Cắn Môi Đỏ

Chương 47: Đi cùng nhau



Bùi Hề Nhược còn nhớ rõ, chính mình đã làm gì trong giấc mộng kia.

Trong mơ, cô là một con hồ ly sống trong hang động, chuyên chọn những chàng thư sinh anh tuấn mà xuống tay. Mà chàng thư sinh kia, diện mạo giống hệt Phó Triển Hành, trầm tĩnh như nước, khuôn mặt thanh bạch.

Đêm đó ở trong ngôi miếu nọ, khi cô dụ dỗ anh, giống như không cần dạy cũng biết.

Và đêm nay, cô cuối cùng đã trải nghiệm nó một cách chân thật.

Sau đó phát hiện, bản thân ở trong giấc mơ, quả nhiên thật có mắt nhìn. Người đàn ông bình tĩnh và tự chủ, ánh mắt anh bùng cháy và trào dâng khi lý trí bị cô phá vỡ, thật sự rất thơm.

Sau khi hương thơm qua đi, cô giống yêu nữ đã được thoả mãn, dựa vào vai anh, được tiện nghi còn khoe mẽ nói, “Tay đau muốn chết. Anh phải xoa cho em.”

Phó Triển Hành nắm lấy tay cô, một tay khác thuận thế ôm lấy cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn cô.

Hơi thở của người đàn ông mát lạnh, xen lẫn mùi hương phấn khích, thoải mái, tất cả xâm chiếm khứu giác cô.

“Làm như vậy anh có thoải mái hơn không?” Đôi môi xinh đẹp không quên đắc ý hỏi.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, thanh âm vẫn chưa khôi phục lại được, “Ừm.”

Thực ra thì còn lâu mới đủ.

Những cử động mới lạ của cô, không theo quy tắc, ánh mắt tò mò lại lớn mật, cũng vô tình lộ ra vẻ ngây thơ và quyến rũ, có thể so được với xuân dược, làm tan chảy lý trí của anh.

Nếu không phải cô đang trong kỳ sinh lý lại bị cảm, e rằng anh sẽ thật sự dỗ dành, rồi chiếm đoạt cô.



Tối qua ngủ muộn nên rèm cửa cũng quên kéo.

Bùi Hề Nhược mơ mơ màng màng, mí mắt có hơi hơi đau, mở mắt ra, trong nhà ánh đèn vẫn trắng và rõ ràng.

Vào mùa đông ở Bình Thành, khi mặt trời chưa tắt, thời tiết không có mây cũng không có nắng.

Bùi Hề Nhược vươn eo điều chỉnh lại tư thế ngủ, lúc này mới phát hiện, người đàn ông bên cạnh đã tỉnh, ngay lúc cô vừa động đậy, anh đã kéo cô vào lòng.

Má cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, hơi thở quen thuộc của anh phả lên chóp mũi cô, một mùi hương của tuyết tùng và đàn hương.

Loại hương vị này mang ký ức của cô trở lại Lapland, trên những cánh đồng tuyết hoang vắng.

Trời lạnh. Nhưng lại là nơi hâm nóng tình cảm của cô và anh. Vì vậy, nó vẫn là một hương vị khiến người ta yêu thích.

“Phó Triển Hành…” Vừa mở miệng, Bùi Hề Nhược phát hiện giọng nói của mình đã khá hơn nhiều, giọng mũi cũng thoáng đi không ít, thanh âm dần trong trẻo trở lại, “Anh không đi làm sao?”

Bình thường mỗi khi cô tỉnh lại ở trên giường đều không thấy bóng dáng của anh. Hôm nay đột nhiên ôm nhau tỉnh dậy, cảm thấy có chút chưa thích ứng được.

Chẳng lẽ là anh bị cô câu dẫn, không biết là trời đã sáng?

“Còn sớm.” Rõ ràng là anh đã nghe thấy giọng cô, “Bệnh cảm đã đỡ hơn chưa?”

“Rồi nha.” Đôi mắt cô cong lên, giọng điệu tỏ vẻ thần bí, “Quên chưa nói với anh, em là hồ ly tinh đó.”

“Ừ.” Anh đã sớm phát hiện từ lâu.

“Cho nên tối hôm qua nhờ anh mà em được lấy dương bổ âm, bệnh cảm mới đỡ nhanh như vậy.” Cô tiếp lời.

“Ồ? Vậy đã bổ đủ chưa?”

Bùi Hề Nhược vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhạy bén mà cảm giác được có chút nguy hiểm đang rình rập.

Suýt nữa thì quên mất, trước mắt cô không phải thư sinh thanh thuần trong miếu mà là hòa thượng giả. Nói không chừng, cô đùa giỡn như vậy, lại càng hợp ý anh.

Vừa nghĩ đến, tưởng tượng, tay cô lại đau, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.

Cô lùi nhanh sang một bên.

Phó Triển Hành cười, ôn tồn hỏi, “Không bổ thêm nữa sao?”

Cô ôm chặt chăn bông. “Không, không. Bổ quá em sợ sẽ bị chảy máu cam mất.”



Hôm nay là cuối tuần, Phó Triển Hành xử lý xong công chuyện, đi ra khỏi thư phòng.

Bách gia phủ này có diện tích thiết kế lớn, sảnh ngang rộng hơn một trăm mét vuông, chính giữa phòng là bộ sofa thủ công của Ý bọc da êm ái, tầm nhìn rộng, là khu vực thư giãn ngày thường nên được Bùi Hề Nhược vô cùng yêu thích.

Lúc này cô đang nằm trên ghế sô pha, xem một bộ phim truyền hình Thái Lan.

Phó Triển Hành có chút ấn tượng.

Cô đã theo dõi bộ phim này từ lúc còn ở Phần Lan. Có một lần video bị đơ, anh ngó nhìn một cái, chỉ thấy cảnh một người phụ nữ trang điểm đậm chửi thề, vẻ giận dữ vô cùng khoa trương.

Cô có vẻ thích thể loại phim truyền hình mâu thuẫn kịch tính này. Anh đi ngang qua mười lần thì nhân vật chính đâng chửi rủa đến chín lần, vô cùng ồn ào.

Phó Triển Hành bước đến, ngồi cạnh cô, hôn cô một cách tự nhiên.

“Bộ phim này có gì thú vị?”

“Rất thú vị đó” Bùi Hề Nhược xem một cách say mê, không quên mô tả cốt truyện cho anh ta, cuối cùng chờ mong hỏi, “Thế nào? Có phải rất cẩu huyết, rất kích thích không?”

Phó Triển Hành chỉ cảm thấy câu chuyện mấy cô thiên kim kia tranh giành đàn ông, còn không thú vị bằng biểu cảm sinh động trên khuôn mặt của cô. Anh phụ họa theo, “Ừm, thú vị.”

Cô cười thỏa mãn, “Hơn nữa, nhân vật chính còn không đổi kiểu tóc nên rất dễ nhận ra.”

Hai người cứ như vậy, yên lặng xem TV.

Có người mình yêu ngồi bên cạnh, dù chỉ là xem TV, cũng không tránh được nảy ra tình ý.

Sau khi một nụ hôn dài kết thúc, Bùi Hề Nhược không có tâm tình xem phim Thái nữa. Mấy âm thanh la hét chói tai trong phim, biểu cảm trợn mắt của các nữ diễn viên, là một loại phá hư không khí lãng mạn ở đây.

Cô cầm lấy điều khiển từ xa và tắt TV.

Ngoài cửa sổ sương mù cũng đã tan, hiếm hoi thấy được ánh mặt trời.

Đây là tòa nhà chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố Bình Thành, cách đó không xa là tòa nhà thị chính, ánh mặt trời chiếu vào các tấm kính, lóe sáng. Trong mơ màng, lại có cảm giác ngày xuân ấm áp đang tràn vào.

Thấy Bùi Hề Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Triển Hành cũng nhìn theo, “Muốn ra ngoài không?”

“Đi đâu cơ?” Cô quay đầu lại, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, “Hẹn hò sao?”

Ở bên nhau, đại đa số thời gian hai người đều ở trong phòng, còn chưa chính thức hẹn hò.

Mấy chiêu trò, toan tính lúc trước khi kết hôn không tính.

Bùi Hề Nhược còn có chút mong chờ.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, Phó Triển Hành cũng không khỏi nở nụ cười, “Ừm, em muốn đi đâu?”

Cô có một ý tưởng, cong môi cười, “Cưỡi ngựa.”



Đã lâu không gặp “mỹ nhân”, Bùi Hề Nhược cũng nhớ nó rồi.

Con ngựa mà cô nhận nuôi ngoại hình không hề bị giảm sút, bộ lông trắng muốt, vẫn rất mượt mà và mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiên các nhân viên của câu lạc bộ nhìn thấy Phó Triển Hành, chỉ thấy một người đàn ông dung mạo anh tuấn, tây trang giày da, trông giống như một doanh nhân giới thượng lưu. Người phụ nữ đi bên cạnh thì hoa hòe lòe loẹt, mái tóc hồng yêu mị cá tính.

Chỉ nhìn ngoại hình và khí chất, quả là đối lập một trời một vực.

Nhưng mà khi bọn nói chuyện với nhau, biểu cảm lại gần gũi một cách tự nhiên.

Nhìn theo cách này, lại giống như một cặp trời sinh.

Bùi Hề Nhược cưỡi một vòng rồi xuống. Nhân viên công tác đi đến dắt ngựa vào phía trong.

Câu lạc bộ cưỡi ngựa này vẫn chủ yếu dành cho giới nhà giàu tiêu khiển, ngày thường đa số những người đến đây đều là những “bạch phú mỹ”, “phú nhị đại”, giàu đẹp, nuôi một vài con ngựa và chụp một vài bức ảnh, như tượng trưng cho thân phận, đẳng cấp của mình.

Bùi Hề Nhược tới lần đầu tiên, còn cảm thấy một chút mới mẻ, nhưng lần thứ hai, lại thấy không đủ vui thích.

Phó Triển Hành liền gọi điện thoại, liên hệ một người bạn tới một trại nuôi ngựa tư nhân.

Trại nuôi ngựa nằm ở vùng ngoại ô hoang vu, giữa một thảo nguyên rộng lớn, hàng rào là những cọc gỗ nâu đỏ. Nó trái ngược hẳn với trung tâm thành phố nhộn nhịp, phảng phất như ở một nơi khác.

Phó Triển Hành và người bạn này quen nhau qua hợp tác làm ăn, sau đó, gặp nhau tại câu lạc bộ đua ngựa ở Hong Kong, từ đó mới dần dần có giao tình.

Nghe nói về câu lạc bộ đua ngựa, Bùi Hề Nhược rất tò mò, “Em vẫn chưa đến đó.”

“Lần sau để Triển Hành đưa cô đi,” người bạn đó ha ha cười, “Cậu ấy có tầm nhìn rất lợi hại, chưa lần nào bị thua cả.”

Cô ngẩng đầu nhìn đàn ông bên cạnh.

Phó Triển Hành hỏi, “Muốn đi không?”

Cô rất tự nhiên mà gật đầu.

“Vậy lần sau đưa em đi.”

Bùi Hề Nhược lập tức tràn đầy chờ mong, vui vẻ nắm lấy cánh tay anh, không quên bổ sung một câu, “Anh bận rộn như vậy, không được nuốt lời nha.”

Hắn nhẹ giọng, “Rốt cuộc là ai thích nuốt lời?”

“……”

Người bạn ở bên cạnh nhìn, ngàn lần cảm khái.

Anh ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Phó Triển Hành, anh chỉ cảm thấy đối phương khí chất rất điềm đạm, những người khác đến câu lạc bộ đua ngựa thường sẽ không tránh khỏi kích động và hưng phấn.

Nhưng anh vẫn luôn bình tĩnh, như thể vượt thời gian, lạc nhịp với đám đông ồn ào kia.

Có điều cũng nghe nói, anh ở thương trường rất có thủ đoạn, sát phạt quyết đoán. Đối với phụ nữ, lại không có kiên nhẫn. Lúc ấy, có người hỏi anh, ý muốn đẩy một mỹ nhân xinh đẹp vào phòng của anh.

Nhưng đã bị vệ sĩ của anh khiêng và ném ra ngoài. Cuối cùng, việc hợp tác cũng không thành.

Người bạn đó ban đầu cho rằng, những người quyền cao chức trọng như bọn họ, không muốn người khác phát hiện ra nhược điểm của mình, càng không muốn thể hiện sự thích và không thích của mình trước mặt người ngoài.

Hôm nay nhìn thấy Bùi Hề Nhược, mới hiểu được, cái gọi là nhược điểm kia không có trên người anh.

Anh ta cảm thấy rất vui mừng.

Ban đầu, có người phụ nữ nói với anh ta rằng Phó tổng giống như ánh trăng lạnh lùng, đối với chuyện gì cũng thờ ơ xa cách, không giống ở nhân gian. Giờ đây, ánh trăng này, rốt cuộc cũng bị kéo xuống phàm trần rồi.



Tính toán kỹ, đây cũng chỉ là lần thứ ba Bùi Hề Nhược cưỡi ngựa.

Cô thay bộ đồng phục cưỡi ngựa, trong lòng còn đang suy nghĩ, chút nữa làm thế nào để anh cưỡi ngựa cùng.

Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng thấy lãng mạn rồi.

Rời khỏi phòng thay đồ, nhìn thoáng qua thấy Phó Triển Hành đang đứng cạnh một con ngựa trắng, mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen.

Nhìn quen anh trong bộ vest và đôi giày da, thình lình, nhìn anh mặc bộ đồng phục cưỡi ngựa, dáng người thẳng đứng, giữa mùa đông gió lạnh, tư thế lãnh đạm cô độc, tim cô liền nhảy loạn xạ.

Hơn nữa, bờ vai, eo, đôi chân kia cũng quá hoàn mỹ, tất cả đều ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ.

Bùi Hề Nhược tiến lại gần, không khỏi ngưỡng mộ mà ôm lấy tay anh, “Bây giờ thì em tin hồi trước anh là “đại ca học đường” rồi.”

Phó Triển Hành dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ cô lên ngựa. “Anh chưa bao giờ nói rằng mình là “đại ca học đường.”

“Trong mắt những học sinh ngoan ngoãn như bọn em, bất cứ ai giỏi đánh nhau đều được gọi là đại ca.” Cô cười, “Ôi, đại ca đẹp trai lại đang yêu em.”

Vì anh đã thẳng thắn với cô rằng anh không phải lúc nào cũng luôn là người mẫu mực, nên cô tự cho mình là một “học sinh ngoan” và coi anh như một nhân vật hư đốn. Bất cứ khi nào nói về chuyện đó, biểu hiện của cô đều rất đắc ý, như thể có thể thay đổi hiện thực học hành bết bát của cô trước đây vậy.

Cô vui, Phó Triển Hành cũng để tùy ý cô.

Anh cũng lên ngựa, đem cô ôm vào trong ngực, “Đây là cảnh tượng trong bộ tiểu thuyết em đọc tối qua đúng không?”

“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại. Chẳng lẽ thuật đọc tâm trong truyền thuyết lại một lần phát huy công hiệu?

“Đoán được.”

Cô có tật hôm trước xem một cuốn tiểu thuyết hay bộ phim truyền hình gì đó, ngay hôm sau, sẽ tự gắn cốt truyện lên người mình. Khi ở trong căn nhà gỗ ở Lapland, còn hỏi anh liệu anh có yêu cô không nếu cô chỉ là thiên kim tiểu thư giả.

Lúc ấy anh trả lời, “Hiện giờ thì em cũng đâu có thật lắn.” Có cô thiên kim nhà ai, lại gác chân lên thành sô pha xem TV, ăn đồ ăn vặt xong còn ném vỏ bừa bãi không.

Cô chớp mắt một cái, ngay sau đó vỗ tay đồng tình, bừng tỉnh, “Cũng có lý. Anh quả nhiên là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài và sức quyến rũ của em.”

Anh cười, ôm lấy rồi hôn cô, “Đúng vậy.”

Cứ thích cô như vậy, có phải là thiên kim tiểu thư thực sự hay không không quan trọng.

Bình Thành cuối tháng mười hai trời lạnh, nhất là vùng ngoại ô, gió lạnh thổi quét qua mặt người, gần như để lại vết tích nhỏ.

Bùi Hề Nhược quay mặt, dán vào ngực người đàn ông.

Sau khi để cho cô làm quen một lúc, Phó Triển Hành cho ngựa chạy nhanh hơn một chút. Như vậy, dễ dàng kích thích vỏ đại não, thúc đẩy quá trình sinh nhiệt, chống lại cảm lạnh.

Quả nhiên một lúc sau, Bùi Hề Nhược từ trong lồng ngực của anh chui ra, đối mặt với cơn gió lạnh gào thét.

Con ngựa trắng phi nước đại trên đồng cỏ trong vài phút, Phó Triển Hành nhẹ nhấc dây cương, để nó chạy chậm lại, rồi thong thả bước đi.

Bùi Hề Nhược dựa vào trong ngực anh, giọng nói lười nhác, “Phó Triển Hành, sao cái gì anh cũng biết vậy.”

Anh đáp, “Trước đây, để tĩnh tâm, cái gì anh cũng học một chút.”

Chơi cờ, ngắm sao, viết thư pháp. Lúc đầu, sẽ cảm thấy áp lực khi quá im lặng, vì vậy học cưỡi ngựa để duy trì cân bằng.

“Nghe có vẻ, đại ca của chúng ta trước đây cũng rất thăng trầm.” Bùi Hề Nhược như đang suy tư gì đó.

Giờ phút này, bốn phía tĩnh lặng, vài con ngựa đằng xa đang ung dung sải bước với những cái dây cương trên cổ. Trời cao, mây thưa, gió thổi qua nhẹ nhàng, vừa mát vừa sảng khoái.

Anh ngừng lại, “Anh trước kia……”

Đúng vào lúc này, di động đột ngột vang lên.

Bùi Hề Nhược biết anh đang bận, cũng không quá để ý, chỉ cho là điện thoại về công việc.

Cô hơi ngẩng đầu, tựa lên ngực anh, dưới ánh mặt trời, thích ý mà nheo mắt lại.

Khoảng cách rất gần, Phó Triển Hành cũng không cố ý lảng tránh, vì thế, giọng nói ở đầu dây bên kia, cứ như vậy mà truyền ra.

“Phó tổng, vừa rồi trung tâm điều dưỡng đã gọi điện đến, nói ngài Phó, hình như đã tỉnh ……”

Tác giả có lời muốn nói: Đừng lo lắng, hết thảy đều do tình cảm dâng trào.