Căn Hộ Có Quỷ

Chương 30: Sợi dây chuyền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Tôi có một giấc mơ.

Trong mơ, tôi thấy mặt dây chuyền trên cổ mình rung động mạnh mẽ như đang báo hiệu một điềm gì đó sắp sửa xảy đến.

Những nhành cây khô quắp đang bạo phát và lan tràn khắp căn phòng với tốc độ chóng mặt. Chúng quấn lấy cơ thể tôi, tham lam ve vuốt và siết chặt tôi.

Tôi cố gắng trốn thoát và chạy về phía cửa lớn.

Song, chúng không chịu buông tha mà vẫn quấn lấy eo và bắp chân để kéo tôi trở lại vị trí cũ, khiến tôi không cách nào cựa quậy nổi.

Chúng tản mác hơi thở chết chóc. Và từ trong chết chóc, chúng điên cuồng sinh sôi và phát triển.

Đất trời chợt sụp đổ, người người nháo nhác chạy tứ phía.

Những nhành cây càng quấn lại càng nhiều, càng sinh trưởng lại càng cao hơn. Chúng xem những con người đang trốn chạy kia là những con mồi để chơi rượt đuổi và làm thức ăn cho chúng.

Thế nhưng, chúng lại không giết tôi ngay lập tức.

Sau khi ăn uống no say, chúng đơm hoa kết trái, tạo ra những chiếc đầu lâu màu trắng xám.

Hết chiếc đầu lâu này đến chiếc đầu lâu khác đung đưa trong gió và va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang giòn giã.

Bên trên mớ dây leo cao hơn cả một tòa nhà lớn, một cô gái đang ngồi chễm chệ trên đỉnh đầu.

Cô nàng ngồi bắt chéo hai chân, lẳng lặng nhìn tôi.

Đôi mắt ấy trông như một hố đen sâu hoắm, trống rỗng nhưng ma lực lại mị hoặc chết người.

Dường như cô chính là nữ vương của những chiếc dây leo đáng sợ kia.
Ngày hôm sau lúc tôi thức giấc, Tử Dạ biến mất như mọi thường, mà Nhã Nhã cũng đã tỉnh ngủ. Cô nàng hơi nhổm người, nằm nghiêng một bên nhìn tôi. Những sợi tóc dài đen bóng xõa ra trải dài rải rác ở xung quanh.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của cô gần như trùng khớp với đôi mắt của người con gái trong giấc mộng.

“Gặp ác mộng à?” Cô hỏi.

Tôi khẽ gật đầu: “Ừm, nhưng mình quên mất tiêu là mơ thấy gì rồi.”

Nhã Nhã mỉm cười, lớp sương mù đêm qua tựa hồ đã bị cuốn phăng đi mất.

Tôi cầm lấy mặt dây chuyền ấm áp và hỏi:

“Cậu vẫn chưa nói cho mình biết tại sao lại tặng mình cái này?”

Nhã Nhã có chút khó hiểu: “Huyên Huyên không thích à?”

Tôi bĩu môi: “Đừng có mà đánh trống lảng ~”

Cô mỉm cười: “Huyên Huyên à, cậu giống như một đóa hoa hướng dương đón nắng rực rỡ mọc trong bùn vậy. Từ trước đến giờ, mình chưa từng gặp ai giống cậu hết. Có đôi khi ở bên cạnh cậu, mình cũng sẽ được hưởng ké tí ánh nắng mặt trời.”

“Này là cậu đang khen mình đấy à?” Chỉ số IQ có hạn nên tôi nghe không hiểu.

Nhã Nhã ghé sát vào gần tôi. Hương thơm đặc trưng trên cơ thể cô nàng xộc thẳng vào mũi tôi:

“Ừ khen cậu đó. Nên là mình mới tặng chính bản thân mình cho cậu.”

“Hử, là sao cơ?”

“Cái cậu đang đeo chính là bản thân mình. Mình sẽ bảo vệ cậu và trói buộc cậu.”

Tôi như thể bị “rớt mạng”: “Hả? Làm sao cậu có thể là một cái mặt dây chuyền được? Dùng một sợi dây để trói buộc mình à?”

Nhã Nhã bật cười ha hả:

“Làm gì mà cậu nghiêm túc quá vậy Huyên Huyên? Mình nói giỡn mà cậu cũng tin nữa? Lúc đó quả thực mình không có thứ gì giá trị ở trên người, nhưng mà mình lại muốn cảm ơn cậu thật nhiều, vì vậy mình mới tặng cậu món quà này.”

Tôi định cởi sợi dây chuyền xuống: 

“Cái này quá quý giá rồi, mình vẫn là nên trả lại cho cậu thôi!”

Nhã Nhã vội ngăn tôi lại:

“Có lý nào mà đồ tặng đi rồi lại đòi lại cơ chứ. Huyên Huyên, cậu cứ coi như đây là minh chứng cho tình bạn của tụi mình nhé!”

“Nhưng mà…”

“Được không? Được không mà? Khó khăn lắm mình mới tặng bạn bè được một thứ. Giờ nếu cậu trả lại, mình sẽ buồn lắm đấy.” Nhã Nhã tỏ vẻ tủi thân, chóp mũi cô nàng chợt ửng hồng.

“Hầy, vậy thì thôi mình cám ơn cậu nhé, để hôm khác mình cũng sẽ tặng cậu lại một món quà!” Tôi nói.

“Thật á, thích quá đi cơ.” Nhã Nhã vui vẻ nhảy cẫng trên giường.

“Có điều, e là mình không bảo quản được tốt mặt dây đâu. Dạo này hình như mấy hoa văn màu vàng của nó bị tối màu đi thì phải. Phía bên này còn hơi bị tróc sơn ra rồi!”

Nhã Nhã vẫn bình thản:

“Nó vốn chỉ là lớp mạ vàng mỏng dánh trên một vật liệu màu đen rẻ tiền mà thôi, trước sau gì cũng sẽ tróc ra mà Mình đã tặng nó cho cậu rồi thì nó đã là của cậu, cậu đừng lo lắng quá nè ~”
Nhã Nhã chuyển đến ở căn hộ đối diện tôi: tôi ở phòng 602 còn cô nàng ở phòng 601. Tôi thật “đơ máy” luôn rồi. Bởi vì trước đó, người môi giới bảo còn mỗi một căn hộ của tôi là có giá này! Đúng là người đẹp có khác, lúc nào cũng sẽ được ưu ái hơn! 

Đương nhiên, tôi rất hoan nghênh cô nàng “hàng xóm mới”. Nhân ngày nghỉ cuối tuần có nhiều thời gian rảnh, tôi liền dự định xắn tay áo lên giúp Nhã Nhã dọn nhà một tay, chẳng ngờ ngoài quần áo và mỹ phẩm, hành lý của Nhã Nhã hoàn toàn trống hoác.

Là một tiểu thư nhà giàu đã “rớt đài”, những đồ dùng của Nhã Nhã lại toàn là hàng hiệu. Lúc đưa cô đi mua sắm, tôi mới phát hiện hóa ra cô nàng chưa từng đi xe buýt công cộng, cũng không biết cách bắt tàu điện ngầm, áo quần mặc trên người đều là hàng đặt may riêng, nên không biết là vớ còn có giá 10 đồng ba đôi, cũng chưa từng ăn đồ ăn ở hàng quán vỉa hè.

Lúc này tôi mới nhớ, những ngón tay cô nàng mềm mại không xương, không có lấy một vết chai sạn nào. Bữa trưa hôm Nhã Nhã nấu cơm, nguyên liệu cô nàng lựa chọn đều là nguyên liệu sạch và lành mạnh, ví dụ như cá, tôm, súp lơ và một số thực phẩm bổ dưỡng khác. Nếu tôi đoán không nhầm thì chiếc túi mà cô bị cướp là của hãng Gucci. Lúc ngồi, Nhã Nhã luôn luôn thẳng lưng, lúc đứng lên chẳng khác gì tư thế của người mẫu. Giọng nói của cô nàng hết sức nhỏ nhẹ và điềm đạm, bên ngoài ứng xử văn minh, có thể nói chuyện bằng nhiều thứ tiếng không vấp váp, đích xác là ví dụ điển hình của những người có học thức cao và được giáo dục tốt.

Quả nhiên cái nghèo đã hạn chế rất nhiều năng lực tưởng tượng của tôi. Tuy vậy, rốt cuộc thì một tiểu thư nhà giàu như Nhã Nhã có tuổi thơ hay không vậy! Một cây kẹo hồ lô, một hình nộm người tuyết mini, một chiếc lồng đèn nhỏ, vài trái hồng dòn, một trái cầu đá lông gà, cũng có thể làm cho cô nàng phấn khích bừng bừng, như thể chưa bao giờ được nhìn thấy!

Tôi đưa Nhã Nhã đi ăn ở một quán lề đường. Mới nhìn thấy miếng thịt nướng thôi là tôi đã chảy hết nước dãi. Khẩu vị tôi khá nặng, nướng thịt xong phải lăn qua bột ớt, cái cảm giác vừa cay cay vừa tê tê nó đã cực kỳ.

Trông tôi ăn ngon lành đến thế, quả nhiên Nhã Nhã cũng bắt đầu thấy thèm. Tôi đưa cho cô một xiên nướng không cay nhưng cô nàng lại không nhận lấy mà trực tiếp chồm người sang cắn miệng thịt bên miệng tôi đang ăn dở.

“Cay lắm đó!” Tôi vừa nhai vừa nhắc nhở.

Không ngờ Nhã Nhã lại lợi hại hơn tôi nhiều, cô ăn miếng thịt đầy ớt mà mặt không đỏ tim không đập, thậm chí còn hỏi ngược lại:

“Cay lắm à?”

Tôi dằm thêm mấy trái ớt vào dĩa của cô, thế mà cô vẫn không có phản ứng gì.

Tôi sợ phát khiếp: “Vị giác của cậu bị hỏng rồi à?”

Cô nàng vờ khoe khoang: “Mình thật muốn trải nghiệm cảm giác cay xé lưỡi.”

Rồi cô lại bảo: “Trước đây, mình thích nhất là ăn ngọt và ăn cay.”

Tôi đập bàn: “Đúng là tri kỷ!”

Thế là không biết từ lúc nào hai người chúng tôi đã chuyển sang kể cho nhau nghe về thói quen ăn uống, sau đó mới phát hiện hóa ra cả hai có nhiều điểm chung đến vậy.

Tôi nói rằng tôi cực kỳ ghét vị đắng. Hồi bé mỗi lần uống thuốc Bắc, tôi bắt buộc phải ngậm một viên kẹo. Nhã Nhã cũng bảo ngày xưa ngày nào cô cũng phải uống những vị thuốc cực kỳ đắng, uống xong nhất định cô cũng sẽ ăn một viên kẹo.

Tôi nói tôi rất sợ chua, những quả anh đào người khác ăn không thấy chua nhưng với tôi lại chua lè lưỡi. Nhã Nhã bảo người khác ăn nho không sao còn cô ấy ăn vào thì thấy chua đến mức nhíu mày.

Tôi nói ngay từ nhỏ tôi đã không thích uống sữa. Nhã Nhã bảo, cô ấy không những không thích uống sữa mà còn ghét luôn cả sữa chua.

Tôi nói tôi thích ăn cá, mỗi lần đi ăn lẩu đều gọi lẩu cá cạp đen [1]. Nhã Nhã gật đầu lia lịa rồi ngồi đếm những món hải sản cô thích như là cá hồi, tôm, cua và sò.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình của cả hai khác nhau, thế nhưng chúng tôi lại có rất nhiều điểm tương đồng. Điều này thật sự là thần kỳ hết sức.

Trên đường trở về, Nhã Nhã cứ lon ton chạy đến những nơi có tuyết đọng, hết chơi ném tuyết rồi lại đắp người tuyết. Cô nàng liên tục vẫy tay gọi tôi đến xem kiệt tác của mình. Giây phút này đây, chừng như Nhã Nhã đã biến thành một cô gái nhỏ rất mực đáng yêu.
Tầm chín giờ tối, Tử Dạ liền xuất hiện. Lần này, cậu có chút vội vàng. Ngồi xổm một bên, cậu nắm lấy tay tôi vào nói:

“Cái người đó đã chuyển đến sống ở đối diện nhà chị.” 

Câu nói này là một câu khẳng định. Vẻ mặt cậu nhăn nhó khó coi.

“Ừ, hôm nay chị giúp Nhã Nhã dọn nhà, rồi tụi chị còn đi ra ngoài mua sắm nữa.”

“Chị thấy chị ta như thế nào?” Tử Dạ rủ mi mắt, xúc cảm bị đè ép sâu trong giọng nói.

“Nhã Nhã là một người cực kỳ cực kỳ tốt.” Tôi cười.

“Còn tốt hơn cả em sao?”

Tử Dạ thi thoảng liếc lên nhìn tôi, như thể rất sợ phải nghe tôi nói ra một đáp án khẳng định.

Bỗng dưng tôi rất muốn trêu cậu: 

“Hmm, vấn đề này hơi khó trả lời, để chị suy nghĩ đã ~”

Tử Dạ rất đỗi ngạc nhiên, sau đó trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng một cậu nhóc quỷ thấp thỏm bồn chồn.

Cậu đứng dậy, đi qua đi lại: 

“Chị ơi, sao chị còn phải suy nghĩ nữa vậy! Rõ ràng là chị chỉ mới gặp chị ta có mấy ngày thôi mà?”

“Chị ơi, chị thích em hơn, có phải không?”

Tử Dạ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dáng vẻ cậu ngượng ngùng, mặt thì đỏ, tai thì hồng. Trông cậu vừa bướng bỉnh vừa dễ cưng muốn chết!

Tôi hoàn toàn không cách nào chống cự nổi biểu cảm này của cậu, thế nên không định tiếp tục trêu chọc cậu nữa:

“Cái này cũng cần phải hỏi sao, đương nhiên là chị thích em hơn rồi!”

Song, có vẻ như lời này lại chẳng hề dỗ dành được Tử Dạ!

Cậu đè tôi xuống giường, đôi bàn tay cậu giữ lấy hai bên mặt tôi. Cậu giận dữ gầm nhẹ một tiếng:

“Nhưng mà chị đã ngủ với chị ta hai lần rồi! Chị còn từng tắm chung với chị ta! Chị cũng giúp chị ta tắm rửa, giúp chị ta sấy tóc! Còn đi ra ngoài mua sắm cùng nhau nữa!”

Bị đè xuống giường làm tôi đóng băng cứng ngắt.

Bộ não “háo sắc” của tôi đang hoạt động với tần suất tối đa. Không cần phải hỏi, hành động này của Tử Dạ đã thỏa mãn hết thảy tưởng tượng của tôi. Không kìm lòng được, tôi bất giác nở một nụ cười thanh lịch, ai ngờ đâu nụ cười này lại đang châm dầu vào lửa!

Cậu rúc đầu vào hõm cổ tôi cọ tới cọ lui. Sau khi ngửi ngửi một cách khó nhọc, trán cậu nổi đầy những đường gân xanh:

“Chị còn cười được nữa à! Cơ thể chị dính toàn là mùi của chị ta!”  

Lúc này đây, tôi mới ý thức được hàm ý khác trong lời nói của cậu, bèn vội vàng chống chế:

“Gì mà ngủ với nhau hai lần, ăn nói linh tinh. Dù có ngủ chung trên một chiếc giường thì Nhã Nhã vẫn là con gái, con gái với con gái tắm chung thì có gì lạ đâu.”

“Còn nữa, trên cổ chị còn đeo đồ của chị ta.” Ranh năng của Tử Dạ lộ ra, cậu như muốn cắn đứt sợi dây chuyền nhưng lại không dám chạm vào nó.

“Sợi dây này đã từng cứu tụi mình mà!”

“Chị ơi, sao người nào dịu dàng với chị, chị lại không đề phòng gì hết vậy? Có phải chị thấy ai tội nghiệp thì cũng dắt về nhà hay không?!” Tử Dạ vẫn chăm chú nhìn tôi, quầng mắt cậu dần đỏ lên.

Bề ngoài cái tên nhóc này thật hung dữ quá đi mất, thế nhưng đôi mắt kia lại đáng thương hơn bất kỳ một ai khác!

Tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa. Tôi đang bị một con cún to xác ngốc nghếch tra hỏi, thế mà trong lòng cảm thấy vui vẻ không nói, lại còn dâng trào một xúc cảm ngọt ngào không tên.

Tôi giơ hai tay lên, vòng tay ôm lấy cổ Tử Dạ.

Tôi nhổm người ghé sát vào mặt cậu. Cậu vẫn ngoan cố ngẩng đầu về phía sau, nhưng cơ thể cậu lại cứng đờ. Hơi thở tôi phả vào cằm cậu. Tôi có thể trông thấy Tử Dạ đang run lên nhè nhẹ, yết hầu cậu chậm rãi chạy lên chạy xuống.

“Ngốc ơi, rốt cuộc là em đang ganh tỵ cái gì vậy? Em không thích chị đeo sợi dây chuyền Nhã Nhã tặng, nhưng trên người chị cũng có đồ của em mà.”

“Đồ nào cơ?” Thanh âm cậu ra chiều ương ngạnh.

Tôi cười: “Chị dùng dầu gội đầu em đưa, chăm sóc da bằng kem dưỡng da và kem dưỡng mắt em tặng, môi cũng thoa son dưỡng ẩm mà em mua cho, lại còn không phải à?”

Tử Dạ lắng nghe tôi, ánh mắt cậu lướt từ mái tóc cho đến đôi mắt, gò má và dừng lại ở đôi môi tôi.

Thời gian chợt ngừng trôi trong giây phút.

“Son dưỡng môi, nó có vị gì?” Cậu đột nhiên hỏi.

Khi phát hiện cậu đang nhìn môi của mình, một cảm giác râm ran bỗng chạy dọc khắp cơ thể tôi. 

“Dâu… Là vị dâu.”

Khẽ “ừm” một tiếng, Tử Dạ vẫn dùng đôi mắt có quầng hoe đỏ để nhìn ngắm tôi. Đôi đồng tử của cậu lúc này đã giãn ra hết mức, bên trong đó là hố sâu thăm thẳm, nhưng cũng chứa đầy hoang mang. Bờ môi nhợt nhạt khẽ hé mở, đầu lưỡi nhẹ đưa ra, tự liếm liếm vành môi rồi biến mất bên trong chiếc miệng đẹp đẽ của cậu.

… Cậu muốn nếm thử vị son môi!

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, tôi liền cảm thấy không ổn.

Tôi sợ đến mức siết chặt tay hơn, đôi chân tôi vòng qua ôm lấy eo Tử Dạ. Cả người tôi treo lơ lửng bên dưới người cậu như một con gấu túi treo trên cành.

Tôi ôm cậu thật chặt, trong đầu liền nghĩ như thế này hẳn là cậu sẽ bỏ ý định muốn làm gì đó đôi môi của tôi thôi!

Song, lúc này hơi thở của Tử Dạ càng lúc càng nặng nề!

Một tay cậu chống xuống giường, tay còn lại vén mái tóc tôi ra sau. Tử Dạ nghiêng đầu, áp đôi môi vào cổ tôi, hơi thở của cậu nóng hừng hực:

“Chị ơi, đã hơn hai mươi ngày em, chịu hết nổi rồi. Chị cho em cắn một cái nhé, có được không chị?” 
Chú thích:

[1] Cá cạp đen (black scrapper):



Lẩu cá cạp đen