với khách hàng. Năm thứ hai kết hôn, một người bạn đã gửi một bức ảnh khiến mình cảnh giác hơn một chút. Trong bức ảnh đó, hắn đang hôn môi một người đàn ông nhìn không rõ mặt.”

“Mới đầu mình thực sự không tin đâu. Dù gì bọn mình cùng từng chơi qua đủ các thể loại, mấy chuyện như vậy có đến tám chín phần là một trò đùa mà thôi. Thời điểm ấy, công ty của bọn mình đã xảy ra một số vấn đề nghiêm trọng, mình thì bận bịu bù đầu bù cổ nên chẳng còn thời gian quan tâm đến mấy chuyện này. Tuy nhiên rất nhanh sau đó là một màn bắt quả tang ngay trên giường. Đối tượng ngoại tình của hắn lại là người bạn chung của cả hai: Trịnh Nhất Phàm.”

“Đến tận lúc đó mình mới biết, hóa ra hai người bọn họ đã yêu nhau từ lúc mười mấy tuổi. Rõ ràng Hạ Gia yêu Trịnh Nhất Phàm đến chết đi sống lại nhưng lại không dám ở bên cạnh người kia, vì vậy quay sang theo đuổi và kết hôn với mình.”

Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt cậu vằn lên những đường tơ máu đỏ:

“Hắn nói, hắn tưởng rằng hắn sẽ yêu mình. Hắn muốn kết hôn với mình, muốn sinh con đẻ cái, muốn ở với nhau trọn đời trọn kiếp.”

Tôi: “……”

Nhã Nhã: “Kể đến đoạn này, có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện tình thất bại mà thôi. Nhưng để mình nói với cậu, tất cả những thứ kia đều là hắn gạt mình.”

“Hắn ta hoàn toàn là người đồng tính chứ không phải là người song tính [1]. Tuy nhiên, nhờ vào việc uống thuốc và gây ảo giác, biểu hiện của hắn chẳng khác nào người dị tính. Mà bản thân mình lại không có kinh nghiệm để phân biệt mấy thứ này, nhưng lúc bấy giờ mình cũng đã biết việc đến với mình chính là mục tiêu đầu tiên của hắn hòng che mắt bố mẹ, nên hắn lấy hôn nhân ra làm bia đỡ đạn. Bố mẹ hắn sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện con trai mình là người đồng tính cả. Mình chỉ mừng là vì lúc đó mình đã trì hoãn, nói rằng sẽ phấn đấu thêm vài năm nữa rồi hẵng có con.”

Nhã Nhã: “Còn mục đích thứ hai chắc cũng đã nằm trong dự định của hắn trước lúc kết hôn rồi, vì hắn đã ký rất nhiều hợp đồng bất lợi cho phía mình. Hừ, khi ấy mình thật sự quá ngốc nên chưa từng nghi ngờ hắn. Sau đó, thám tử tư mà mình thuê đã nói với mình rằng, lúc bọn mình còn đang đi học, bố mẹ của Trịnh Nhất Phàm bị tòa án triệu tập, mẹ của hắn đã bỏ trốn, nợ nần khắp nơi. Trịnh Nhất Phàm căn bản là không đủ khả năng tài chính, chỉ có thể ăn bám Hạ Gia. Trong khi đó, Hạ Gia vốn xuất thân con nhà bình thường, có khá giả một chút nhưng cũng không phải thuộc loại có thể tiêu xài hoang phí. Thế nên, để giúp Trịnh Nhất Phàm trả nợ và lập nghiệp, Hạ Gia bắt đầu nhắm trúng mình. Do đó, chuyện của công ty tám chín phần mười là do Hạ Gia tìm người đến gây phiền phức, bởi hắn vốn đã sớm chuyển nhượng tài sản đi từ lâu rồi.”

Chuyện tiếp theo, nếu tôi nhớ không nhầm thì Nhã Nhã không phải chỉ trải qua mỗi chuyện vỡ nợ và phá sản của công ty, mà ba của cô cũng qua đời vì bệnh ung thư, còn mẹ cô cũng đã ngã xuống vĩnh viễn, cả gia đình từ già đến trẻ đều tan đàn xẻ nghé.    

Tôi giận đến nỗi muốn cầm dao đi chém người. Một ngọn lửa phẫn nộ như đang thiêu đốt lồng ngực tôi:

“Trời đất ơi, hai cái tên đốn mạt đó chính là cặn bã của cặn bã mà! Nhất là cái tên Hạ Gia, bất kể hắn có xu hướng tính dục gì đi nữa, hai người cũng đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, dù không có tình yêu thì cũng phải có tình thân chứ. Cho dù là nuôi con chó sáu bảy năm thì người ta cũng phải có tình cảm với nó. Làm sao hắn lại có thể đối xử với cậu như vậy!!!”

Giọng điệu của Nhã Nhã nhàn nhạt, không có lấy bất cứ dao động gì:

“Hôm nay, mình đến thăm hắn. Cậu đoán thử xem, hắn đang làm chuyện phóng đãng với người nào?”

“Là cái tên họ Trịnh kia à?”

Cuối cùng thì Nhã Nhã cũng bật cười. Cô nàng cười một cách điên loạn:

“Người nào không biết còn tưởng là tình nhân của hắn, rốt cuộc cũng chỉ là một tên ‘gà móng đỏ’ 5000 tệ một đêm mà thôi [2], hahahahahaha. Hắn và gã họ Trịnh kia đã chia tay từ lâu rồi. Hắn vẫn cứ luôn tâm tâm niệm niệm cái đoạn tình cảm vĩ đại ấy mà không tiếc phản bội và hy sinh tấm chân tình mà mình đã phải trả giá đắt, để rồi sau chót hắn cũng ném phăng hết thảy ra khỏi đầu.”
Sau khi tắm xong, tôi “nhét” Nhã Nhã vào trong chăn, thoạt nhìn trông cô quá tiều tụy: đôi mắt thâm quầng, đôi môi khô khốc. Tôi lại loay hoay thoa kem dưỡng da và dưỡng môi cho cô nàng.

Nhắm mắt lại, Nhã Nhã khẽ thì thào:

“Nếu mình nói… mình đã giết chết Hạ Gia rồi, cậu có tin không?”

Bàn tay tôi chợt khựng lại, nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục thoa son dưỡng cho cô:

“Tên họ Hạ ấy đã là cặn bã của cặn bã rồi, cậu có làm cái gì thì mình cũng đều tin hết.”

Khóe miệng cô nàng cong cong:

“Sao cậu đơn thuần và dễ dàng tin người quá vậy Huyên Huyên?”

Cô dùng đầu ngón tay quấn xoăn phần đuôi tóc của tôi rồi xoa xoa nghịch nghịch.

Tôi đắp chăn cho cô ấy:

“Cứ coi như dễ tin người cũng là nhược điểm của người trưởng thành đi. Nhưng mà nếu đối tượng là cậu, thì mình sẽ thử tin tưởng một lần.” 

Nụ cười của Nhã Nhã chợt nhạt bớt, cô thì thào:

“Nếu mình thật sự giết người rồi, vậy thì mình sẽ trở thành một tên sát nhân. Huyên Huyên à, có tên sát nhân nằm bên cạnh cậu, chẳng lẽ cậu cũng không sợ chút nào à?”

Thật lòng thì trong một cái tích tắc, nỗi sợ hãi đích xác đã len lỏi vào trong trái tim tôi. Có một cơn ớn lạnh không tên chợt ập tới. Chiếc váy nhuốm máu của Nhã Nhã vẫn còn đang treo trong phòng tắm, thoang thoảng mùi máu tươi.

Song, cứ nghĩ đến cô ấy là Nhã Nhã, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn:

“Tại sao mình phải sợ hãi một người đã từng cứu mạng mình cơ chứ?”

“Cứu?”

“Sợi dây chuyền của cậu đã cứu mình, ừm… và cả Tử Dạ nữa – là cậu nhóc ngồi ngay đằng kia kìa. Vả lại, cậu còn lặng lẽ giúp mình tìm được việc làm! Vậy thì tại sao mình lại phải sợ cậu?”

Nhã Nhã nhẹ nắm lấy tay tôi, giọng nói rất mực êm ái:

“Đúng vậy. Huyên Huyên Huyên à, cậu đừng sợ. Cậu không cần thiết phải sợ gì đâu.”

Tôi vốn định nói chuyện với Nhã Nhã thêm một chốc, đợi tinh thần cô ổn định hơn một chút thì sẽ đi ngủ. Trên thực tế, tôi đã ngủ “thẳng cẳng” như một con lợn cúng, cho dù trời có sập xuống tôi cũng không tỉnh nổi.

Tôi đã không biết rằng, vẫn còn rất nhiều chuyện khác xảy ra vào đêm hôm đó.  
Vào lúc nửa đêm, Nhã Nhã vẫn ngồi lọt thỏm trên chiếc giường rộng, nhìn chằm chằm vào Châu Minh Huyên. Còn Tử Dạ thì nhìn chằm chằm vào Nhã Nhã. 

Một cơn gió rét căm căm gõ lọc cọc vào ô cửa kính.

Ba giờ đêm, Nhã Nhã bước ngang Châu Minh Huyên để đi xuống giường. Mái tóc dài xõa tung bay, còn người thì bước dần ra khỏi cửa.

Không biết qua bao lâu, cô ấy đã quay trở lại. Cô kéo lê chiếc vali nặng trịch của mình rồi từ từ leo lên căn gác mái.

Cô chậm rãi kéo hành lý từ phải sang trái từng chút một. Tiếng vali ma sát với sàn nhà kêu cót ca cót kéo trong đêm thâu.

Sau cùng, cô cũng kéo được chiếc hành lý của mình sát về bên góc trái, cũng là nơi tận cùng của căn gác mái.

Kể từ khi vừa bước vào không gian đó, quần áo của cô tự động thay bằng một bộ váy màu đỏ. Đây chính là thế giới của cô, nó để mặc cô làm bất cứ điều gì cô mong muốn. 

Cô mở chiếc hành lý ra.

Bên trong, có một người đàn ông bị trói gô, khắp người bê bết máu. Miệng hắn phát ra từng tiếng rên rỉ kinh hoàng, nhưng tiếc thay lại bị băng keo bịt kín.

Hắn vẫy vùng trong tuyệt vọng và liều mạng lắc đầu. Tiếng rên ư ử liên tục phát ra từ kẽ hở của lớp băng keo.

Không thèm đếm xỉa đến tiếng động hắn gây ra, Nhã Nhã liền xích chân hắn lại rồi lại dán thêm một lớp băng keo nữa lên miệng người đàn ông.

Không rõ hắn đã nhìn thấy gì nhưng nỗi khiếp đảm dường như đã đạt đến cực hạn.

Người đàn ông bắt đầu dập đầu quỳ lạy Nhã Nhã, nhưng cô chỉ mỉm cười:

“Chà, gấp như vậy à. Cưng muốn em giết cưng ngay lập tức sao?”

Người đàn ông tiếp tục dập đầu, rồi lại dập đầu.

Nhã Nhã giơ chân lên đá văng hắn ra xa. Người đàn ông liền nôn thốc nôn tháo.

Cô mỉm cười ngọt ngào: 

“Hạ Gia yêu dấu ơi, một cơ hội tốt như thế này, để em tra tấn cưng cho thiệt đã, có được không? Hmmm, không biết là nên thiến cưng trước, hay là bẻ chân của cưng để chơi, cái nào mới thú vị đây nhỉ? Sau đó, em sẽ giết chết cưng, để linh hồn của cưng đứng ở một bên nhìn xác thịt mình thối rửa. Chà, đây hẳn là trải nghiệm tuyệt hảo phù hợp với cưng nhất, có đúng không nè?”

Vì quá sợ hãi, người đàn ông liền ngất lịm đi.

Nhã Nhã nhìn chằm chằm vào bức di ảnh trên tường, chỉnh nó lại cho ngay ngắn, rồi dùng miếng giẻ lau cho sạch sẽ. Cô bế con búp bê Tây nát đầu ở trong góc tường, đi đi lại lại mấy vòng trên căn gác xép. Tiếp theo, cô lại nhặt một lọ nước hoa lên, rồi xịt xịt vào không trung rét cóng. Sau đó, cô hài lòng ngửi ngửi:

“Ừm, cái mùi hương này đúng thật không tệ, có thể át đi mùi máu tanh một cách hoàn hảo”

Khoanh tay đứng một bên, Tử Dạ thờ ơ hỏi:

“Không giết hắn à?”

Nhã Nhã tận hưởng hương thơm một cách thích thú:

“Giết đi thì chán chết.”

Cô đứng dậy, liếc nhìn Ân Tử Dạ:

“Sao nào? Đừng bảo mày đích thân lên đây chỉ để hỏi một câu thừa thãi như thế này thôi đấy nhé? Mày muốn nói gì với tao?”

Thanh âm Tử Dạ trở nên lạnh lẽo:

“Đừng ra tay với chị ấy.”

Nhã Nhã bật cười khanh khách:

“Ha ha quý giá tới vậy cơ à? Nhưng mà sao ta, chị đây lại cứ thấy hứng thú với bảo vật quý giá của em đấy. Nói nhỏ cho em biết, chị đang định sống ở căn hộ đối diện của cô ta đó, thấy kế hoạch này của chị có hay ho không nè?”

Quả nhiên, giây tiếp theo Tử Dạ đã nổi khùng. Cậu hung hăng đẩy mạnh Nhã Nhã vào vách tường:

“Đừng có thách thức giới hạn của tôi.” 

“Là ai khóa mày ở chỗ này? Mày quên là mày không cách nào chống trả lại tao hả?” Nhã Nhã nhướn mày.

Những đường gân xanh trên trán Tử Dạ nổi lên càng thêm rõ rệt:

“Với trạng thái này của chị, tôi có thể làm cho chị biến mất ngay tức khắc, để chị lại phải tốn thêm nửa tháng khôi phục lại xác thịt!”

“Ui chao, dữ dằn quá ta ơi, chị sợ cưng quá đi à.” Nhã Nhã giả giọng thút thít đáng thương.

“Ân Tử Dạ, mày đừng làm tao mắc ói!”

“Coi mày sợ thành cái dạng gì rồi kìa. Ủa mà mày có phải bị ngốc không? Giờ tao đang thích Huyên Huyên còn không đủ, sao mà tao nỡ làm tổn thương cô ta được? Tao còn đưa cả mặt dây chuyền cho cô ta rồi, vậy còn chưa đủ thành ý nữa hả?”

Nhã Nhã ghé vào bên tai Tử Dạ, giọng nói buốt giá nhưng đầy dụ hoặc:

“Thật ra nếu mày lo cho cô ta như vậy, thế sao không mau đi chuẩn bị ‘đồ ăn’ cho chị. Em trai yêu dấu ơi, chị đói chết rồi này~”

Tử Dạ nghiến răng:

“Tôi sẽ chuẩn bị ‘đồ ăn’ cho chị, chị đừng đụng vào chị ấy.”

Nhã Nhã mỉm cười:

“Vậy có phải ngoan không cơ chứ! Em trai yêu dấu ơi, em phải tin tưởng ở chị, tin rằng cả ba người chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau nè.”

Tử Dạ đã rời đi.

Còn Nhã Nhã thì lười biếng đè lên cơ thể của người đàn ông.

“Trước tiên, Hạ Gia của em, cho em uống một chút tinh khí của cưng nhé.” Cô cười híp cả mắt.

Nói dứt câu, mái tóc dài của cô liền biến thành những nhánh cây khô đen đúa quấn quanh cơ thể chết cứng của người đàn ông.
Chú thích:

[1] Đồng tính luyến ái: chỉ thích người cùng giới

Song tính luyến ái: có thể thích cả hai giới

Dị tính luyến ái: chỉ thích người khác giới

Ở đây, có nghĩa là từ đầu đến cuối Hạ Gia không có khả năng yêu thích Nhã Nhã vì Hạ Gia hoàn toàn không phải là người song tính mà ổng chỉ ba xạo vậy thôi. Tội Nhã Nhã ghê hix…

[2] “Gà móng đỏ” là từ lóng chỉ người hành nghề mại dâm, mấy bạn 8x 9x hẳn là biết từ này. Trong bản gốc là “con vịt 5000 tệ một đêm” nên mình thấy từ này thay vào là hợp lý nhất hihi