Căn Hộ Có Quỷ

Chương 57: Nghi lễ chính thức bắt đầu



Dịch: Amelie.Vo

Ân Tử Nhã đã xuất hiện.

Những sợi dây leo màu đen như một sinh vật ngoài hành tinh, có thể lật đổ kẻ thù dễ như bỡn và bao vây toàn bộ căn phòng. Cô gái mặc một chiếc váy ren màu đen mỏng manh, khẽ đung đưa đôi chân trắng gầy. Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và diễm lệ đến mức không ai sánh bằng. Cô khoanh tay lại, bễ nghễ nhìn chúng tôi.

Bác Vinh bị Ân Tử Nhã cuốn lấy đưa lên cao. Dù cảm thấy vô vị, nhưng cô ta vẫn chất vấn:

“Lão già, ông lại nói cái gì với Huyên Huyên đấy? Ông có nhớ mình vẫn còn vợ, còn con hay không? Sao lại không biết tốt xấu gì hết vậy?

Tôi: “Ông ta chỉ là một lão già vô dụng thôi, tha cho ông ấy đi.”

Những sợi dây leo quấn lấy hông tôi rồi kéo tôi về phía cô ta.

Ân Tử Nhã cầm một xấp giấy dày trong tay, nhại theo ngữ điệu của tôi như đang diễn tập một vở kịch.

Cô ta vờ hãi hùng:

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Rồi giọng nói bỗng ngập tràn bất lực:

“Tôi tên là Châu Minh Huyên, mã số căn cước: 510xxxxxxxxx. Tôi và một cậu nhóc 18 tuổi bị nhốt trên tầng gác mái cao nhất của tòa nhà xx. Số điện thoại của tôi là: 187xxxxxxx. Xin hãy giúp chúng tôi báo cảnh sát!”

Sau đó chuyển thành phẫn nộ:

“Có 99 đạo sĩ đang tụ tập ở đây để thực hiện một nghi thức tà giáo cử hành vào giữa tháng bảy. Xin hãy gọi cảnh sát.”

Thanh âm đổi sang kinh ngạc:

“Có một lệ quỷ tên là Ân Tử Nhã. Cô ta đã giết rồi nhiều người! Xin hãy đến điều tra!”

Cuối cùng là tuyệt vọng:

“Hãy cứu chúng tôi với! Chúng tôi không muốn chết ở đây!”

Ân Tử Nhã xé những tờ giấy thành nhiều mảnh vụn rồi vung tay rắc lên người tôi:

“Huyên Huyên. Cậu dễ thương ghê đó! Nhưng tiếc quá, không ai có thể cứu được cậu cả.”

Tôi: “Tôi biết, nên tôi đã quyết định không chạy nữa. Dù sao thì có trốn cũng không thoát được.”

Cô ta nhướn mày:

“Ồ, nghĩ thông rồi à?”

“Hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào cậu. Vậy nên tôi muốn lấy lòng cậu.”

Quả nhiên cô ta đã thấy hứng thú hơn:

“Lấy lòng như thế nào, nói mình nghe thử xem.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta:

“Tôi muốn hôn cậu.”

“Hôn mình?”

Ân Tử Nhã hỏi lại như người mộng mị:

“Mỗi đêm cho cậu ăn, cậu đều phản kháng kịch liệt. Cậu sợ mình như vậy, thật sự dám hôn ư?”

“Tôi không sợ cậu.”

Ân Tử Nhã rủ mi mắt:

“Lại đây, Huyên Huyên nhỏ dối trá.”

Dứt lời, cô ta ngước mắt nhìn tôi, như thể đôi mắt cao ngạo kia có khả năng nhìn thấu được tất cả:

“Tốt thôi, vậy cậu hãy ở trước mặt những người này, ở trước mắt người cậu yêu, hôn mình đi.”

Tôi tiến gần đến, ngẩng đầu và hôn cô ta.

Chiếc hôn này thật quá vất vả.

Vị trí của Ân Tử Nhã khá cao. Cô ta lại còn ngẩng cao đầu như một con thiên nga đen cao ngạo, không hề có ý định phối hợp với tôi.

Bị những sợi dây leo của cô ta khống chế khiến tôi khó lòng hành động.

Tôi phớt lên môi cô ta, trong một tích tắc ngắn ngủi, rồi chóng vánh rời đi.

Ân Tử Nhã lạnh lùng nhìn xuống tôi. Đối diện với đôi mắt vô hồn tựa một hố đen sâu không đáy, tôi bỗng thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi thử vòng tay giữ người cô ta và chạm lại nhiều lần hời hợt như gió lướt.

Rốt cuộc cũng xuất hiện một chút dao động khẽ khàng trong ánh mắt Ân Tử Nhã.

Nhưng nó lại mang theo phần ác ý.

Đôi môi cô ta đột ngột tách mở trước mặt tôi, để lộ một kết cấu gớm ghiếc và đáng sợ ở bên trong…

Như thể đang hỏi tôi: Bây giờ có còn dám nữa hay không?

Nhìn những chiếc răng nhanh nhọn hoắt và cái vòi như nhụy hoa đang không ngừng co duỗi ở gần ngay trước mắt, tôi thật sự muốn bất tỉnh ngay tại chỗ. Song, tôi tự nhủ không được hoảng hốt.

Cô ta sẽ không làm hại đến vật chứa, tôi liên tục thuyết phục chính mình.

Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục tiến đến, chạm vào đôi môi đang hé mở của Ân Tử Nhã, đồng thời cẩn thận áp vào người cô ta.

Ân Tử Nhã cau mày, cơ thể có chút cứng ngắt.

Một cách chậm rãi, tôi nhẹ cắn lấy cánh môi.

Cả người Ân Tử Nhã khẽ run lên, những dây leo trong căn phòng bắt đầu cuộn mình lại.

Cuối cùng, cô ta cũng đưa hai bàn tay băng giá của mình giữ lấy cổ và hành tôi không thương tiếc.

Tiếp đến, cái vòi lạnh buốt thọc sâu vào trong cổ họng khiến tôi nôn khan một tiếng.

Cô ta hung hăng xâm nhập miệng tôi, như thể muốn nuốt chửng tôi vào trong bụng và quên hết mọi chuyện. Tôi cảm thấy ngạt thở vô cùng.

Giây tiếp theo, con dao sắc bén trong tay tôi tức tốc đâm phập vào trái tim Ân Tử Nhã.

Sự điên cuồng của cô ta đột ngột chấm dứt.

Cô ta buông tôi ra, cái miệng khủng bố kia khép lại, trở về nguyên dạng dáng miệng loài người.

Đôi môi ấy hãy còn đỏ mọng…

Còn ánh mắt cơ hồ vẫn chìm đắm trong dục vọng. Là sự bối rối xen lẫn với nỗi mừng vui.

Ân Tử Nhã cúi đầu nhìn tôi rút con dao ra, máu me bắn tung tóe.

Cô ta chợt run rẩy rồi phun ra một ngụm máu nóng:

“Cậu thật tàn nhẫn quá, Huyên Huyên. Mình thương cậu đến vậy.”

Thanh âm kia bỗng trở nên yếu ớt:

“Nhưng cậu lại muốn giết mình.”

Có vẻ như tôi đã đắc thủ rồi!

Bác Vinh: “Làm ngay đi!”

Tử Dạ: “CẨN THẬN!”

Nhưng mà tại sao những sợi dây leo không hề nới lỏng cơ thể tôi vậy? Thay vào đó, chúng càng siết chặt hơn bao giờ hết.

Tôi bất lực nhìn Ân Tử Nhã đứng dậy một lần nữa và nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng.

Những sợi dây leo uốn éo bên trong chiếc lỗ vừa nãy bị găm dao. Chẳng mấy chốc, chúng đã hồi phục làn da lại nguyên vẹn.

Ân Tử Nhã dõi theo sắc thái trên gương mặt tôi, sau đó không khỏi bật cười thành tiếng:

“Hahaha. Trảm quỷ đao phải không? Thật đáng tiếc, đối với mình mà nói, không có tác dụng gì đâu. Em trai cùng em gái thân mến, sao hai người lại khờ dại một cách đáng yêu như vậy nhỉ?”

Nói xong, Ân Tử Nhã rời đi, mái tóc đen tung bay phấp phới rồi mất hút bên trong bức tường.

Mệnh lệnh của cô ta vang vọng khắp tòa nhà:

“Nghi lễ sắp bắt đầu, lập tức mang chúng đến đây cho tôi.”
Tôi lại ngất đi một lần nữa, đến khi tỉnh dậy liền nhận ra mình đã bị đưa vào một không gian quái dị khác.

Nơi đây là một không gian khổng lồ có đúng một màu đen kịt. Ngay chính giữa là một “đàn tế” màu đen xám, bên trên bày biện đủ các loại vật dụng dùng vào việc cúng tế như giá cắm dao, trống con, thùng gỗ, khung giường sắt. Xung quanh là cả trăm tên đạo sĩ đứng sát rạt nhau.

Tôi bị dây leo quấn thật chặt, không thể nhúc nhích được. Tôi cuống cuồng quay đầu tìm kiếm Tử Dạ và rồi cũng được như ý nguyện. Bị giam trong một chiếc lồng, cậu lúc này đã hóa thú. Cậu bò qua lại trong lồng, nhe ra những chiếc răng nanh, còn hai mắt lại đỏ ngầu.

Giọng Ân Tử Nhã vang lên bên cạnh:

“Trong trạng thái này, nó không biết thương hương tiếc ngọc đâu, hành động sẽ chẳng khác nào một một con chó sói đầu đàn cả. Nó sẽ lập tức lột sạch cậu, chiếm đoạt cậu. Có phải nghe tới đây chân tay mềm nhũn hết rồi không?”

Hiện tại tôi cảm thấy nóng khủng khiếp. Chất độc mà Ân Tử Nhã bơm vào người tôi mấy ngày gần đây đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể tôi. Mỗi một lời nói của cô ta đều khiến tôi tưởng tượng và phản ứng lại mà không cách nào tự chủ được. Tôi thực căm hận cái cảm giác này.

“Khi nó đưa ba phần linh hồn của mình vào trong cậu thì sẽ đến lượt mình. Chao ôi, mình thật nôn tới lúc biến mỗi tấc thịt trên người cậu thành của mình, để cho hai chúng ta triệt để hòa tan vào nhau.” Cô ta nói một cách điềm đạm.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, buộc mình phải trấn định lại tinh thần.

Hàng đầu tiên ở phía trước là những người mặc áo màu trắng. Bọn họ đều là những người bình thường đang kiểm tra dụng cụ dùng cho lễ tế. Ở giữa hàng đầu, tôi nhìn thấy một bà lão to béo bụng phệ đang ngồi trên xe lăn, dường như bà ta không cử động được. Xem ra đó chính là “lão phu nhân” nhà họ Ân. Bên cạnh bà ta là mụ già gầy gò đang đứng yên nghe chủ nhân bàn chuyện.

Tôi: “Mấy người biến thái đến vậy à, cái quá trình này mà để cả đám người tập trung lại theo dõi?”

Ân Tử Nhã: “Ơ, người khác xem thì không được à? Không phải bị người khác xem thì sẽ kích thích hơn sao? Mà thôi cậu yên tâm, nếu cậu không muốn bị người ta nhìn thấy thì mình sẽ làm ra một lớp tường chắn để không ai nhìn xuyên qua được. Như vậy thì bọn họ cũng không nhìn thấy những gì diễn ra trong này.”

Tôi nỗ lực nhớ lại những gì bác Vinh nói.

Điểm yếu của Ân Tử Nhã, là một bộ phận hoặc một vật nhỏ nào đó.

Đột nhiên, có một thứ chợt lóe lên trong đâu tôi. Là sợi dây chuyền!!!

Trời ạ, đã lâu lắm rồi tôi không đeo nó, giờ nó đang bị bỏ xó ở phòng 602!

Tôi vội vã nói:

“Nếu cậu đã muốn tôi trở thành cậu, vậy tại sao không đeo sợi dây chuyền cậu tặng cho tôi?”

Nhã Nhã nghĩ ngợi một chốc:

“Ừm, cũng tiếc thật đấy. Đợi sau khi nghi lễ kết thúc, mình sẽ đưa nó cho cậu. À không, mình sẽ tự đeo nó mới đúng chứ.”

“Bây giờ, bây giờ đeo không được à, tôi…”

Còn chưa nói dứt câu, tôi liền nghe thấy tiếng bà già béo núc kia tuyên bố:

“Nghi lễ chính thức bắt đầu.”

Vậy là cơn ác mộng của tôi đã bắt đầu rồi.

Tiếp theo đó, bất kể tôi nói cái gì, kể cả la hét, đều là vô ích.

Những tên đạo sĩ kia chẳng khác nào mấy kẻ điên dại, vây quanh đàn tế, gõ chiêng đánh trống điếc tai như tiếng sấm rền.

Tôi bị đưa thẳng lên đàn tế.

Bọn họ mở lồng và Tử Dạ bò ra khỏi đó.

Cậu bò rạp người và quan sát tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu như một con sói hoang của vùng thảo nguyên.

Giờ khắc này, bộ dạng Tử Dạ giống hệt như lúc cậu mất khống chế.

Chỉ còn lại dã tính và sự tàn bạo, không mảy may có chút dịu dàng nào.

Cậu lao vào tôi, đè giữ cổ tay đang vẫy vùng của tôi và bắt đầu ngửi ngửi.

“TỬ DẠ! TỬ DẠ!” Tôi gắng sức gọi tên hòng thức tỉnh cậu.

Thế nhưng Tử Dạ không nghe được thanh âm của tôi. Hệt như lời Ân Tử Nhã nói, cậu lúc này đã mất sạch sẽ lý trí.

Lớp vải quần áo trên người tôi bị xé toạc, động tác của cậu vừa thô bạo vừa đáng sợ.

Tôi chợt nhớ đến lời cậu nói, vào thời điểm mấu chốt hãy dùng con dao kia đâm vào trái tim của cậu.

Ân Tử Nhã không hề tịch thu con dao của tôi. Tôi có thể giết chết Tử Dạ.

Nhưng tôi không làm được.

Tôi thậm còn không chịu nổi nếu nhìn thấy Tử Dạ bị thương.

Thôi quên đi.

Những ngày nay tôi vẫn luôn đấu tranh và hy vọng có thể trốn chạy. Tôi không muốn bị kẻ khác lợi dụng, không muốn bị Ân Tử Nhã đánh bại, không muốn để bất cứ ai kiểm soát mối quan hệ giữa tôi và Tử Dạ.

Song, thực tế là tôi không trốn thoát được. Chất độc trong tôi bắt đầu xâm nhập vào từng tế bào. Nó quá cường đại.

Nếu đã thế, vậy đừng lăn tăn làm chi nữa, cứ thuận theo bản năng của mình đi thôi. Sau khi nghi lễ kết thúc, Tử Dạ sẽ có được tự do, có được một tương lai tươi sáng. Chí ít như vậy cũng không tồi.
Lúc tôi tỉnh lại, nước nóng đang chảy ào ào trong bồn tắm. Bên ngoài cửa sổ, có tiếng chim hót véo von nghe rất vui tai. Tôi tựa người vào thành bồn trơn trượt, nhìn những cánh hoa đỏ tươi trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Dường như tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, dài đến miên man. Từ trong quá khứ, ý thức của tôi bước qua hiện tại và trông ngóng về tương lai. Đứng giữa ban mai, tôi nhìn thấy bố mẹ hòa thuận, Châu Minh Minh khỏe mạnh lớn khôn, Ân Tử Dạ có được tự do, còn Ân Tử Nhã đã buông bỏ hết thảy thù hận. Tôi cảm thấy thân thể mình thư thái và nhẹ tênh, như thể từng thớ da tấc thịt trên người tôi đều đang hô hấp.

Tôi đang ở đâu đây? Chuyện gì đã diễn ra sau khi buổi lễ kết thúc? Có vẻ như tôi chẳng thể nhớ được gì cả.

Tôi chạm nhẹ lên trán mình. Ngón tay tôi lần theo sống mũi, môi, cằm rồi từ từ đi xuống cổ. Cảm giác này rất kỳ cục. Rõ ràng là tay của tôi nhưng tôi lại thấy như đang bị người khác chạm vào.

Tôi nghe giọng nói dịu dàng của Ân Tử Nhã truyền đến từ bên tai trái. Thanh âm có chút mê man:

“Mình thực sự không nỡ giết chết linh hồn cậu. Cho nên Huyên Huyên thân yêu, bây giờ chúng ta đang dùng chung một thân thể. Mình chính là cậu, mà cậu cũng chính là mình.”

Tôi bất giác hoảng loạn, cố nhìn sang bên phải, nhưng lại không cử động được. Tôi không thể khống chế cơ thể của mình. Mãi một lúc sau, tôi mới có thể nhìn sang bên trái rồi nhìn một lượt xung quanh. Không một ai ở đây cả.

“Cậu đang tìm gì vậy cưng? Mình chính là cậu mà.” Ân Tử Nhã hiền hòa nói: “Bọn mình chỉ vừa mới chia sẻ thân xác mà thôi. Sẽ phải mất một đoạn thời gian để cậu làm quen với chuyện này.”

Bàn tay tôi cầm bông tắm mềm mềm, nhẹ nhàng tẩy rửa mọi ngóc ngách trên cơ thể. Lớp bọt bong bóng xuất hiện theo từng động tác, tản mác hương thơm dìu dịu khắp không gian. Bàn tay trước mắt vừa thân thuộc, mà cũng vừa lạ lẫm.

Tôi kháng cự lại, nhưng bàn tay lại không buông tôi ra. Tôi cảm giác như thể mình bị chia cắt làm đôi.

Giọng nói ngọt ngào tràn ngập ý cưng chiều của Ân Tử Nhã lại vang lên:

“Nghi lễ tiến hành liên tục ba ngày ba đêm, quả thật là một trải nghiệm tuyệt vời. Cưng đúng là giỏi ghê.”

Cô ta ngâm nga một bài hát, thanh âm đứt quãng:

“Nhắc mới nhớ, mình dùng loại sữa tắm đắt tiền nhất, còn rắc thêm một ngàn đóa hoa hồng. Đợi tắm táp xong, toàn thân sẽ thật sạch sẽ và thơm tho. Cậu có thích không?”

Tay trái của tôi nắm lấy cổ tay phải của chính mình:

“Tử Dạ đâu?”

Ân Tử Nhã mỉm cười:

“Sau buổi lễ, nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Cho nên, mình đã cho người vứt nó đi rồi. Còn cụ thể vứt đi đâu sống thì ai mà biết được?”

Ít ra thì cuối cùng Tử Dạ cũng đã được tự do.