Cắn Môi Đỏ

Chương 46: Chịu trách nhiệm



Bùi Hề Nhược không do dự đáp “Có”.

Phó Triển Hành giữ lấy eo cô, đem người kéo vào trong lòng mình. “Đây là bà nội trao cho.”

Cô sững sờ một lúc, rồi nhận ra anh là đang nói về chuỗi hạt Phật.

“Sau đó thì sao?”

Sau đó, Phó Triển Hành kể cho cô nghe câu chuyện về một cậu học sinh giỏi đột nhiên nổi loạn và bị gửi đến nhà bà nội.

Bà cụ Phó thường ngày không quan tâm đến chuyện thế sự, ăn chay niệm phật, tính ôn hòa, khi nhìn mọi người, trong mắt bà luôn ẩn chứa sự từ bi thiện lương. Trước khi ra đi, bà đã đem chuỗi hạt Phật này deo vào cổ tay anh.

“Triển Hành. Khổ đau rồi sẽ qua, Thần Phật sẽ phù hộ cho cháu.”

Phó Triển Hành kể cho Bùi Hề Nhược, không có nguyên nhân hay kết quả. Chỉ nói cho cô biết, thanh xuân của anh từ đầu đến cuối không tràn đầy ánh hào quang như cô vẫn nghĩ. Cũng từng có thăng trầm, rơi vào bóng tối vô biên.

“Báo trước để cho em chuẩn bị tinh thần.” Anh chạm vào mái tóc cô, đầu ngón tay như ấn xuống. Như là sợ cô nghe xong liền bỏ chạy.

Bùi Hề Nhược phản ứng lại rất kỳ lạ, đuôi mắt cong lên, ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực anh, “Xem ra, em đúng là một nhà tiên tri.” Giọng điệu nũng nịu, còn có chút đắc ý.

“Hả?”

“Trước kia em đã nói rồi, có lẽ anh là kiểu người biến thái, ‘thâm tàng bất lộ’.” Đương nhiên, đó là do cô dựa vào trực giác mà nói ra, không có bất kì căn cứ nào.

*Thâm tàng bất lộ: chỉ những người che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ấn chứa bên trong sức mạnh và tính cách trái ngược.

Từ nhỏ anh đã tự biết giải quyết vấn đề của mình, hồi trung học, còn trốn học, lưu ban, và từng đánh nhau. Những chuyện đó cô chưa bao giờ làm cả.

Anh hỏi, “Nếu anh thực sự là kẻ biến thái, em có sợ không?”

“Sợ muốn chết.” Bùi Hề Nhược làm bộ vỗ vỗ ngực, “Nhưng ly hôn thì em lại không có khả năng bồi thường.”

“Ừm, có khả năng cũng không cho em bồi thường. Vì trong thỏa thuận hợp đồng mới, không có lựa chọn nào là ly hôn cả.”

Cô trừng mắt, “Anh là tên lãnh chúa tàn bạo hả.”

Anh cười, vòng tay ôm cô, không tiếp tục nói về quá khứ của mình nữa.

Bùi Hề Nhược ôm lại anh.

Thực sự thì cũng hơi bất ngờ.

Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh của Phó Triển Hành là trên một cuốn tạp chí tài chính do mẹ Bùi mang đến.

Lúc đó anh đang tham dự một lễ trao giải công nghệ nào đó. Người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc, anh rõ ràng đang ở trong sự hào nhoáng dưới ống kính truyền thông, nhưng lông mày lại lộ ra khí chất điềm đạm, thanh tịnh.

Mẹ Bùi ở bên cạnh, miêu tả sống động bản lý lịch vàng của anh.

Bùi Hề Nhược cảm thấy người đàn ông này hẳn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, phẩm hạnh đoan chính, là mẫu đàn ông mẫu mực.

Thình lình nghe anh kể, có đoạn thời gian thời niên thiếu anh cũng từng ngỗ nghịch. So với ấn tượng ban đầu quả thật rất khác biệt.

Tuy nhiên, cô không hề né tránh.

Anh của hiện tại rất tốt, đủ để chứng minh con người của mình. Nhất định đã chiến thắng đoạn thời gian đó.



Trận bão tuyết này đến rạng sáng mới dừng lại.

Trên đường, các xe dọn tuyết hoạt động không ngừng. Đến buổi chiều, đường tới sân bay cuối cùng cũng được thông thoáng.

Mặt đường xuất hiện băng tuyết nhưng tài xế của họ lái xe rất vững. Phía trước mấy chiếc xe đã va vào nhau, vài tài xế đứng cùng một chỗ, vẻ mặt khó chịu mà cãi cọ.

Xe phát thanh phát ra thông báo, trận bão tuyết này, đã gây ra hơn bốn mươi vụ tai nạn giao thông và khiến hai người thiệt mạng.

Ngược lại, Bùi Hề Nhược chỉ bị cảm nhẹ, đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.

Tuy nhiên, đối mặt với Phó Triển Hành, cô vẫn có chuyện muốn nói.

Giọng điệu buồn bã, “Phó Triển Hành, tại sao từ khi gả cho anh, em cứ luôn ốm vặt suốt vậy?”

Cô lại nói, “Bảo bình quả nhiên không hợp với sư tử, đại sư nói không sai.”

Phó Triển Hành vặn nắp bình giữ nhiệt, đưa cho cô, “Đại sư nào?”

“Người giảng giải về các chòm sao ấy.”

“Chỉ là mấy kẻ lừa đảo thôi. Xem nhiều ảnh hưởng đến chỉ số IQ đó.” Anh bình tĩnh trả lời.

“……” Bùi Hề Nhược trừng mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen thuộc, liền nhớ tới, lần trước cô nói cung sư tử và bảo bình không hợp, anh cũng đáp, “Nghe ít thôi. Ảnh hưởng đến việc tìm được chân ái.”

Ồ?

Thì ra anh đã tự nhận mình là tình yêu đích thực của cô sớm như vậy.

Bùi Hề Nhược tâm tình thoải mái, khi nhìn anh, ánh mắt ngọt ngào, giống như ẩn chứa điều gì đó.

Cô ngày thường không cười đã rất quyến rũ, huống chi bây giờ, đôi mắt chứa đầy ẩn tình, ôn nhu như nước.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, anh cúi người xuống hôn cô.

Bùi Hề Nhược vội vàng lùi về phía sau, “Anh cẩn thận, sẽ lây bệnh đó. Đến lúc ấy, tổng tài bá đạo lại trở thành con mèo bệnh thì không hay.”

Cô tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, không hiểu sao lại có chút hưng phấn, “Sau đó em có thể tùy ý làm bậy.”

Anh không để tâm đến việc bị lây bệnh, lại hôn cô, “Ồ, em muốn tùy ý làm bậy như thế nào?”

Cô cười xấu xa, còn khoa tay múa chân trên người anh, “Đầu tiên là như này, sau đó như này.”

Phó Triển Hành mỉm cười.

Chiếc xe chạy rất nhanh. Như thể Bùi Hề Nhược thật sự có gan làm chuyện đó vậy.



Máy bay hạ cánh xuống Bình Thành, trở lại với mùa đông khô hanh.

Lúc ở trên máy bay, bệnh cảm của Bùi Hề Nhược đã nặng hơn. Vừa xuống, đã được đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ nói do cô lười vận động, lại đang trong kỳ kinh nguyệt, sức đề kháng giảm sút. Sau khi kê đơn thuốc, cô được khuyên nên tập thể dục nhiều hơn trong thời gian tới.

Bùi Hề Nhược không thèm quan tâm đến điều đó.

Sức đề kháng của cô vẫn tốt, gần đây chỉ là do một chút xui xẻo mà thôi.

Trở lại Bách gia phủ, ập vào chính là không gian sạch sẽ nhưng trống trải. Dù sao lâu rồi không có ai ở đây, mặc dù khách sạn có cử nhân viên định kỳ đi lên quét dọn, nhưng vẫn thiếu chút hơi người.

Có Thứ Sáu đi tới nghênh đón cô, như một người quản gia tận tụy.

Thấy ngốc nghếch nhưng cũng dễ thương, Bùi Hề Nhược ôm lấy nó, “Thứ Sáu, đã lâu không gặp.” Dạo này, cô mải mê hưởng thụ tuần trăng mật cùng với hòa thượng, quên mất mình đã từng là “huynh đệ đồng cam cộng khổ” với Thứ Sáu, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Lại nói, đây là người máy do chính Phó Triển Hành tự mình thiết kế.

Đầu to, mặc một bộ đồ phi hành gia màu trắng, bước đi chậm chạp như đang ở trên không trung.

Anh ấy hẳn rất thích mặt trăng và vũ trụ nhỉ? Ngay cả con robot cũng là hình ảnh của một phi hành gia.

Đồng thời, anh cũng không thích ồn ào.

Chức năng tương tác bằng giọng nói của thứ Sáu hiếm khi được bật.

Nghĩ đến điều đó, Bùi Hề Nhược không khỏi cảm thấy đắc ý. Hóa ra cô cũng rất giỏi suy luận, về sau càng có thể hiểu được anh nhiều hơn rồi.

Vừa rồi xe đi qua siêu thị, Phó Triển Hành kêu Thẩm Minh đi xuống mua chút thực phẩm mang về, lúc này, anh đang xách những cái đó vào phòng bếp.

Bùi Hề Nhược theo sau, ngồi xuống vị trí giữa phòng, sẵn sàng quan sát.

“Em đi ngủ một lát đi. Nấu xong anh sẽ gọi.” Phó Triển Hành vừa nói vừa bóc túi đựng rau xanh.

Cô lắc đầu, “Không ngủ.” Khi nói chuyện, thanh âm còn mang một chút âm nghẹt mũi.

“Không buồn ngủ sao?”

“Có, nhưng em đói hơn.” Bùi Hề Nhược chống cằm nói.

Thực ra, cô muốn xem anh nấu ăn.

Phó Triển Hành bước tới, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, “Vậy anh sẽ nấu ngay đây.”

Bùi Hề Nhược cong cong môi.

Cô rất thích mấy hành động thân mật mà anh dành cho cô.

Người đàn ông cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, khoác bên ngoài là một chiếc áo len màu xám, không có chút nếp nhăn nào, khiến bóng lưng càng thêm thẳng tắp. Bộ dáng này, thêm một cặp kính gọng vàng nữa, có thể trực tiếp đi làm giáo sư được.

Không biết anh nấu sẽ thế nào.

Bùi Hề Nhược cũng đã từng xem ​​những người khác nấu ăn.

Mẹ Bùi thích hát trong lúc nấu, Giản Tinh Nhiên thì sẽ một bên xem công thức một bên hô to gọi nhỏ. Cả hai đều đao to búa lớn, nấu ăn dao bếp nện xuống ầm ầm, tiếng xoong chảo va vào nhau kêu lẻng xẻng, dầu ăn bắn tứ tung trong chảo. Dù sao nếu chưa biến nhà bếp thành bãi chiến trường thì sẽ chưa xong.

Nhưng Phó Triển Hành làm rất yên tĩnh, trình tự làm việc nghiêm ngặt hệt như máy móc.

Anh xắn tay áo rửa nguyên liệu nấu ăn, động tác nhanh nhẹn, nhưng rất thoải mái, như thể anh căn chuẩn từng giờ từng phút, sử dụng với hiệu quả tối đa thời gian của mình.

Ngay cả trong bếp cũng không có khói.

Xem được một nửa, Bùi Hề Nhược vô cùng buồn chán, xung phong nhận việc, giúp anh cắt cà rốt.

Phó Triển Hành nhớ kỹ thuật cắt thái rau của cô không tồi, vì vậy anh đã để cô làm.

Kết quả là củ cà rốt cô cắt, miếng dài miếng ngắn, miếng thì dày như ngón tay cái, miếng thì mỏng như sợi chỉ, hình dáng kỳ lạ, cái gì cũng có đủ.

“Bùi Hề Nhược,” anh cầm con dao làm bếp trên tay cô xuống và nhìn cô, “Sườn xào chua ngọt hôm đó, là em tự làm?”

Bị anh phát hiện, cô cũng không chột dạ, cong môi cười nói, “Mua ở nhà hàng.” Cô chỉ đổi cái hộp thôi.

Phó Triển Hành một lát sau vẫn không nói gì, cuối cùng cười khẽ.

Anh thật là. Nhìn cô cũng không giống người biết nấu ăn chút nào.

“Nhưng thật ra, cũng không phải tất cả đều là mua, em cũng nghiêm túc phát huy hết khả năng nấu nướng của mình.” Bùi Hề Nhược nhấn mạnh.

Anh liếc nhìn cô một cái, “Việt quất xào trứng, dưa chuột xào mướp hương, cơm Oreo?”

Cô gật gật đầu, tiếp tục với lấy củ cà rốt, “Anh xem, lần đầu tiên em làm ba món đó, nói không chừng em rất có thiên phú nấu ăn đó.”

Anh cầm lấy củ cà rốt từ tay cô, ôm người sang một bên, đặt lại về vị trí cũ.

“Về sau em nên tránh phòng bếp xa một chút.”



Vì cô là người bệnh, bữa tối cũng không chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu, chỉ nấu một bữa thanh đạm.

Sau khi ăn cơm, uống thuốc và tắm rửa, Bùi Hề Nhược nằm xuống giường nghịch điện thoại.

Lúc đầu có hơi buồn ngủ, nhưng khi ngâm mình trong bồn nước nóng, cô lại trở nên tỉnh táo.

Cô đang xem bài đăng của một người bạn nổi tiếng trong vòng.

Một loạt các bức ảnh chụp.

Thật trùng hợp, người bạn này cũng đi du lịch, nhưng là ở Nga.

Trong ảnh, cô bạn đó mặc một bộ bikini màu xanh đậm, thân hình bốc lửa, khoe eo thon và chân dài, tạo dáng rất gợi cảm.

Phó Triển Hành tắm rửa xong đi tới, hỏi cô, “Em đang xem cái gì vậy, chưa ngủ sao?”

Cô nói, “Xem mỹ nữ!” Sau đó, hướng điện thoại về phía anh.

Nào biết, Phó Triển Hành còn không có một chút lòng hiếu kỳ cơ bản của một người đàn ông bình thường, tầm mắt căn bản không hướng về phía màn hình điện thoại, thậm chí còn rút điện thoại cô đang cầm trên tay, ấn khóa màn hình.

“Ngủ đi.”

“Anh không muốn ngắm mỹ nữ trong bức hình sao? Mặc Bikini, gợi cảm vô cùng.” Cô giống như một nhân viên quảng cáo, cật lực đề cử cho anh.

“Không muốn.” Anh nói với thái độ thanh tâm quả dục, nhưng lại cúi xuống hôn cô.

“Em hiểu rồi, anh muốn nhìn em.” Bùi Hề Nhược ôm cổ anh, cười đến mê hoặc, như cố ý câu dẫn.

Đặc biệt là mấy ngày này, ỷ vào mình đang đến kỳ sinh lý, sau lại ỷ vào mình đang bị cảm. Muốn làm gì thì làm.

Bởi vì cô biết, anh sẽ không làm gì cô.

Kết quả hôm nay cô đã tính toán sai.

Người đàn ông không nhẫn nhịn nữa, trực tiếp nâng eo cô lên, để cô dựa vào giường cho có điểm tựa, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Khoảng cách gần, hơi thở dồn dập đan vào nha, không còn kẽ hở.

Bùi Hề Nhược có cảm giác như mình đang trêu chọc một con cá mập bằng chiếc cần câu dài.

Lúc đầu, nhìn thấy con cá mập lao tới cắn câu, cô thích thú không thôi, quấn lấy vai anh đón ý. Nhưng ai biết được, dây câu càng ngày càng ngắn, cá mập lại càng ngày càng gần. Đến khi cô nhận ra, nụ hôn ấy, đã tràn ngập dục vọng.

Bùi Hề Nhược bắt đầu luống cuống. Đặc biệt là, bàn tay của người đàn ông không biết từ khi nào đã dọc theo bắp chân của cô mà vén váy lên.

Một cảm giác từ da đầu truyền đến như muốn nổ tung.

Cô nắm bàn tay đang sờ soạng lung tung của anh, sau đó đè lên bàn tay còn lại, lợi dụng kẽ hở giữa hai đôi môi, thốt lên “Phó Triển Hành, em đang là người bệnh đó!”

Anh vẫn không dừng lại, đôi mắt lúc này đã tối sầm.

Tội nghiệp cô vẫn đang là kẻ bệnh tật, lại bị anh lăn qua lộn lại, chiếm hết tiện nghi. Cho rằng anh thật sự muốn làm tại tối nay, liền hết lời van xin lòng thương xót.

Cuối cùng anh rốt cuộc cũng dừng lại.

Bùi Hề Nhược vẫn chưa hoàn hồn, quấn kín chăn, cố gắng cách xa anh hẳn một mét.

Yết Hầu Phó Triển Hành khẽ chuyển động, nắm lấy tay cô kéo người lại.

Bùi Hề Nhược đánh anh một cái, còn trừng mắt lên nhìn anh.

Không nghĩ tới, giờ phút này đôi mắt ấy của cô sáng lấp lánh, quả thật là quyến rũ.

Cô cũng không biết, chỉ cần là cô, với anh mà nói đều là cám dỗ. Đừng nói là bikini, cho dù cô ăn mặc kín đáo, cũng có dễ dàng khơi dậy ham muốn của anh.

Phó Triển Hành chỉ nắm chặt tay cô, chậm rãi hô hấp đều trở lại, một lúc sau vẫn không lên tiếng.

Nhưng Bùi Hề Nhược, sau khi sự xấu hổ buồn bực qua đi, đã suy nghĩ lại về bản thân.

Chuyện nam nữ này, với cô mà nói, giống như trò chơi nhảy dù. Biết rằng sẽ có lúc nhảy xuống, nhưng trước khi đó, vẫn luôn không thể tránh khỏi vòng quay giữa mong đợi, phấn khích và muốn rút lui.

Nhưng mà, Phó Triển Hành yêu cô, làm sao anh ấy có thể chịu được việc bị cô trêu chọc hết lần này đến lần khác.

Lại nghĩ đến bộ phim phổ cập về giới tính lúc trước mà cô từng được xem, nói đàn ông và phụ nữ không giống nhau, một khi họ có phản ứng, rất khó để nén xuống, nói không chừng, còn có thể nhịn thành bệnh.

Vì thế, cô lấy hết can đảm, thử đưa tay về phía anh mò xuống, “Phó Triển Hành… Hay là em chịu một nửa trách nhiệm với anh trước?”

“Một nửa?” Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp, dục vọng vẫn chưa mờ đi.

“Còn lại một nửa, về sau em lại bù……”