Canh Rùa Biển

Chương 7



26.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

"Ý gì đây... Tại sao đột nhiên lại lòi ra thêm một cô gái..." Nhị Ngũ Tử vừa mở miệng nói thì đã bị Kiến ca ngắt lời: "Câm miệng!"

Chai bia vỡ tan trên sàn nhà, chất lỏng chảy đầy ra sàn.

Tôi trợn to hai mắt, không hề chịu ảnh hưởng của hành động thằng đàn ông này, trong đầu tôi chỉ còn lại những lời của cô ấ.

"Cô gái kia chính là em sao?" Kiến ca hỏi.

"Ừ!"

"Hung thủ là bạn cùng bàn của Lục Vũ sao?" Kiến ca nhìn vào khoảng không sau lưng Quan Sơn Nguyệt.

"..."

"Không!"

Ngọn đèn dưới tầng chợt lóe lên tia lửa.

"Người giết em cho tới tận bây giờ vẫn không bị bắt..." Tôi xác nhận lại nghi vấn của Kiến ca.

"Ừ!"

"Kẻ giết em..." Tôi ngẩng đầu lên.

Đến giờ phút này, rốt cuộc tôi cũng hiểu được, tại sao Tiểu Du lại phải sắp xếp buổi tụ họp tối này rồi.

"Kẻ giết em là một trong những người có mặt trong buổi tụ họp ngày hôm nay?"

"..."

"Ừ."

Ngọn đèn dưới tầng càng lóe lửa kinh khủng hơn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vẻ mặt lớp trưởng cũng cực kỳ khiếp sợ, xem ra cậu ta cũng hoàn toàn không biết lại có chuyện như vậy.

"Không phải nói quỷ sẽ không nói dối sao?" Nhị Ngũ Tử cũng luống cuống.

"Cô ấy không nói dối chẳng qua chỉ chưa bao giờ đề cập đến việc này mà thôi. Nếu cô ấy không nói thì làm sao chúng ta biết được những chuyện này chứ?"

"Con mẹ nó, đúng là bị hại chết rồi!"

"Đủ rồi!"

Kiến ca dùng sức đập bàn.

"Mục đích..." Kiến ca nhìn ‘Tiểu Du’ vô hình: "Mục đích của em khi sắp xếp buổi tụ hội này là gì?"

"..."

Quan Sơn Nguyệt không trả lời. Tôi cũng nhìn ‘Cô ấy’.

"Em muốn để tụi anh tìm ra hung thủ sao?" Tôi nói.

"Ừ!"

"Chỉ khi nào hung thủ chết thì em mới có thể đi đầu thai sao?"

"Ừ!"

"Cho nên, em muốn tụi anh nhân cơ hội đêm hôm khuya khoắt này để giết hung thủ?"

"Ừ!"

Ngọn đèn đường cuối cùng cũng nổ tung, tia lửa rơi xuống mặt nước trông cực kỳ quái dị.

Có người bật cười. Là Kiến ca. Cậu ta siết chặt nắm đấm trong mắt lại ầng ậng nước mắt. Nhưng khi tôi nhìn cậu ta lại không thể nào phân biệt được không hiểu có phải cậu ta đang diễn trò hay không?

27.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau. Lớp trưởng, Nhị Ngũ Tử, Kiến ca, còn cả tôi nữa.

Người đứng ngồi không yên đầu tiên là Nhị Ngũ Tử: "Đùa gì thế? Anh hai à, đấy là xã hội pháp trị, lại kêu chúng ta đi giết người?"

"Cô ấy chết lúc còn trẻ như vậy, nếu muốn báo thù thì cũng đâu có gì lạ chứ?" Kiến ca nói.

"Nhưng chúng ta không còn nhỏ nữa. Cậu không cần việc làm nữa sao? Không cần tương lai nữa à?"

"Chúng ta là bạn của Tiểu Du!" Kiến ca trợn mắt nhìn cậu ta.

Nhị Ngũ Tử không hề yếu thế: "Cô ấy chết rồi, người chết không có bạn bè!"

"Con mẹ nó, mày nói gì?" Kiến ca bước nhanh, tiến lên túm chặt cổ áo của Nhị Ngũ Tử. Cậu ta giơ cao nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không đánh xuống.

Nhị Ngũ Tử chỉ cười lạnh: "Đánh đi! Mày chỉ bán đồ nướng thôi, bồi thường được thì đánh đi!"

Nhị Ngũ Tử đẩy Kiến ca ra, sửa sang lại cổ áo của mình, lấy tay cào cào tóc. Bất chợt, cậu ta chỉ Kiến ca: "A Xây, mày biết không? Mày chỉ là một thằng la liếm thôi, ngay cả người chết mà mày cũng muốn liếm nhưng không có nghĩa những người khác cũng phải làm theo mày!"

"Chúng ta, chưa chắc đã phải tự mình động thủ giết người!" Tôi ngồi ở trong góc, bất thình lình thốt lên.

Bọn đều nhìn lại, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt bọn họ: "Hỏi quỷ thần có ba thứ không hỏi, không hỏi tuổi thọ, không hỏi nhân duyên." Tôi lặp lại lời dặn của Quan Sơn Nguyệt: "Và điều thứ ba là gì không ai biết cả. Nhưng những người hỏi câu thứ ba đều chết hết! Đều bị chết bất ngờ, chết trong vụ án giết người, thậm chí là tội phạm giết người bị xử tử!" Tôi nói.

"Chuyện Tiểu Du muốn chúng ta làm rất đơn gairn. Chúng ta chỉ cần tìm ra hung thủ, sau đó ép hung thủ hỏi câu thứ ba này."

"Như vậy hung thủ sẽ chết trong tay Tiểu Du! Luật pháp, cảnh sát, sẽ không bắt được chúng ta!"

Quan Sơn Nguyệt vẫn đang nhắm mắt, tay vẫn giữ nguyên thế cũ: "Ừ!"

Giọng nói của cô ấy vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Không ai biết câu hỏi thứ ba là gì thì làm sao chúng ta ép..." Kiến ca nghi hoặc.

"Ma quỷ sẽ không nói dối!" Lớp trưởng ngồi trên ghế, có chút chán nản: "Cô ấy dám nói như vậy điều đó có nghĩa là tối nay nhất định sẽ có người hỏi ra vấn đề thứ ba!"

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Lúc này, lớp trưởng hung hăng đá vào chân bàn.

"Vì sao mày lại lo lắng như vậy chứ?" Kiến ca cảm thấy nghi ngờ.

Lớp trưởng sửng sốt.

"Hay là nói, mày đang sợ cái gì?" Kiến ca tra hỏi.

"Đợi một chút..." Thấy chúng tôi cũng nhìn chằm chằm cậu ta, lớp trưởng luống cuống: "Không phải tôi sợ, tôi chỉ lo lắng ai mà chết ở đây thì chúng ta sẽ không thoát khỏi liên quan."

"Tôi đang mắc cả một đống nợ, nếu lại dính thêm nhưng thứ rác rưởi này nữa thì làm sao tôi rửa sạch được đây hả? Trả đến bao giờ mới hết chứ? Hơn nữa, nếu tôi là hung thủ mà tôi lại đi tổ chức buổi tụ hội này à? Dùng não suy nghĩ một chút đi được không không hả?"

Tôi chỉ yên lặng lắng nghe.

"Nhị Ngũ Tử, cậu đừng nhìn tôi! Sao cậu lại chẳng nói lời nào thế? Không phải cậu thích nói linh tinh, hớt lẻo nhất sao?"

Lớp trưởng nóng nảy, hô lên biệt danh của Nhị Ngũ Tử, vạch trần quá khứ của đối phương.

Câu nói kia đường như đã khiến Nhị Ngũ Tử nhớ lại chuyện xưa, đối phương nén giận bật cười.

"Tôi cũng chẳng có gì muốn nói cả. Muốn tổ chức tang lễ cũng phải có tiền, ai cần tôi hỗ trợ thì tranh thủ trước khi chết nhớ tìm tôi... Còn riêng lớp trưởng, cậu thì không được. Nếu cậu tổ chức tang lễ thì tự mình xoay tiền đi!" Nhị Ngũ Tử khinh bỉ nhìn cậu ta.

"Móa nó!" Lớp trưởng giận dữ hất đổ chai bia, muốn tiến lên đánh cậu ta nhưng phát hiện tôi và Kiến ca cũng không có ý định ngăn cản, lúng túng đứng ở đó.

Cuối cùng, cậu ta chỉ lấy tay chỉ Nhị Ngũ Tử một lúc rồi ngồi về chỗ cũ.

Ngón tay tôi nhẹ gõ xuống bàn, mở miệng: "Tiểu Du, tới tận bây giờ cô ấy chưa bao giờ muốn gây khó dễ cho người khác!"

Bọn họ nhìn tôi.

"Chuyện cô ấy muốn chúng ta làm nhất định đơn giản thôi!" Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét từng người bọn họ.

"Chúng ta, ai cũng hỏi một câu, hỏi ‘tôi là hung thủ sao?’. Nếu đúng là hung thủ thì cô ấy sẽ xác nhận còn nếu không phải thì cô ấy phủ nhận thôi! Hết một lượt thì chúng ta sẽ biết người nào đáng chết rồi!"

Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi chưa bao giờ hưng phấn như hiện giờ. Rốt cuộc tôi có thể tự tay bắt được hung thủ.

Ánh mắt của bọn họ, có né tránh, nghi ngờ và cũng khẳng định.

Nhưng ngay tại lúc này.

"Xin lỗi!" Giọng nói của Quan Sơn Nguyệt vang lên.

28.

Tôi lẳng lặng quay đầu.

"Âm sai lên bờ rồi, vong hồn phải trốn!" Cô ấy lắc lắc đầu mình, giọng nói đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ ban đầu. Dường như đã thoát khỏi không gian kia.

"Âm sai cách trường học mấy người rất gần, cô ấy phải trốn. Từ giờ trở đi, các anh không thể nói tên cô ấy, cô ấy cũng không thể nào trả lời vấn đề của mấy người nữa!"

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, chán nản tựa lựng vào ghế dựa.

Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa.

"Lúc nào cô ấy trở lại?" Tôi nói.

"Cô ấy sẽ trở lại!" Quan Sơn Nguyệt chỉ nói như vậy.