Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy

Chương 13: Đóng máy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Thính Nam từ sau khi xác nhận điểm tâm nhỏ chính là người đêm đó, cô ý thức được một vấn đề.

Bản thân vô cùng để ý...Em ấy cuối cùng là đang nghĩ cái gì.

Lần đầu nhìn thấy Từ Khanh Ngôn, em ấy biến mình thành cái bộ dạng kia, nhìn từ phản ứng lần đó của em ấy, rõ ràng em ấy cũng không am hiểu uống rượu.

Vì thế em ấy là đang thất tình, đi giải sầu.

Em ấy gọi nữ sinh nào đó? Gọi là chị sao? Cho nên mới nhận lầm người vào đêm đó.

Haizz...

Tống Thính Nam đỡ trán, tuy rằng scandal của cô nhiều, nhưng thật ra phần lớn đều là kiệt tác của mẹ cô, số lần cô yêu đương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hầu như lý do chia tay của mỗi một người bạn trai với cô đều là--

Em mạnh mẽ quá.

Bọn họ muốn một cô bạn gái yếu đuối một chút, làm tôn lên sự mạnh mẽ của bọn họ.

Cô đi tập thể hình, bọn họ sẽ nói: Em không cần thiết phải tập thể hình, bây giờ em nhìn cũng rất đẹp rồi, anh có thể bảo vệ em!

Cô muốn vào giới giải trí, bọn họ sẽ nói: Em không đi có được không, nhìn thấy em cùng người đàn ông khác ở trên màn hình tình chàng ý thiêp, mà thậm chí anh với em cũng không thể công khai, anh sẽ ghen.

Hơn nữa em đi xuất đầu lộ diện, ai sẽ chăm sóc gia đình?

Phụ nữ không cần thiết phải biết nhiều như vậy.

Những thứ này giao cho anh là được rồi.

Từng chữ từng câu, hoàn toàn đều là ấn tượng rập khuôn.

Cô sẽ không đi đón ý nói hùa với những người đàn ông đó, sẽ không vì bọn họ mà thay đổi chính mình, cô chỉ có thể tìm người thích hợp với cô.

Đứa bé kia, cô rõ ràng không hiểu thêm một bước, sao lại cảm thấy em ấy sẽ là người thích hợp với mình chứ?

Là dáng vẻ em ấy quá đáng yêu làm mê hoặc tâm trí chăng.

Tống Thính Nam muốn tạm thời gác lại em ấy qua một bên, để cho mình từ từ bình tĩnh lại một chút.

Quay xong phân cảnh hôm nay cũng đã là buổi tối, tắm xong nằm ở trên giường, cô nhìn thấy tin nhắn Từ Khanh Ngôn gửi tới, đứa bé này không biết mình đã làm sai điều gì, còn đang thỉnh cầu sự tha thứ của cô.

Thậm chí còn nói sau này mình sẽ không uống rượu nữa.

Trời ơi, đây là sự trừng phạt lớn cỡ nào chứ, nào có người có thể chịu đựng được loại mê hoặc này đâu!

Có hơi không đành lòng mà...

Tống Thính Nam do dự một lúc, trả lời:

[Tiểu Khanh Ngôn, đừng suy nghĩ nhiều, chị chỉ là bận mà thôi]

[Còn có, dáng vẻ em uống say rất đáng yêu]

Đối diện trả lời trong vài giây: "Vậy chị bận, em không quấy rầy nữa."

Tống Thính Nam tưởng tượng một hồi dáng vẻ em ấy ngồi xổm trước điện thoại chờ tin nhắn, khóe miệng hơi cong.

...

Sau hai tuần Từ Khanh Ngôn trở về trường, Tiên Ma cũng đóng máy rồi.

Tuy rằng Từ Khanh Ngôn sớm đã lãnh miếng cơm, nhưng là nhân vật trọng yếu, đóng máy hiển nhiên là có thể đi.

Cậu với Lục Phương thương lượng một chút, tiệc rượu đóng máy sẽ có rất nhiều đạo diễn khác đến, đạo diễn Lý giúp cậu giới thiệu một chút, nói không chừng cậu sẽ được đạo diễn khác coi trọng thì sao?

Huống chi, coi như là vì gặp Tống Thính Nam, cậu cũng hoàn toàn không có lý do để từ chối!

Hai người sửa soạn một chút rồi đi dự tiệc.

"Tiểu Ngôn à, đến rồi sao?"

Tâm tình Lý Tĩnh Vân không tệ, Tiên Ma hao phí rất nhiều tâm huyết của chị ta, các diễn viên phát huy cũng rất tốt, bây giờ có thể bắt đầu quảng cáo, chờ đặc hiệu hậu kỳ làm xong là có thể chính thức phát sóng rồi.

Đối với thiếu niên chân thực này chị ấy rất yêu thích, chị ấy ngoắc ngoắc tay với cậu, Từ Khanh Ngôn thuận theo đi tới.

"Nào, đây là Từ Khanh Ngôn, của Tô Điện."

"Tiểu Ngôn, vị này chính là đạo diễn Trần, đây là đạo diễn Trương, bên đó là..."

Từ Khanh Ngôn chào hỏi từng người, các đạo diễn cũng biết ý tứ của Lý Tĩnh Vân, xem như sơ qua lưu lại một cái ấn tượng.

Loại tiệc mừng đóng máy cỡ lớn này, phía đầu tư tâm tình tốt cũng có thể tới nhìn chút.

Lâm Hữu vui mừng, may mà sếp Vương đã đi bàn bạc làm ăn với các nhà đầu tư khác, nếu không sẽ rất bất tiện để hắn đi tìm kim chủ mới.

Lâm Hữu đang ở chỗ tối tìm tòi mục tiêu, liếc mắt liền thấy dưới ánh đèn Từ Khanh Ngôn đang được Lý Tĩnh Vân giới thiệu cho các vị đạo diễn.

Cùng là sinh viên Tô Điện, tại sao hắn lại không có đãi ngộ này?

Hắn lấy điện thoại ra, lần thứ hai xác nhận lại hồi âm của người kia, nhanh hiểm nhìn Từ Khanh Ngôn một chút.

Chờ chuyện này được tung ra, tao xem mày có có thể đắc ý tới khi nào.

Tống Thính Nam tiếp nhận rượu pha trộn phục vụ đưa tới, so với Long Island Iced Tea(*), rượu hướng tới cách pha chế cố định như Mojito(*), cô càng yêu thích sự pha trộn hơn, được làm từ người pha chế rượu vừa ý, vĩnh viễn sẽ không nếm ra mùi vị giống nhau của rượu.

*Hình ảnh Long Island Iced Tea



*Hình ảnh Mojito



Đời người vẫn phải có chút vui sướng, nhiều thứ chưa biết mới có thể càng thêm thú vị.

Ly pha chế này là màu lam nhạt, miệng ly điểm thêm bạc hà, hẳn là còn tìm thấy vòng muối(*), Tống Thính Nam khẽ nhấp một ngụm, vị rượu đọng lại nơi cuống lưỡi.

*Hình ảnh vòng muối



Cô thở ra một hơi, thật là hưởng thụ.

Song luôn có những người như vậy, yêu thích phá hoại thời gian tốt đẹp của người khác.

Ánh sáng bị chặn lại, cô ngước mắt, là Lâm Hữu.

"Có việc?" Vẻ mặt cô nhàn nhạt, có hơi bất mãn.

Lúc trước mình hẳn là biểu hiện rất rõ ràng rồi mới đúng, mình không có hứng thú với kiểu này.

"Đàn chị Tống nhìn thử cái này đi." Lâm Hữu đưa điện thoại về hướng cô, lục ra mấy bức ảnh, là mấy bức ảnh thân mật cô với Từ Khanh Ngôn, hai người nhìn qua thân mật khăng khít.

"Cho nên?" Tống Thính Nam nâng ly rượu lên, pha chế rượu tốt hơn hết vẫn là không nên hâm nóng, nhiệt độ có lẽ sẽ làm hỏng vị ban đầu.

"Đàn chị Tống chẳng lẽ không hiểu ý của em?" Lâm Hữu nhìn cô, điệu bộ đã tính trước mọi việc.

"Ha..." Tống Thính Nam nở nụ cười, một tay cô chống đỡ mặt, rõ ràng là ngồi, lại có tư vị từ trên cao nhìn xuống: "Tôi nói này...trước khi cậu tới tìm tôi, chưa từng điều tra tình huống của tôi sao?"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ?"

"Nhóc con, người trẻ tuổi vẫn là làm đến nơi đến chốn một chút mới tốt."

"Nếu không, cẩn thận lại biến mình thành trò cười đấy."

Tống Thính Nam ngửa đầu uống một hợp rượu, đứng lên.

Phải thay đổi chỗ ngồi thôi, nếu không lại bị ruồi muỗi tìm đến thì không hay rồi.

Lâm Hữu đứng tại chỗ, cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.

Dựa vào đâu, dựa vào cái gì đều coi thường mình.

Thằng khốn kia có cái gì đặc biệt? Giáo viên, đạo diễn, Tống Thính Nam, tất cả mọi người đều yếu thích nó.

Dựa vào cái gì chứ!

Tôi nhất định sẽ khiến các ngươi trả giá thật đắt.

Mày có thể là con rận không sợ ngứa, vậy đoàn kịch thì sao? Đang trong thời kỳ quan trọng của tuyên truyền thì phải.

Tống Thính Nam đi tới bên người nhà đầu tư, cúi đầu ghé vào tai sếp Vương thầm thì hai câu, lại chỉ một phương hướng, sau khi đối phương nhìn sang sắc mặt nhất thời có hơi khó coi.

Cô khẽ nhếch môi, Lâm Hữu thật sự cho rằng cô không biết kim chủ của cậu ta là ai ư.

Mặc kệ cậu ta muốn làm gì, tiến trước một bước khiến cậu ta không sống dễ chịu, trước hết cậu ta nên nghĩ xem phải sống sót thế nào qua đêm nay đi.

Tống Thính Nam nghĩ rồi cười trên sự đau khổ của người khác, cười càng thêm ngọt.

Tâm tình đang tốt, khóe mắt thoáng thấy một cái đuôi nhỏ, trốn ở góc tối thò đầu ra nhìn.

Là Từ Khanh Ngôn.

Cô nhất thời có hơi nhức đầu, hai tuần này bởi vì nguyên nhân nào đó, nửa đáp lại nửa phớt lờ, tin nhắn trả lời chủ yếu đều rất ngắn gọn, hơn nữa một ngày cũng chỉ trả lời mấy tin.

Hay là lại trốn trốn đi nhỉ, còn chưa nghĩ xong phải ứng đối với em ấy thế nào nữa.

Tống Thính Nam đang muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng cậu lại đi thẳng về phía cô, lần này muốn làm bộ cũng không được.

"Chị ơi." Viền mắt Từ Khanh Ngôn đỏ hồng, lòng Tống Thính Nam mềm nhũn, đưa tay sờ sờ đầu cậu.

"Nếu như chị thiếu tiền, có thể nói với em." Cậu vừa mở miệng, liền nói ra khiến Tống Thính Nam không hiểu đầu cua tai nheo gì.

"Hả?"

"Chúng ta không phải bạn bè sao? Tại sao chị tình nguyện tìm người đó, cũng không nguyện ý mượn em."

Tống Thính Nam dở khóc dở cười, em ấy chắc là nhìn thấy cô và sếp Vương nói chuyện, hiểu lầm rồi.

"Chị không thiếu tiền."

"Vậy chị thiếu cái gì?"

Tống Thính Nam giả bộ suy nghĩ: "Cái gì chị cũng không thiếu, miễn cưỡng mà nói, thiếu..."

Cô vuốt cằm, tầm mắt lại dừng trên người cậu. Từ Khanh Ngôn lại có dự cảm, luôn cảm thấy cô sẽ nói ra lời gì đó kinh thiên động địa.

Cô kề sát vào, thấp giọng ghé vào tai cậu thì thầm: "Thiếu cái làm ấm giường."