Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy

Chương 12: Giả say giở trò



Từ Khanh Ngôn vừa mới tách ta, liền dựa vào trên người Tống Thính Nam, hơi thở lại lần nữa được hương trà bao bọc lấy.

Mượn rượu làm càn, cậu dang tay ôm lấy eo của cô, mải mai mà không béo, thoáng sờ mó liền biết bình thường hay rèn luyện.

Trong lúc nhất thời không nhịn được, cậu lại sờ soạng nhiều hơn hai lần, sờ đến nỗi khiến cả người Tống Thính Nam run lên, không nhận được tâm ý, cậu lại dùng mặt cọ cọ cô: "Chị ơi, em khó chịu quá..."

Shhhh__

Một tay Tống Thính Nam bắt được cái tay cậu đang châm lửa khắp nơi, tay còn lại nắm chặt cằm cậu, nâng mặt cậu lên, con ngươi trong suốt lại mê man phản chiếu bóng dáng cô, môi cậu kiều diễm ướt át, cô nhìn thấy màu sắc con ngươi mình càng sâu hơn.

Nhìn qua rất mềm, có hơi giống thạch.

Muốn thử một miếng.

"Trời ơi, Đại tiểu thư của tôi! Em đang làm gì vậy!"

Chậc.

Đáy lòng hai người đồng thời chậc một tiếng, vì chuyện tốt bị phá hỏng có hơi khó chịu.

"Không làm gì." Tống Thính Nam buông tay: "Em nhìn thử xem cậu nhóc này có phải quệt thứ gì lạ lên người em không."

Từ Khanh Ngôn vừa nghe thấy lời này, không nhịn được âm thầm sờ mặt, vừa nãy cậu tắm, hẳn là không sót lại cái gì chứ.

Khóe mắt thoáng nhìn động tác của cậu, Tống Thính Nam cười thầm, quả nhiên là đang giả bộ say.

"Thật hay giả thế? Đây là con trai bạn mẹ em?" Chị Vương nghi ngờ quét từ trên xuống dưới: "Em chờ chút, sao chị cảm thấy cậu ta..."

Im lặng, Tống Thính Nam quay về hướng chị Vương giơ ngón trỏ áp lên môi, cắt đứt lời nói của chị ta.

Thấy thế, chị Vương cũng thức thời không nói tiếp nữa, ba người cùng rời khỏi phòng ăn.

Lúc đầu Từ Khanh Ngôn còn cảm thấy có thể giả say, nhưng Tống Thính Nam vừa đưa cậu đi, rượu ngấm trong máu lưu thông, cậu liền say thật rồi.

Nhận thấy trọng lượng người bên cạnh nặng hơn, Tống Thính Nam cong môi, ngồi cùng cậu vào hàng ghế phía sau xe.

"Đưa đến đâu đây?"

Tống Thính Nam báo địa chỉ.

"Cái này...?" Chị Vương ngạc nhiên: "Em chắc chứ?"

Cô nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngủ say trong lồng ngực: "Đi tới chẳng phải sẽ biết."

Cô giơ tay sờ sờ trong túi cậu, đúng như dự đoán lôi ra một cái chìa khóa.

Tính trả miếng cô bóp mặt cậu, hài lòng nhìn thấy cậu nhíu lông mày, buông tay phát hiện trên làn da mềm mai để lại một vết đỏ hồng.

Ai bảo em ấy châm lửa không chịu trách nhiệm dập, bây giờ cô đang rất bực tức đấy.

Xe chậm rãi dừng lại, Tống Thính Nam ôm lấy công chúa thiếu niên, vội vàng đi tới trước cửa như lần trước.

Đành bất lực buông tay, cô nhẹ nhàng thả thiếu niên xuống, tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa.

Cạch cạch.

Cửa mở.

Cuối cùng Tống Thính Nam xác nhận suy nghĩ trong lòng, cô lại lần nữa đặt thiếu niên xuống tấm giường kia.

Động tĩnh hơi lớn, thiếu niên mơ hồ mở mắt ra: "A__"

"Chị...?"

Tống Thính Nam nhìn cậu, mặt mày dịu dàng, "Là em à, bé cún lang thang, chúng ta cũng thật là có duyên đấy chứ."

Cúi người, khẽ vuốt gò má cậu, tự lẩm bẩm: "Nhưng mà...Rốt cuộc em là đang gọi chị, hay là..."

"Xuyên qua chị, gọi người khác vậy?"

...

Xảy ra chuyện gì...Đầu đau quá.

Quái lạ, tại sao mình lại ở chỗ này?

Mình nhớ hôm qua mình...ôm chị.

Từ Khanh Ngôn hì hì cười khúc khích hai tiếng, còn thật sự mượn rượu làm càn, cậu lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhưng phần sau cậu không nhớ rõ lắm, giống như thật sự say rồi.

Vậy tại sao cậu lại ở đây?

Cậu lấy điện thoại ra, không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, tất cả đều là tin nhắn Lục Phương gửi tới, sắp làm điện thoại của cậu đơ luôn rồi.

Đủ loại icon đâm chọc ghét bỏ, còn có một lượng lớn cuộc gọi, cậu còn chưa lướt lên đầu xem, lại tới một cuộc gọi khác.

"Alo__"

Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện cổ họng mình nóng rát, phỏng chừng rượu thay thế làm tiêu hao quá nhiều nước, cậu vội vã uống một hớp thấm giọng nói.

"Ôi chúa ơi, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi, hôm qua lại cả đêm không về, nghe giọng này của cậu xem ra tình hình trận chiến tối qua kịch liệt lắm đây!"

"Xem ra kế hoạch của tớ vẫn là vô cùng hữu dụng, trực tiếp giúp cậu ôm được nữ thần về~"

"Có cái rắm ý!" Từ Khanh Ngôn ừng ực uống một cốc nước đầy, cuối cùng cũng trở lại bình thường đôi chút: "Miễn bàn nữa, hôm qua giống y như một thằng ngốc vậy, trông thấy người ta nói cũng không biết nói nữa rồi."

"Hể? Nói kỹ xem nào."

Từ Khanh Ngôn nói lại một lượt cách xử sự úp úp mở mở của mình, khiến Lục Phương nổi cáu vỗ đùi: "Tớ đúng cạn lời với cậu, cậu đang làm cái gì vậy! Không phải từng diễn tập rất nhiều lần rồi sao?"

"Đúng thế, tớ cũng chẳng hiểu nổi."

"Sau đó thì sao, sau đó cậu đã làm gì?"

Từ Khanh Ngôn có hơi ngượng ngùng; "Sau đó chị Tống đề nghị nói uống chút rượu, đại não tê liệt thì sẽ không căng thẳng nữa."

"Sau đó..."

"Sau đó sao sau đó sao hả, cậu làm cái gì mới cả đêm không về chứ, cậu nói hết đi!"

"Tớ...Tớ ôm cô ấy, sau đó..."

"Đệt mẹ, chuyện này của cậu mà truyền đi thì không biết bị bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ vây đánh nữa! Rồi sau đó thì sao?"

"Rồi sau đó...Tớ cũng không biết, ngủ một giấc tỉnh dậy ở nhà mình."

"..."

"..."

"Cậu..."

Từ Khanh Ngôn nhanh chóng cúp điện thoại, mở khung trò chuyện với Tống Thính Nam.

Không có gì cả.

Cậu sắp xếp lại lời nói một chút, gửi một tin nhắn qua.

[Chị, hôm qua tửu lượng em kém, không gây phiền phức gì cho chị chứ...]

Cậu còn gửi thêm một cái sticker con mèo đáng yêu lăn qua lăn lại.

Tống Thính Nam không có trả lời lại.

Chắc là vẫn chưa rời giường nhỉ.

Từ Khanh Ngôn nghĩ, cố gắng coi nhẹ sự hoảng sợ không tên trong lòng.

Còn về Tống Thính Nam, hôm nay cô lần đầu tiên tỉnh dậy vẫn tính là sớm, hiển nhiên nhìn thấy tin nhắn cậu gửi tới.

Cô nhìn chằm chằm sticker con mèo kia một lúc, giễu cợt một tiếng, ném điện thoại, không trả lời lại.

...

Lục Phương thở dài: "Tiểu Ngôn, cậu bị sao vậy, hôm nay cậu nhìn điện thoại bao nhiêu lần rồi đấy?"

"Hả?" Từ Khanh Ngôn để điện thoại xuống: "Có sao? Vẫn bình thường mà..."

"Vẫn bình thường? Từ lúc tớ bắt đầu chú ý tới cậu thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại, cậu đã nhìn điện thoại 37 lần, à không...38 lần."

Từ Khanh Ngôn tràn đầy buồn rầu: "Hôm qua không biết có phải tớ mạo phạm đến chị ấy rồi hay không, bây giờ chị ấy phớt lờ tớ rồi."

"Hả? Để tớ xem thử." Luc Phương đoạt lấy điện thoại, mở khóa là khung trò chuyện với Tống Thính Nam, cái sticker con mèo lăn qua lăn lại đang trơ trọi trong khung trò chuyện.

"Ờm....Nói không chừng người ta đang bận thì sao?"

"Haizz...tớ chỉ là lo lắng, cô ấy vì vậy mà chán ghét tớ."

Lục Phương nhìn Từ Khanh Ngôn lo được lo mất mà đồng cảm, hỡi ôi, ôi thanh niên rơi vào bể tình, lúc nào cũng thích suy nghĩ lung tung.

"Nhìn kìa, chị ấy trả lời rồi!"

Từ Khanh Ngôn đoạt lấy điện thoại nhìn một cái, hai chữ lạnh nhạt xuất hiện trên màn hình.

[Không có]

Lục Phương không đành lòng nhìn: "Nếu không hay là cậu nói xin lỗi với chị ấy đi, nói xin lỗi vì đã mạo phạm hay gì đó?"

"Ừm..."

Từ Khanh Ngôn bắt đầu gõ chữ, gõ một chuỗi dài, sau đó lại xóa, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng gửi đi chính là:

[Chị, em uống say sau đó có phải đã mạo phạm đến chị rồi không? Xin lỗi, em không phải cố ý.]

Đối diện lại không có động tĩnh.

Từ Khanh Ngôn hối hận đứt ruột, nếu như một cái ôm ấp ngắn ngủi đánh đổi là cô không bao giờ để ý tới cậu, đánh chết cậu cũng sẽ không làm như vậy.

Lúc đó sao lại không nghĩ tới khả năng cô ấy không nguyện ý chứ...

Cậu "bạch bạch" tát cho mình hai cái thật mạnh, sức lực còn không nhỏ, lưu lại hai vết đỏ mơ hồ, trực tiếp khiến Lục Phương sợ ngây người.

Cậu ta vội vàng kéo Từ Khanh Ngôn lại: "Cậu làm gì thế!"

"Tớ cũng không uống rượu nữa đâu! Hu hu hu....."

" Ây da, cậu phải cẩn thận khuôn mặt này của cậu chứ, ngộ nhỡ làm hỏng thì phải làm sao."

"Có lý." Từ Khanh Ngôn gật đầu: "Hỏng rồi chị Tống sẽ ghét bỏ tớ."

Lục Phương trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.