Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 53: Livestream kết thúc



Chắc cô Loan muốn tôi tham gia cuộc thi đó đây mà. Dù sao cô cũng là người thương yêu tôi nhất trong cái trường này mà, sao tôi có thể lạnh nhạt với cô được.

- Chị đi làm việc của chị đi, em tiếp cô Loan cho. - Tôi ra hiệu cho chị Liên đi làm việc khác.

Bước vào phòng khách, tôi có thể nhìn thấy cô Loan, cô ấy mặc trên người là bộ váy bình thường khi ở nhà, cô đang ngồi chéo chân, tay đang nhăm nhi ly trà, mắt thì hướng về nơi xa xôi nào đó.

Có lẽ cô đang nhớ đến chuyện gì đó không vui thì phải.

- Cô chờ em có lâu không? Xin lỗi cô nha vì đã để cô chờ lâu. - Tôi bước lại ghế sofa đối diện với cô mà ngồi xuống.

- Không sao đâu em, hôm nay cô cũng rảnh. - Cô Loan hơi có chút giật mình vì xuất hiện của tôi, cô đặt chén trà xuống rồi từ tốn nói tiếp.

- Sao mấy ngày nay em không đến lớp tập đàn vậy? Cuộc thi piano của trường gần đến nơi rồi đó em - Đôi mắt của cô nhìn tôi đầy mong chờ.

- Em quyết định… rút khỏi cuộc thi cô ạ. Em không còn tự tin nữa, cô nên đặt niềm tin vào một người khác đi. - Tôi ấy nấy không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.

- Cô biết em còn ám ảnh vụ lần trước nhưng cô hứa với em sẽ không bao giờ để chuyện ấy xảy ra thêm một lần nào nữa đâu. Cô lấy tư cách là một giáo viên thề với em đấy.

Cô đưa năm bàn tay phải của mình định thề độc nhưng bị tôi ngăn lại.

- Thôi cô về đi có gì em suy nghĩ cái đã, dù sao tham gia cho vui cũng được. - Tôi nói lời này chỉ muốn cô yên tâm mà về thôi.

- Em là một học sinh xuất sắc nhất mà cô từng dạy, cô rất hy vọng được thấy em ngồi trên sân khấu và đàn những bản nhạc mà em yêu thích. - Nói đến đây cô Loan cười buồn, dường như cô tiếc nuối cho tài năng của tôi.

- Có lẽ nói ra em không tin nhưng cô là fan của em đấy, em mà không đàn nữa là cô đốt nhà em đó.

Bỗng dưng cô như trẻ lại vậy, thỏi sáu vi vu rồi chưa kịp để tôi nói gì đã nhảy chân sáo ra khỏi nhà rồi.

Tôi nhìn theo cô mà ú ớ sa lời với bà cô này, ÔI trời đất ơi! Thần kinh của bà cô này có vấn đề à? Sao đang nói chuyện đang hoàng tự dưng lại… tôi cũng bó tay phải làm sao đành thở bước lên phòng của mình.

Chưa kịp thay quần áo thì tiếng thông báo của trợ lý ảo lại vang lên.

- Chúc mừng streamer Hứa Nguyệt đã hoàn thành nhiệm vụ livestream lần này. Chúng tôi đã thống kê được có đến hai trăm khách đã tham gia vào trong room của bạn, cùng với đó có đến năm trăm cmt của khán giả.

- Thống kê của hệ thống còn cho thấy người cmt nổi bật nhất đã thuộc về nickname Công Chúa Ngàn Hoa.

- Lần đầu tiên livestream của bạn rất là thành, nên thời hạn sử dụng kính áp tròng cho người mù được gia tăng lên một tuần, nếu bạn sử dụng sẽ tính còn nó sẽ giữ nguyên thời hạn, thiết bị livestream sẽ được sử dụng vĩnh viễn.

- Bạn hãy giữ vững phong độ này để thực hiện những lần livestream tiếp theo. Xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý thông báo đến đây thì im lặng không lên tiếng gì nữa cho dù tôi đã cố gắng hỏi nó rất nhiều nhưng nó đã trở lại bình thường như trước, không có tý gì liên quan đến nhiệm vụ livestream lần này cả.

Thật là kỳ lạ, tôi cảm thấy sự việc này không đơn giản tý nào cả.

Nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu lắm đó là tại sao lại trùng hợp đến thế chứ? Tại sao cô Quyên hẹn tôi trong trường học mà lại làm chuyện đó với thầy hiệu trưởng ngây cái chỗ hẹn? Cô ấy đâu có bị ngu mà để tôi thấy cảnh này và để tôi nghe cái âm mưu của hai người chứ?

Không lẽ cô Quyên muốn tôi biết những điều này và muốn tôi gặp Bảo Nam rồi tạo một cái bẫy để tôi bước vào?

- Không! Điều này là không thức tế vì nếu mà bẫy họ đã bắt tôi lại rồi, hơn nữa đối với một người con như tôi khi mà bị bắt thì có thể sẽ bị những hình phạt khủng khiếp, ví dụ như cởi áo quần rồi trói tôi ở trước cổng trường.

Nói đến đây thì tôi lạnh cả sống lưng, không dám nói thành tiếng nữa mà quay qua suy luận trong đầu.

Nếu không phải bẫy mà thì…

Tôi vỗ tay cái bóp, tôi đã đoán ra phần nào rồi.

Có lẽ cô Quyên không nghĩ đến tôi sẽ đến, vì lần trước tôi đã không đến thì lần sau cũng thế thôi. Cô ấy kêu đứa con của mình đi xung quanh trường chắc có lẽ là đề phòng tôi mang theo nhiều người hay là đi một mình.

Nếu đi một mình thì bắt tôi ngây lập tức, nếu đi nhìu người thì có lẽ cô ấy sẽ dùng cách khác.

Còn về lần này chắc là do cô không ngờ tôi lại đến, mà cũng không nghĩ đến con trai của cô cũng có mặt tại đó đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Nếu mà như thế thì tôi cũng yên tâm, cái mà tôi lo lắng chính là trợ lý ảo của tôi. Tại sao nó lại biết tối đêm nay có những sự việc ấy xảy ra? Tại sao nó lại muốn tôi livestream những thứ ấy cho mọi người xem?

Thật là khó hiểu, tôi không biết được ý của trợ lý ảo này là gì cả?

Nghĩ đến đây tôi cảm thấy khá là mệt không muốn nghĩ thêm điều gì cả. Tay khẽ đưa lên mắt tháo kính áp tròng ra, vì không dùng thì thời hạn vẫn được giữ nguyên nên tôi tiết kiệm.

Cởi quần áo của chính mình tôi bước vào phòng vệ sinh rồi tắm rửa để ăn cơm.