Căn Hộ Có Quỷ

Chương 31: Dấu ấn/Vết sẹo



Dịch: Amelie.Vo

Ngay khi răng của Tử Dạ cắm sâu vào da thịt, dường như có hàng loạt chùm pháo hoa nổ lùng bùng trong tâm trí tôi.

Không tự chủ được, tôi càng ôm cậu chặt hơn.

Lần bị hút máu này còn chấn động mãnh liệt hơn lần trước gấp bội, bởi vì giờ đây cả hai chúng tôi gần như dính sát vào nhau!

Kề bên tai tôi là từng tiếng nuốt vào của Tử Dạ. Sự đau đớn cùng với khoái cảm cậu mang đến đã tăng thêm, tựa như một loại chất độc bắt đầu từ miệng vết thương rồi ngấm vào từng mạch máu. Cả người tôi nhất thời tê liệt và mềm nhũn, tôi hốt hoảng bám lấy cậu thật chặt, sợ bản thân rơi từ trên người cậu xuống.

Tử Dạ ân cần ôm lấy eo tôi, nâng đỡ tôi và bảo vệ tôi. Song, chiếc miệng đang hoạt động của cậu lại không mấy dịu dàng.

Cảm giác quá đỗi kích thích này khiến tôi vô thức rên rỉ, móng tay cào cấu vào lưng Tử Dạ. Không ngờ phản ứng của tôi lại càng khiến cậu hưng phấn hơn, lòng bàn tay nóng rực ve vuốt vòng eo tôi, giây tiếp theo một cơn rùng mình như mang theo dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. 

Tiếng nuốt xuống chậm rãi của Tử Dạ, tiếng đập thình thịch của nhịp tim tôi cùng với tiếng thở nặng nhọc của cả hai, tất cả hòa quyện vào nhau để rồi cuối cùng ẩn mình biệt tích trong đêm đông tĩnh lặng.

Lần này, Tử Dạ đã nuốt tổng cộng bốn lần.

Cậu giúp tôi liếm miệng vết thương, đôi môi cậu nấn ná chạm một vài cái lên cổ tôi rồi mới lưu luyến rời khỏi.

Hút máu xong, có vẻ như cơ thể Tử Dạ đã được “sạc” đầy năng lượng. Khóe môi cậu cong cong, trông có phần không đứng đắn:

“Chị ơi, chỉ có mỗi mình em được cắn chị thôi có đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy chị cho phép em để lại dấu ấn trên cơ thể chị nhé, có được không?”

“Hửm?” Tôi chưa hoàn hồn, cả người vẫn còn tê dại.

Ngón tay cậu khẽ chạm vào gò má tôi rồi lướt từ từ xuống cổ và xương quai xanh. Đôi mắt cậu ánh lên vài phần cuồng vọng:

“Em muốn đánh dấu lên từng tấc da từng thớ thịt của chị từ đầu cho đến chân. Như vậy, chị sẽ chỉ mãi thuộc về riêng một người là em mà thôi.”

Có lẽ việc bị hút máu sẽ làm giảm chỉ số thông minh của con người. Nghe xong câu này, tôi chẳng hề cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn bắt bẻ ngược lại cậu:

“Là ‘thuộc về quỷ’ chứ không phải là ‘thuộc về người’.”

Cậu phì cười rồi tiếp tục thầm thì:

“Vậy chị không phủ nhận sao?” 

“Buồn ngủ rồi, để chị ngủ đi mà.”

“Ừm, vậy chị của em ngủ ngoan nhé!”
Hôm sau, khá nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái. Thấy bà cụ hàng xóm ngó mình chằm chằm, tôi liền tiến đến chào hỏi nhưng bà ấy lại hoàn toàn phớt lờ tôi. Cô vợ nhà dưới nhìn tôi với nụ cười “chị hiểu mà, cái gì chị cũng hiểu”.

Tôi chợt nhớ đến lời Tử Dạ bảo muốn để lại dấu ấn trên người tôi! Tôi chạy vội vào phòng tắm thì mới ngỡ ngàng: có một dấu răng rất đậm hằn rõ bên mép cổ trái của tôi!

Trời ạ, bọn họ đều hiểu lầm hết trơn rồi! Cậu ta chỉ hút máu tôi thôi, chứ không hề có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn tôi hết. A A A! Hơn nữa, cái dấu vết này không phải là hai cái lỗ nhỏ, mà lại là dấu răng nữa chứ! Tôi thực nghi ngờ chính Tử Dạ đã cố ý “thêm” nó vào thừa dịp tôi ngủ say.

Tối đến, sau khi nhìn thấy dấu ấn, Nhã Nhã cũng tương tự, trưng ra dáng vẻ đầy ý vị.

“Cậu đúng là chấp niệm của cái tên nhóc đó.” Nhã Nhã đứng khoanh tay, đưa ra nhận xét.

“Cậu ấy chỉ đùa thôi.” 

“Mình tương đối tò mò tại sao nó lại bị cậu ám ảnh đến vậy nhỉ?” Cô nghiêng đầu quan sát tôi: “Là loại tình cảm nhất mực thủy chung, không hề bị thù hận chi phối, trên thực tế rất hiếm gặp mà cũng rất thú vị nữa.”

Nhã Nhã vẫn thường nói những điều ẩn ý mà tôi nghe không hiểu gì cả.

Thế nhưng, cái gọi là “chấp niệm nhất mực thủy chung” kia thì sao? Là ý niệm mong cầu sinh ra từ sự chấp nhất đối với một điều mà ta gắn bó lâu dài ư? Tình cảm giữa tôi và Tử Dạ đích thực là không tồi, nhưng chúng tôi đã quen biết nhau được bao lâu đâu, cũng không thể gọi là “nhất mực thủy chung” được.
Ân Tử Dạ và Nhã Nhã quả thật không hợp nhau.

Lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhiệt độ trong phòng có thể giảm xuống những hai mươi độ! Nhã Nhã vẫn luôn dịu dàng cười nói, nhưng nụ cười như ẩn giấu một con dao sắc bén. Trong khi đó, Tử Dạ lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh tanh, nhưng đương nhiên, lúc cậu nhìn tôi thì lại lập tức giả bộ tội nghiệp.

Hai người giành nhau từ chiếc ti vi đến chiếc gối đầu, từ đồ ăn vặt cho đến chỗ ngồi. Dường như bọn họ có thể cãi nhau bất cứ lúc nào.

Thế nên tôi đành phải làm người hòa giải, ngồi chặn giữa hai người bọn họ.

Giải pháp này hẳn là hiệu quả nhất: người thì ngồi bên trái, kẻ thì ngồi bên phải. Một người bón trái cây cho tôi còn người kia rót nước cốt dừa. Một người đấm lưng cho tôi còn người còn lại xoa bóp vai cổ. Một người thì đưa chiếc túi chườm nóng, còn một người ôm tôi vào lòng để sưởi ấm cho tôi.

Ôi, thiên đường có lẽ cũng chỉ đến thế thôi.
Đêm hôm đó, bên ngoài có tiếng pháo nổ liên hồi. Tôi mới nhận ra: Hôm nay là đêm giao thừa!

Giao thừa những năm về trước, tôi đón Tết như thế nào ấy nhỉ?

Lúc tôi còn nhỏ, gia đình tôi vẫn còn ấm êm thuận hòa. Mỗi dịp Tết Nguyên Đán, bố mẹ sẽ đưa tôi về quê. Đại gia đình quây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên, rồi bắc ghế đẩu ngồi xem chương trình “Gala đêm hội mùa xuân” trên truyền hình vào buổi tối. Khi đó, Châu Minh Minh – cậu em trai ruột nhỏ hơn tôi sáu tuổi vẫn còn sống. Nó cứ ầm ĩ đòi xem pháo hoa, vì vậy tôi đành dắt nó đi xem pháo hoa người ta bắn. Em trai nhỏ của tôi vẫn còn ngây thơ biết bao, lúc bấy giờ nó vẫn cho rằng pháo hoa trên bầu trời là do tôi bắn.

Thời ấy, Châu Minh Minh cực kỳ thích súng bắn pháo. Đó là một loại đồ chơi mà khi viên đạn giả vừa chạm đất sẽ nổ một tiếng “bụp” rõ to. Vì bố mẹ không chịu mua cho chị em tôi chơi nên tôi liền dắt nó đi nhặt những viên pháo chưa nổ.

“Chị Huyên Huyên ơi, nguy hiểm lắm!” Châu Minh Minh vừa che mắt lại vừa la làng.

“Em đứng yên ở bên kia nhé, để chị qua bên này lụm!”

Giây phút đó, tôi có xiết bao hân hoan cùng bất cẩn. Vừa nhặt được một viên pháo hãy còn nguyên vẹn, tôi còn chưa kịp ném đi thì nó đã bất ngờ phát nổ giữa những ngón tay tôi.

Châu Minh Minh cứ tưởng là tôi sẽ chết, nên đã òa khóc nức nở giữa tiếng pháo hoa rộn ràng. Đó cũng là hồi ức sống động cuối cùng về người em trai nhỏ tôi còn giữ lại trong tim. 

Đã vô vàn lần tôi tự hỏi chính mình, vào đêm mùng hai Tết đó, tại sao tôi lại đi ra ngoài chơi cùng bè bạn? Tại sao tôi lại không dắt theo em trai mình cùng đi chơi? Chỉ cần tôi về nhà sớm hơn nửa tiếng, thì liệu bi kịch đó có xảy đến?

Em trai Châu Minh Minh của tôi đã rơi xuống đất từ tầng tám và tử vong ngay tại chỗ. Khi ấy, nó chỉ mới sáu tuổi, còn tôi thì mười hai tuổi. Mọi người bảo rằng nó bị cảnh bắn pháo hoa bên ngoài thu hút, thế nên trèo lên lan can để xem pháo hoa. Lan can nhà tôi cũng đã bị hư hơn nửa năm trời, mãi mà vẫn chưa được sửa chữa.

Tôi cho rằng cái chết của em trai tôi là nguyên nhân trực tiếp khiến bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi trách bố tôi suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt không quan tâm đến gia đình, tới cái lan can hỏng cả nửa năm mà cũng không chịu sửa. Ngược lại, bố tôi lại đổ lỗi cho việc mẹ tôi đi đánh mạt chược, để con trẻ ở nhà có một mình.

Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi về ở với mẹ, từ đó nhà tôi cũng không bao giờ đón Tết nữa. Bởi vì mỗi dịp Tết đến, hai người chúng tôi sẽ đều nhớ đến em trai tôi cùng với gia đình đã từng hạnh phúc ngày xưa. Có lẽ để trốn tránh nỗi nhớ, mẹ đã lựa chọn đi làm ăn xa, còn bố cũng cưới một người vợ khác nhỏ hơn ông mười mấy tuổi. Người phụ nữ kia sinh cho ông một đứa con trai, gia đình ba người họ tiếp tục một cuộc đời viên mãn.

Kể từ khi sống một mình, tôi chưa từng một lần đón Tết. Nói chính xác hơn, tôi thực sự không biết phải đón Tết như thế nào. Vả lại, cứ nhìn thấy pháo hoa là tôi lại nghĩ về em trai tôi.

Vậy nên, năm nay cũng tương tự.

Đêm giao thừa, bên ngoài rộn rã tiếng pháo hoa.

Còn trong nhà, tâm trạng tôi chùng hẳn xuống.

Nhã Nhã và Tử Dạ đều cảm nhận được trạng thái của tôi một cách dễ dàng.

Tôi không kìm lòng được nên đã kể cho hai người họ nghe về em trai mình. Kỳ thực có kể ra cũng không ích gì, em trai tôi không thể sống lại. Thế nhưng khi nói ra thành lời, trái tim tôi cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Hai người họ dắt tôi đi dạo vòng vòng. Tôi ngắm nhìn pháo hoa lúc tỏ lúc tối trên không trung rồi lại cúi đầu quan sát vết sẹo lờ mờ trên ngón tay trỏ:

“Đôi khi mình cảm thấy rất may vì vết sẹo này vẫn chưa biến mất, có như vậy mình sẽ có thể mãi nhớ về em trai mình.”

Nhã Nhã ngước nhìn vài chùm pháo hoa sáng lấp lánh:

“Mình cũng nghĩ vậy.”

Tử Dạ ngồi xổm phía trước người tôi và Nhã Nhã, cậu nghiêng đầu nhìn lên tôi:

“Chị ơi, trước đây chị bảo với em rằng không chừng một ngày nào đó em sẽ tìm được mẹ. Vậy không chừng, chị cũng sẽ tìm được em ấy.”

Không biết từ đâu mà Nhã Nhã đã lôi ra một cây pháo hoa cầm tay rồi đốt nó lên.

Lách ta lách tách ~ Cây pháo nhỏ cứ thế bốc cháy mãi không dứt. Ánh sáng ấy mới lóa mắt, mới đẹp đẽ làm sao. 

“Woah, cậu lấy nó ở đâu ra vậy?!”

“Là cậu nhóc vừa nãy đưa cho mình đấy!” Nhã Nhã có chút đắc ý.

Quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy một cậu bé con đang nhìn đăm đăm vào người đẹp Nhã Nhã bằng cặp mắt đỏ hoe.

Đúng là xinh đẹp tốt thật ấy chứ?

Nhã Nhã chuyền cây pháo hoa sang cho tôi:

“Thực ra Huyên Huyên à, cậu vẫn nên thích pháo hoa đi.”

“Tại sao cơ?” Tôi thắc mắc.

“Sau khi chết, nếu biến thành một quỷ hồn vất vưởng trên nhân gian, người ta thường có một số chấp niệm nhất định. Em trai cậu thích pháo hoa như vậy, biết đâu cậu ta sẽ mang theo pháo hoa đến tìm cậu thì sao?”

Không biết vì lý do gì, tôi bất giác nhìn về phía Tử Dạ.

Thời khắc này, cậu cũng đang nhìn tôi ở nơi khuất ánh sáng

Đôi con ngươi đen láy của cậu phản chiếu lại muôn nghìn chùm pháo hoa diễm lệ trong đêm giao thừa.

Nếu em trai tôi còn sống, nó có cao bằng Tử Dạ không nhỉ?

Dường như Tử Dạ nghe được tiếng lòng của tôi. Cậu đứng dậy rồi chậm rãi bước về phía tôi.

Sau đó, cậu ghé sát tai tôi và thì thầm vào thời khắc pháo hoa trên bầu trời nở bung rực rỡ nhất:

“Em tìm thấy chị rồi, chị ơi.”