Căn Hộ Có Quỷ

Chương 56: Công cuộc chạy trốn



Dịch: Amelie.Vo

Là sao không hiểu? Kết hợp với Tử Dạ hay kết hợp với cô ta?

Dây leo của Ân Tử Nhã quấn quanh người tôi:

“Mình sẽ để vật tế giao hợp với cậu, sau đó mình sẽ chiếm lấy thân xác cậu từng chút, từng chút một.”

Bây giờ thì tôi đã hiểu, những ngày này, dịch độc mà cô ta bơm vào người là để khiến tôi động dục và chuẩn bị cho nghi lễ. Thảo nào cơ thể tôi trở nên lạ thường. Tôi bỗng thấy rét lạnh toàn thân.

Cơ mà, Ân Tử Nhã không cần thiết phải nói với tôi những chuyện này, cứ để tôi ngủ mê man, đợi tới rằm tháng bảy cưỡng chế tiến hành nghi lễ là được rồi. Tại sao phải tạo ra một trò chơi phức tạp như vậy? Cô ta tự tin đến vậy, dám tiết lộ cho tôi biết bao nhiêu là thông tin, bởi cô ta tin chắc rằng tôi sẽ không thành công chạy trốn vào ngày 15 tháng 7 ư?

Tôi trầm tư suy tính, còn cô ta lại bắt đầu nổi khùng.

Nhã Nhã hỏi tôi bằng dáng vẻ khổ sở đáng thương:

“Mình không phải là cái người đó, có đúng không? Mình không phải là bà ta, có đúng không?”

Sau khi xem quyển nhật ký, đương nhiên tôi hiểu người mà Nhã Nhã nhắc đến chính là “bà cố nội” của nhà họ Ân.

Tôi rất không muốn trả lời cô ta nhưng nếu tôi không hồi đáp, cô ta sẽ tiếp tục làm phiền tôi. Vậy nên tôi nói:

“Cậu không phải là bà ta.”

Kinh ngạc và mừng rỡ, cô ta vuốt má tôi, để lại một lớp chất nhờn tởm lợm:

“Cậu đúng là người hiểu mình nhất! Mình là Ân Tử Nhã ~ Mình là Ân Tử Nhã ~”

“……”

Cô không phải Ân Tử Nhã chứ cô là ai?

Cô ta đột nhiên cau mày:

“Nhưng mà có thật mình là Ân Tử Nhã không?”

“……”

“Ân Tử Nhã đã chết hai năm về trước rồi.” Cô khẽ thở dài.

Tôi chợt nhớ đến lời hứa của cô:

“Cậu nói rằng sẽ đưa cho tôi chìa khóa để mở cùm xích chân.”

Ân Tử Nhã mỉm cười:

“Ở đây coi phim với mình nhé. Coi xong mình đưa cho cậu.”

Cô ta mở chiếc ti vi cũ kỹ trong phòng.

Chất lượng hình ảnh không được rõ nét lắm, màu sắc cũng không sống động, còn nội dung thì hết sức quái dị.

Tôi ngồi xem bóng lưng của một người bố và con gái suốt khoảng bốn mươi phút đồng hồ.

Bé gái tầm 7-8 tuổi mặc váy trắng, mái tóc đen dài, trên đầu kẹp một chiếc nơ đỏ. Cô bé cầm tay bố và hỏi bằng giọng ngây ngô:

“Bố ơi, khi nào thì mình đến nơi.”

Bố của cô bé rất cao, thỉnh thoảng lúc ông nhìn nghiêng, có thể phác họa ra được đường nét tuyệt đẹp. Ông đeo một cặp kính gọng vàng có dây, trông như một người thuộc tầng lớp thượng lưu. Giọng ông trầm ấm và nhẹ nhàng:

“Đừng sốt ruột, sắp đến nơi rồi.”

Bọn họ mất khoảng khoảng mười phút để đi dọc theo con đường băng qua thửa ruộng, rồi lại đi tiếp trong rừng thêm ba mươi phút nữa. Người bố im lặng không nói chuyện còn cô bé lâu lâu lại bật cười. Đây xác thật là một bộ phim chứ không phải là một bức ảnh?

Tôi mơ mơ màng màng suýt ngủ quên, mãi cho đến khi bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai.

Người bố trong tivi đã biến mất. Trước mặt cô bé xuất hiện một con sói xám. Con sói xám này đã nuốt chửng cô bé trong vòng một nốt nhạc.

Hết rồi à?

Sau đó hình ảnh lại chuyển thành bóng lưng cô gái nhỏ và bố mình đi bộ trong rừng.

Cô bé nhỏ vẫn vui cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân. Trong khi đó, bóng lưng của bố cô ấy lại thay đổi. Ông ta bỗng biến thành một con sói xám.

“Ông” bóp cổ cô bé cho đến chết.

“Ông” ném cô bé xuống hồ để cô chết đuối.

“Ông” chặt đầu cô bé.

“Ông” đẩy cô bé xuống vách đá cheo leo.

“Ông” cắn chết cô bé.

Những cách thức chết chóc kỳ lạ không ngừng trình chiếu, mà tốc độ chuyển cảnh mỗi lúc một nhanh hơn, tưởng chừng như tôi đang bị ô nhiễm thị giác.

Tôi nhìn sang Ân Tử Nhã. Cô ta đang ngó chằm chằm vào màn hình ti vi. Trong đôi mắt cô, những cảnh quay tựa hồ một chiếc đèn kéo quân. Còn gương mặt cô phủ một tầng sương giá.

Bộ phim đã kết thúc.

Nhã Nhã cũng rời đi. Lần này, đến một câu cũng không nghe thấy.

Mà chả sao cả, cô ta đã để lại chìa khóa cho tôi. Tôi bèn dùng nó để mở xích chân cho Tử Dạ.
Rốt cuộc những gì Ân Tử Nhã đã phải trải qua nằm ngoài phạm vi suy xét của tôi. Bất luận thế nào, tôi và Tử Dạ buộc phải trốn thoát trước khi nghi lễ bắt đầu.

Mỗi ngày từ 4 đến 6 giờ, Ân Tử Nhã lại tỉnh dậy. Từ 6 đến 9 giờ là khoảng thời gian đặc biệt mà tôi đã ước định với cô ta: không được giám sát tôi. Vào thời điểm đó, tôi và Tử Dạ cùng nhau bàn bạc, lập kế hoạch trốn thoát cùng hành động.

Hiện giờ vấn đề lớn nhất chính là: Hai chúng tôi đều đang ở trong một không gian gọi là “ngã ba sinh tử”, e rằng khó có thể đọ sức lại với một Ân Tử Nhã cường đại.

Thanh âm Tử Dạ nặng nề:

“Là vật tế của chị ta, em không cách nào trái lời được. Trong quá trình diễn ra nghi lễ, có thể em sẽ đánh mất nhân tính. Chị ơi, trường hợp vạn bất đắc dĩ, xin chị hãy dùng con dao nọ đâm vào trái tim em và Ân Tử Nhã.”

Tôi: “Chị đã bảo là không đâm em rồi mà, muốn viết bản kiểm điểm nữa đấy à? Nếu không còn cách nào khác, chị sẽ tấn công cô ta. Nhưng nếu thất bại, chúng ta còn cơ hội chạy trốn lúc nghi lễ bắt đầu hay không?”

“Mặc dù ở ngã ba sinh tử, nhưng có thể liên lạc với người ở cõi dương, nên vẫn báo cảnh sát được.”

Tôi thở dài:

“Báo cảnh sát thì có ích gì. Không phải chị có nói với em là cảnh sát không nhìn thấy được chị sao!”

“Nhưng chúng ta vẫn có thể tố giác những kẻ đang sống ở dương thế.” Tử Dạ suy tư.

Tôi sững sờ một chốc rồi bỗng hiểu ra.

Đúng vậy! Ý của Tử Dạ chính là: để thực hiện thuận lợi nghi lễ, nơi này cần phải có đủ 99 vị đạo sĩ.

Nếu ai đó báo tin rằng có người tụ tập trái phép và thực hiện các nghi thức tà giáo, cảnh sát sẽ giải tán hết những kẻ này trước rằm tháng bảy. Như vậy có phải đã có thể ngăn cản việc tiến hành nghi lễ rồi hay sao?!

Tự dưng tôi cảm thấy tràn trề hy vọng!

Vậy thì chỉ cần đợi cho đến khi đám người dưới lầu tập trung gần đủ thì giăng một mẻ lưới và để cảnh sát bắt trọn!
Kể từ mùng 7 tháng 7, người ở lầu dưới càng lúc càng nhiều. Hơn cả trăm người hẳn phải lấp đầy luôn tòa nhà này. Tôi và Tử Dạ cố dò tìm sóng điện thoại, nhưng thật không may, nhà vệ sinh có thể bắt được tín hiệu lần trước lại không có động tĩnh gì.

Tôi phải xuống dưới lầu. Ở bên dưới nhiều người như thế, tôi không tin không một ai dùng wifi!

Mùng 8 tháng 7, tôi và Tử Dạ đã mở được cánh cửa căn gác mái để đi xuống lầu sáu.

Những người mặc áo đạo sĩ đang đi lại trên hành lang, người nào người nấy đều dắt một cái liềm rựa bên hông, giống hệt như những gì quyển nhật ký đã miêu tả. Tiếc là vẫn không có sóng điện thoại trên hành lang.

Chúng tôi lủi vào phòng 602 của tôi.

Vật lộn những 20 phút nhưng vẫn không dò được tín hiệu di động.

Tôi xé tờ giấy trong quyển nhật ký, viết tin cầu cứu và báo án lên đó rồi ném nó ra ngoài cửa sổ. Hy vọng có ai đó đi ngang qua nhặt được.

Tiếp theo, chúng tôi cần gói ghém một số đồ đạc. Tử Dạ giúp tôi mang quần áo để thay. Trên thực tế, thứ tôi cần nhất lúc này là băng vệ sinh vì hôm nay tôi đến tháng, nhưng chắc tầm ngày 12 là hết kỳ hành kinh rồi. Nếu như kinh nguyệt của tôi tới vào ngày 15, tôi không tin bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục thực hiện nghi thức!

Tôi đi thay quần áo bẩn, dọn dẹp lại phòng ốc và cất những thứ quan trọng đi.

Sau đó, tôi mệt tới mức nằm nhoài ra giường. Tử Dạ ôm chặt tôi không chịu buông, lại còn ngửi tới ngửi lui mùi cơ thể tôi nữa.

Vốn dĩ người tôi đã nóng kinh dị rồi, mà bây giờ còn kỳ cục hơn, vừa đau nhức vừa ngứa râm ran.

“Xê ra xa chị một chút!” Tôi đẩy Tử Dạ.

Đôi bàn tay ấm áp của cậu đặt lên bụng tôi rồi dịu dàng xoa bóp.

Nhột quá ha ha! Tôi bật cười.

Cậu ảo não:

“Chị ơi, không phải chị đau bụng à? Em đang nghiêm túc xoa bụng cho chị đó.”

Tôi gật đầu:

“À ừ, ngoan lắm.”

Thật ra thì đầu óc tôi càng lúc càng mơ màng, chỉ muốn cắn vài cái lên môi Tử Dạ.

Đang chuẩn bị “hành động”, bỗng dưng ánh mắt tôi vô tình liếc đến một khe hẹp trên giấy dán tường màu vàng sẫm.

Hình như, vách tường bị nứt. Và bên trong đó, có thứ gì đang chuyển động.  

Vào khoảnh khắc tôi nhìn rõ nó là gì, cả người tôi bất giác ớn lạnh.

Trong cái khe ấy là một con mắt đen đang nhìn thẳng vào hai chúng tôi!

Tôi cố dằn xuống tiếng hét của mình, và bảo Tử Dạ đi xem thử.

Nhưng ngay khi cậu quay đầu lại nhìn thì con mắt ấy đã biến mất.

Mà tôi đã biết đôi mắt ấy là của ai.

“Là bà cụ hàng xóm! Bà ấy vẫn luôn hết sức quái dị! Từ ngày đầu chị chuyển đến đây, bà ta đã quái dị như vậy rồi! Bà ta cứ hát mãi bài đồng dao ‘Rằm tháng bảy’!”

Chắc chắn là bà ta. Phía bên kia của bức tường này chính là phòng của bà già ấy – 604.

Nếu tôi đoán không lầm, thì kể từ lúc tôi chuyển nhà đến thời điểm hiện tại, bà ta vẫn luôn giám sát chúng tôi từ căn hộ 604.

Lúc này đây, tôi lại nghĩ đến người phụ nữ trung niên kỳ lạ. Trong phòng cô ta có những túi máu và ống tiêm. Bọn họ là cùng một nhóm với nhau, thậm chí có cả người môi giới và chủ nhà trọ này.

Tôi chỉ là một con thiêu thân xui xẻo, không cẩn thận tông vào một tấm mạng nhện được đan một cách tỉ mỉ, để rồi mặc cho người ta làm thịt!

Tử Dạ ôm lấy tôi:

“Chị ơi, chị đừng sợ! Em sẽ bảo vệ chị!”

“Tại sao tụi mình lại gặp phải mấy chuyện này chứ.”

Tôi thực sự suy sụp.

Nếu tôi là đứa bất hạnh, vậy còn Tử Dạ? Cậu còn bất hạnh hơn cả tôi.

Không bàn đến những chuyện đau lòng mà hồi bé Tử Dạ phải trải qua, đang yên đang lành sống xa nhà thì lại bị bà nội gọi về rồi biến thành vật tế, không cách nào phản kháng được. Tôi biết cậu muốn bảo vệ cho tôi, nhưng mà cậu có thể làm gì được cơ chứ? Hai chúng tôi thực sự có thể thoát khỏi nơi đây sao?

Không biết Tử Dạ đã nghe thấy gì mà cả người bỗng căng thẳng. Cậu nói:

“Chị ơi, bình tĩnh lại một chút. Càng có nhiều người ở đây thì sơ hở sẽ càng lớn. Hai đứa mình vẫn còn cơ hội, hãy tin ở em.”

Cậu nói nhỏ vào tai tôi:

“Tiếp theo, tụi mình cứ theo bọn họ quay trở về, đừng phản kháng.”

Tử Dạ vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc cốc

Bùm bùm bùm

Rầm rầm rầm.

Âm thanh cứ thế lớn dần đều.

Tôi nhìn qua mắt mèo…

Một bà già cao gầy như xác khô đang đập cửa ở bên ngoài, mà ở rìa của mắt mèo còn nhìn được thấy những gã đạo sĩ mặt mày vô cảm. Trong tay bọn họ đều cầm dao.

“Đừng có chơi lâu quá, đại tiểu thư mời hai người các ngươi trở về.” Bà ta nói như một cỗ máy.

Hai chúng tôi bước ra khỏi phòng, bà già nói:

“Tịch thu hết đồ đạc của tụi nó.”

Tử Dạ giao đồ ra cho bọn họ.

Thế nên, vào ngày mùng 8 tháng 7 ấy, từ khoảng 4 đến 6 giờ, chỉ mới vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã bị bắt trở lại. Sự việc này đã khiến chúng tôi ý thức được rằng, ngay cả khi Ân Tử Nhã đang ngủ thì “tai mắt” của cô ta vẫn luôn theo dõi chúng tôi.
Từ ngày mùng 8 đến 12 tháng 7, đối với tôi mà nói là những ngày sống như cực hình.

Cảm xúc của tôi mỗi lúc một bất ổn, tôi thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Điều khiến tôi khổ sở nhất chính là: đôi khi tôi sẽ hoài nghi Ân Tử Dạ. Thực vậy, là một vật tế, chỉ cần cậu đứng ngoài cuộc và để cho Ân Tử Nhã thuận lợi đoạt xác tôi thì cuối cùng cậu cũng sẽ có lại được tự do, phải thế không?

Có khi nào cậu vẫn luôn ngụy trang, phối hợp với những người kia để vây khốn tôi? Cậu có mong đợi nghi lễ tới mau mau hay không?

Nếu như đến cả Tử Dạ cũng phản bội tôi, tôi nghĩ nhất định mình sẽ sụp đổ.

Ngày 13 tháng 7, khoảng 4 giờ sáng, tôi không thấy Tử Dạ đâu. Phải mất cả tiếng đồng hồ sau, cậu mới quay lại, trên người đầy mồ hôi và gỉ sắt.

“Em đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Em làm hỏng đường ống nước.” Cậu nói: “Nếu như nước chảy quá nhiều, chắc hẳn bọn họ sẽ đi tìm người bên ngoài đến sửa chữa, mà như vậy rất dễ làm lộ hành vi của bọn họ. Cho dù bọn họ không đi tìm người sửa thì cũng không thể sống mà không có nước để dùng, sẽ đi phải ra ngoài tắm rửa. Mà tụi mình có thể nhân cơ hội này mà trốn đi.”

Tôi cảm thấy hết sức hổ thẹn:

“Xin lỗi Tử Dạ, ban nãy chị còn nghi ngờ em. Thật xin lỗi em.”

Cậu vỗ về và trấn an tôi bằng giọng nói trầm ấm:

“Tin em chị nhé. Cho dù có phải phản bội tất cả mọi người, em cũng sẽ không phản bội chị.”
Ngay giữa mùa hè oi nồng muốn tắm rửa mà nước lại không có, quả thật là một cú sốc không nhỏ đối với những người sống trong tòa nhà này.

Sau một hồi bàn bạc với nhau, bọn họ quyết định đi ra ngoài tắm từng đợt: từ tầng 1 cho đến tầng sáu. Vậy nên những người ở tầng sáu sẽ đi tắm vào lúc 8 giờ tối ngày 14 tháng 7.

Nếu hỏi làm sao chúng tôi lại biết được thì là vì cái hôm giao nộp đồ đạc ấy, Tử Dạ đã đặt vào trong đống đồ một thiết bị nghe lén nho nhỏ, dán bên trên họa tiết hoa đào của một cây quạt gấp, nên nhìn không ra.

Hôm đó, lúc ở phòng 602 nhìn qua mắt mèo, cậu đã bỏ cây quạt vào trong túi của tôi.

Cậu giải thích rằng:

“Cái bà già xấu xa ấy không phải thứ tốt lành gì. Em đoán rằng bà ta sẽ lấy đi cây quạt của chị, cho nên tiện thể dán máy nghe lén lên đó.”

“Cơ mà sao em lại có máy nghe lén?” Tôi hỏi.

“Nhân loại đáng sợ lắm, lâu lâu em vẫn hay dùng tới ạ.” Cậu úp úp mở mở.

Kế hoạch của chúng tôi vạch ra như thế này:

[Vào 8 giờ tối ngày 14 tháng 7, chúng tôi sẽ thay bộ quần áo đạo sĩ rồi lẻn vào trong nhóm người tầng sáu ra ngoài đi tắm để bỏ trốn.]

Đây là cơ hội trốn thoát cuối cùng của hai chúng tôi, vì nghi thức tế lễ sẽ diễn ra vào lúc 3:40 phút ngày 15 tháng 7.

Để chuẩn bị cho kế hoạch, trước tiên tôi phải thay đổi giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của Ân Tử Nhã. Bằng không, chúng tôi sẽ phải khiến cho cô ta ngủ vào lúc 8 giờ ngày 14 tháng 7. Việc thứ hai chính là hóa trang thành hai tên đạo sĩ. Thứ ba, chúng tôi phải vạch sẵn một con đường thoát hiểm, chỉ cần chạy đến khu vực cách đó năm mươi mét là sẽ an toàn.

Giờ giấc sinh hoạt của Ân Tử Nhã đã thay đổi khả quan hơn so với những gì tôi tưởng tượng, chỉ cần dỗ dành cô ta, chơi với cô ta, để cô ta mệt mỏi là được. Lúc 7 giờ tối ngày 14 tháng 7, cô ta ngủ thiếp đi trong mớ dây leo đen đúa quấn quanh người. Nhìn bộ dáng này hẳn sẽ phải ngủ tầm ba tiếng.

Tôi và Tử Dạ lại rón rén mở cửa gác xép và đánh ngất hai tên đạo sĩ một nam một nữ – được liệt vào danh sách “mục tiêu” trước đó, rồi lặng lẽ đổi trang phục với bọn họ. Ôi trời ạ, hè mà không chịu đi tắm, quần áo đúng là hôi chết cả ruồi. Có điều, Tử Dạ nói đúng, mùi hôi nồng nặc này có thể che giấu hành động tốt hơn, như vậy chúng tôi sẽ an toàn hơn.

Quần áo của đám đạo sĩ có họa tiết hoa màu xanh lam, tay áo rộng, vạt áo dài đến đầu gối, lại còn phải đội thêm khăn trùm đầu, đúng là nóng muốn điên. Chúng tôi đã trang điểm trước. Tử Dạ chỉ cần quấn một chiếc khăn tắm quanh cổ thì chiếc vòng cổ sẽ được che lại hoàn toàn. Bằng cách này, dù chúng tôi hòa mình vào đám đông, cũng không nhất định sẽ bị phát hiện.

Lúc 7 giờ rưỡi, những người ở tầng 6 mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân và tập trung ngoài hành lang. Bà già là người điểm danh.

Tôi đã cho rằng sẽ có tối đa hai mươi người trong mười hai phòng, nào ngờ lại có gần ba mươi người. Một số người mặc quần áo đạo sĩ còn một số khác lại mặc quần áo bình thường.

Trong đám đạo sĩ này, người trẻ nhất chắc không tới hai mươi, còn già nhất thì cũng đã bạc đầu. Giống với những gì ghi chép lại, bọn họ không hề ừ hử hay nói chuyện gì cả. Vậy cũng đỡ, nếu như phải giao tiếp, thân phận của chúng tôi sẽ rất dễ bị phát hiện.

Tôi chú ý đến những vết sẹo ghê người trên cổ tay của bọn họ, có lẽ là cùng một nhóm người của hai năm về trước. Trên người bọn họ có ít nhiều dấu ấn hoa văn hình hoa sen bốn cánh màu đỏ thẫm. Có hoa văn nằm trên áo, trên túi vải, trên cổ tay áo hoặc có hoa văn là hình xăm.

Cái hình hoa văn bốn cánh này giống với hình dáng chiếc miệng khi há to của Ân Tử Nhã.

Tôi thực nghi ngờ những người này là đạo sĩ giả. Bọn họ hẳn phải là thành viên của một giáo phái tà đạo nào đó, hồi sinh con quái vật Ân Tử Nhã và coi cô ta như thánh thần.

Chúng tôi di chuyển từ từ xuống lầu, hết tầng này rồi lại đến tầng khác.

Trái tim tôi đập thùm thụp từng hồi trong lồng ngực, cả người toát hết mồ hôi.

Khi đi qua một khúc cua ở cầu thang, Tử Dạ đứng đằng sau siết nhẹ những ngón tay tôi để thể hiện sự an ủi.

Song, tôi luôn có linh cảm rằng mọi thứ sẽ không thuận lợi như thế này.

Quả nhiên, lúc xuống đến tầng hai, bà già kia đột ngột thổi còi!

Tất cả các đạo sĩ bỗng chốc trở nên căng thẳng và cảnh giác cao độ.

Tên đạo sĩ đứng đầu nghe thấy lời bà già liền hét thật to:

“Vật tế và vật chứa đang lẩn trốn trong đám người này, mau tra xét cho tôi!”

Làm thế nào bọn họ biết được?

“Đóng cửa lại và đừng để bọn chúng trốn thoát!” Bà già ra lệnh.

Khi chúng tôi sắp sửa bị lộ tẩy, thình lình một tiếng động vang lên, toàn bộ hành lang và cầu thang chìm ngập trong sương mù.

Hành lang chật hẹp đông nghịt người bỗng chốc loạn cào cào cả lên.

Còn chưa kịp nghĩ ngợi, hai chúng tôi liền bị kéo vào một căn phòng, cánh cửa trước mặt được khép lại nhẹ nhàng.

Tôi ra sức vùng vẫy, cố gắng cắn vào tay của đối phương.

Thế nhưng người nọ kịp thời che miệng tôi lại và để cho tôi nhìn thấy mặt.

Hóa ra là bác Vinh!

Ông ấy cũng lôi Tử Dạ vào đây.

Sau khi xác định rằng tôi không còn hoảng hốt nữa, ông mới thả tôi ra.

Ông bảo:

“Cô Châu, cậu chủ, không cần sợ hãi. Tôi đến đây để giúp hai người.”

Tôi đề phòng: “Tôi đã nhìn thấy quyển nhật ký của ông, sau cùng ông đã xử lý mọi chuyện như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, lẽ ra ông đã phải trở thành đồng phạm của nhà họ Ân, giết chết Tử Dạ rồi chứ? Ông bảo chúng tôi tin ông thế nào được?”

Ông ấy kích động nói:

“Tôi không có giết cậu chủ! Bởi vì ngay cả những người đó cũng không phân biệt được sự khác nhau giữa người và quỷ. Từ nhỏ cậu chủ đã mắc phải căn bệnh dị thường, nên lúc trở thành vật tế liền đứng giữa hai cõi âm dương, khi rơi vào trạng hóa thú liền mất đi nhân tính. Trên thực tế, chưa ai từng chứng kiến trạng thái này. Chính vì vậy, tôi liền lừa họ rằng tôi đã giết cậu chủ! Nhưng mà tôi không có! Tôi không cần thiết phải nghe theo lời bọn họ, tự biến mình thành tội phạm!”

Tử Dạ điềm tĩnh nói:

“Tin ông ấy đi. Nếu ông ấy muốn hại tụi mình thì không cần làm việc này, lo chuyện bao đồng như vậy.”

Tôi vẫn tiếp tục tra hỏi bác Vinh:

“Nhưng tại sao bác lại muốn giúp tôi? Tôi chỉ là một người ngoài. Nếu Ân Tử Nhã thành công đoạt xác tôi, linh hồn của tôi tan biến đi, cô chủ của ông sẽ trở lại, cậu chủ cũng lấy lại được tự do. Việc này không phải một mũi tên trúng hai con nhạn hay sao?”

Tử Dạ: “Chị ơi!”

Tôi cắt ngang lời cậu:

“Chị muốn nghe đáp án từ bác Vinh.”

Bác Vinh thở dài:

“Tôi là người quan sát quá trình trưởng thành của cô chủ. Đúng! Tôi rất yêu mến cô ấy. Cô ấy là viên ngọc quý trong tay gia đình họ Ân chúng tôi. Nhưng mà bây giờ cô chủ đã biến thành quái vật rồi, tội nghiệt hết sức nặng nề. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn cô ấy tiếp tục phạm sai lầm được nữa. Còn về phần cậu chủ, nếu như cô Châu bị đoạt xác, linh hồn tan đi, tôi không nghĩ cậu chủ của tôi có thể sống tiếp.”

Những lời này của bác Vinh đã xóa tan hết thảy nghi ngờ trong tôi.

Tử Dạ vẫn bình tĩnh hỏi:

“Bác định giúp chúng tôi như thế nào.”

Bác Vinh: “Trước hết, tôi khuyên hai người không nên chạy trốn mà hãy đối mặt trực tiếp với cô chủ. Cho dù hai người có thành công thoát khỏi tòa nhà này thì cũng sẽ bị phát hiện ngay thôi. Ở đây không có sóng điện thoại, không bắt được taxi, không kêu cứu được, cuối cùng cũng sẽ bị bắt trở về.”

Tử Dạ: “Chỉ cần đêm nay không bị bắt là được.”

Bác Vinh: “Haiz, cậu chủ à, người ngây thơ quá. Đêm 15 không làm phép được, thì dời sang đêm 16 hoặc 17. Chỉ là đêm 15 âm khí thịnh hơn thôi.”

Tôi: “Vậy phải đối phó cô ta như thế nào?”

Bác Vinh: “Cho dù là quái vật hung tợn, đáng sợ và tàn nhẫn thì cũng sẽ có điểm yếu. Có thể là một bộ phận nào đó, hoặc là một đồ vật nào đó có thể khống chế hoàn toàn được nó.”

Ông bi thương nói:

“Điểm đặc biệt của cô chủ là như vậy. Dây leo của cô ấy có sức hủy diệt mọi thứ và nó dường như là một lực lượng vô hạn. Thế nhưng cô chủ lại bị hạn chế ở một không gian cực kỳ nhỏ hẹp, nên sắp nghẹt thở rồi.”

Tử Dạ đã nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề:

“Một bộ phận hoặc đồ vật nhỏ?”

Chính vào lúc này, cả tòa nhà bắt đầu rung chuyển, giống hệt như một trận động đất.

Tôi chợt nhớ đến lúc trước khi bị bắt, có cảm giác sắp tận thế đến nơi.

Là Ân Tử Nhã. Cô ta đã phát hiện ra rồi, đồng thời đang rất tức giận.

Giờ phút này, quả thật không còn lối thoát nào nữa.

Nếu đã như vậy, chi bằng hãy đối mặt trực tiếp với cô ta đi.

Ân Tử Dạ thì thầm vào tai tôi:

“Chị ơi, trảm quỷ đao.”

“Ừm” Tôi nắm thật chặt con dao gấp, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay.