Canh Rùa Biển

Chương 8



29.

Kiến ca đứng ở ngoài hành lang hút thuốc, nhìn mặt nước dưới tầng. Tôi đi tới, lấy bầu rượu trong túi, mới phát hiện lúc trước dầm mưa tới đây khiến cả di động cũng không mở được nữa.

Kiến ca đưa cho tôi một điếu thuốc.

"Không biết hút!" Tôi lắc đầu một cái.

"Học sinh giỏi!" Cậu ta cười.

Tôi không thể nào đoán được cậu ta có phải là hung thủ hay không. Nhưng mà nếu là hung thủ thì có thể hỏi những vấn đề hèn mọn kia sao?

Chúng tôi dựa vào lan can, cậu ta nhả khói còn tôi uống rượu. Mưa như trút nước khiến mực nước càng ngày càng dâng cao. Cũng không biết cái gọi là âm sai có giống như trong truyền thuyết hay không? Cầm một chiếc ô lớn, lướt đi trên mặt nước.

"Trước kia không hiểu chuyện, xin lỗi cậu!" Kiến ca nói.

"..." Tôi chỉ vào vết máu ứ đọng vừa bị đánh trên mặt cậu ta, nghẹn lời một chút rồi nói: "Đều qua rồi!"

Tôi dừng một chút: "Cậu làm sao..." Rốt cuộc vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.

Kiến ca biết tôi muốn hỏi cái gì.

"Ba mẹ thất thế, tốn rất nhiều tiền cũng không giữ được vị trí. Cuối cùng, tiền cũng mất, đám đàn em ở bên cạnh tôi cũng đi mất, người thì đi học, đi làm hết cả!"

"Ngược lại, Nhị Ngũ Tử kia, trước kia vì cậu ta theo sau tôi, bởi vì ba mẹ cùng chỗ làm. Sau đó, ba mẹ cậu ta được thăng chức, bây giờ cũng tốt hơn, so với quán thịt nướng mới khai trương của tôi thì quả thật tốt hơn nhiều! Thật ra thì tôi vẫn có thể coi như may mắn!"

"Thời đại bây giờ cũng khác trước, năm 2004 vẫn còn loạn. Loại người bỏ đi làm bao nhiêu chuyện xấu như tôi mà vẫn được thả ra mà! Bây giờ nếu tôi còn làm đủ loại chuyện như thế e rằng đã bị bắn chết cũng chẳng chờ đến lúc mời đến vụ chiêu hồn này đâu!"

Cậu ta cũng không khách sáo còn mời tôi nếu rảnh thì qua tiệm của cậu ta ngồi chơi. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy không quen khi thấy cậu ta làm vậy. Giống như tôi.

"Còn cậu thì sao?" Cậu ta gạt bỏ tàn thuốc: "Tiền đồ cậu tốt như vậy mà!"

"Đúng thế, không muốn học nên không quay lại trường nữa!" Tôi nhìn ánh sáng le lói kia.

"Thế nên không đi nữa!"

Năm 2004, tôi gặp cơn mưa lớn, lội nước đi bộ trên đường. Tôi chỉ có thể tự nhủ với bản thân: [Ít nhất có thể ở lại trấn nhỏ này cùng với cô ấy!]

"Mấy lời này nghe có thể thấy hơi quá đáng... nhưng tôi cảm thấy rất vui khi cậu không buông được như vậy!" Kiến ca nói.

Tôi sửng sốt một chút.

"Mười hai năm!" Kiến ca cúi mắt xuống: "Hôm nay nhắc lại chuyện kia giống như nghe cậu chuyện của người khác vậy! Tôi còn có thể nhớ cô ấy bao lâu nữa đây? Cậu thì không giống vậy, nghe hôm nay cậu nói như thế thì tôi hiểu được cậu sẽ nhớ cô ấy cả đời! Tôi thật sự ghen tị với cậu!"

"Kiến ca..." Tôi nói: "Thành thực một chút đi. Hai người chúng ta đã trở thành dáng vẻ thế này thì cũng đừng nói đối phương làm gì!"

"...Vậy lúc đó, hai người rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà tôi không biết hả?" Đến lúc này, Kiến ca cũng bắt đầu bà tám.

Ngay tại lúc đó, một giọng nói gọi tôi: "Đi thôi, xả lũ nào!"

Giọng điệu quen thuộc của Nhị Ngũ Tử khiến chúng tôi không nhịn được mà cười lên.

"Kiến ca?" Tôi nói.

"Đã bảo rồi, gọi A Kiến đi! Tôi ở đây thôi!"

"Mẹ kiếp! Vậy tôi cũng ở đây thôi!" Lớp trưởng đi ra cũng hào hứng nói.

Lúc tôi và Nhị Ngũ Tử rời đi thì sau lưng vang lên tiếng trêu chọc của Kiến ca và lớp trưởng. Trong thoáng chốc, tôi cảm giác như trở lại khoảng thời gian còn đi học.

30.

...

Trong nhà vệ sinh tối tăm, Nhị Ngũ Tử đưa cho tôi một điếu thuốc nhưng tôi từ chối.

"..." Tôi nhớ ra điều gì đó: "Cậu không sợ à?"

"Cái gì cơ?" Nhị Ngũ Tử nhìn chăm chú vào khoảng không.

"Không sợ tôi là hung thủ sao?" Tôi nhớ rằng trong mấy người chúng tôi thì trước đây lá gan Nhị Ngũ Tử là nhỏ nhất.

"Không thể nào là cậu được!"

Tôi nghĩ lại đúng vậy, Nhị Ngũ Tử biết rõ quan hệ giữa tôi và Tiểu Du.

"Trước kia, những học sinh hư đều hút thuốc lá trong nhà vệ sinh..." Nhị Ngũ Tử rít một hơi thuốc, tàn thuốc lập lòe, lúc sáng lúc tôi.

"Thật ra tôi cũng rất hư, chẳng khác gì bọn họ cả. Chẳng qua không có ai biết thôi!" Cậu ta nói.

"Tôi biết!" Tôi tùy ý đáp bừa một tiếng.

"Cậu thì biết cái gì chứ?" Nhị Ngũ Tử cười giễu cợt một chút.

Tôi nhíu mày một cái, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng cậu ta vẫn khiến tôi có cảm giác gì đó là lạ.

"Một cô gái đang yên đang lành như thế..." Nhị Ngũ Tử cảm thán: "Lại bị người ta đánh năm cái vào đầu mà chết tươi..."

"Cậu nói xem lúc đó chắc chắn cô ấy rất đau khổ nhỉ? Lúc chết vẫn còn nắm chặt tay để trong túi... Giống như sợ bị người khác cướp mất, tay giữ chặt túi, tay cũng bị cào rách!"

Tôi giật mình, chậm rãi quay đầu. Trong bóng tối, điếu thuốc trên miệng cậu ta lúc sáng lúc tối.

"Trên ti vi cũng không hề đưa tin bị đánh năm..."

"Bởi vì ba mẹ tôi làm ở Cục Công An!" Cậu ta nói như vậy.

"Cậu nói, túi..." Tôi vẫn tiếp tục truy hỏi.

"A, trong túi kia á? Bên trong là thiết bị di động PHS." Cậu ta nhớ lại.

"Hình như gửi cho cậu một tin nhắn đấy, là gì..."

Cái thiết bị di động PHS kia, đến tận khi phá án xong, cảnh sát cũng không trả lại cho ba mẹ cô ấy.

Lúc đó, tôi có chạy theo hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời là không có vật chứng này.

"Tin nhắn ngắn, sao cậu biết..." Tôi ngơ ngác đưa tay ra. Tàn thuốc nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay tôi.

"Lục Vũ à!" Cậu ta dụi tàn thuốc: "Ba mẹ tôi làm ở Cục Công An nên bọn họ đã tìm giúp tôi một con dê thế tội!"

"Cậu biết không? Tôi cảm thấy tôi dường như rất thích việc giết người khi lũ về. Bởi vì khi lũ tràn về, hiện trường phạm tội hay vật chứng gì đó đều không có gì cả! Chỉ cần ép tên bạn cùng bàn của cậu học thuộc lời khai mà tôi viết sẵn!"

Dây thần kinh của tôi không kiểm soát nổi mà nhảy lên. Trong chớp mắt, tôi tóm được cổ áo cậu ta nhưng cậu ta vẫn cười: "Gây tiếng động lớn hơn nữa đi kéo hai tên kia tới đây thì mày vĩnh viễn sẽ không có cơ hội biết tao đã làm gì đâu!" {Rắn mập giải thích: Đến đây xin phép đổi xưng hô mày tao để cho hợp hoàn cảnh nhé cả nhà! Còn ngôi thứ ba dành cho Nhị Ngũ Tử là hắn ta nhé.}

Vành mắt tôi như sắp nứt ra chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta.

"Để tao nói cho mày lý do nhé!" Hắn ta nói.

"Bởi vì tao ghen tị với mày đó!" Hắn ta nói: "Thành tích tốt còn có cả nhân duyên nữa. Ngày đó, Kiến ca đánh mày, tao nghĩ rốt cuộc có thể khiến mày bầm dập rồi. Kết quả thì sao chứ? Cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn mày và cô gái tốt đẹp thế ở bên nhau."

"Cô ấy có phải bị mù rồi không hả? Mày bị đánh như thế mà cô ấy vẫn ở bên cạnh mày!"

"Thật ra thì cô ấy cũng có tình cảm với tao. Mỗi lần tao nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ cười với tao. Cái này không phải là có tình cảm với tao thì là gì chứ?"

"Vừa tà lưa tao, lại ở bên cạnh mày! Chết tiệt, con đàn bà khốn nạn!"

"Mấy người đều nghĩ cô ta thông minh nhưng thật ra cô ta ngu xuẩn vô cùng! Ngày đó, cô ta đến trường tìm mày, tình cơ tao gặp cô ta trên đường nói mày xảy ra chuyện, bị Kiến ca đưa đi rồi, mày bị Kiến ca đánh sắp chết. Cô ta vừa nghe thấy lập tức chạy theo tao, mày nói xem cô ta có ngu không chứ? Cười chết tao rồi!"

"Đến chỗ đó, cô ta bị tao đập một cái sau ót rồi kéo vào hẻm nhỏ. Nhìn cô ta sắp chết thật sự khó coi, cuối cùng tao chỉ đành đập chết cô ta."

"Không cần phải nghĩ, tao cố tình gây hấn với lớp trưởng và Kiến ca đấy! Hai người bọn họ tâm cao khí ngạo sẽ không tới đây đâu, họ ngại xui mà! Không có bằng chứng thì ai tin mày chứ?"

"Lục Vũ, ông đây chính là muốn nói cho một mình mày biết!" Hắn ta cười, lấy một ngón tay đẩy mặt tôi: "Tao muốn dùng biện pháp này để hủy hoại đám người chúng mày! Phá hủy chúng mày chính là thành tựu lớn nhất của cuộc đời tao!"

"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên. Đó là tiếng nắm đấm của tôi đập trên mặt hắn ta.

31.

Tôi giống như một con thú hoang nổi điên, kéo Nhị Ngũ Tử kéo lê trên đất, đi đến hành lang thì ấn người hắn ta tựa lên lan can.

Mắt tôi đỏ bừng, tay lấy cờ lê định đập vào đầu hắn ta.

"Lục Vũ cậu làm gì vậy hả?" Nghe tiếng động Kiến ca và lớp trưởng chạy tới.

"Nó vừa thừa nhận, nó là hung thủ, là nó, chính là nó!" Tôi rống to.

Nhưng một giây sau, tôi bị Kiến ca đẩy ngã. Kiến ca cũng hoảng sợ: "Cậu vừa nói cái gì?"

Nhị Ngũ Tử suýt nữa bị ngã xuống tầng được lớp trưởng dùng hết sức lực kéo lên.

"Đợi một chút!" Nhị Ngũ Tử hô lớn: "Nó nói dối! Chúng ta đang trò chuyện bình thường thì đột nhiên nó nổi điên lên đòi giết tôi!"

"Con mẹ nó, tao giết mày...!"

Tôi giãy giụa định đứng lên nhưng lại bị Kiến ca đè chặt lại khiến tôi gào thét đầy căm phẫn.

Tôi muốn giết nó! Muốn giết nó!

"Tôi biết rồi! Lục Vũ mới là hung thủ. Cậu ta biết một khi âm sai đi, cô ấy trở lại thì cậu ta sẽ bị bại lộ. Cho nên nhân lúc này mới giết từng người chúng ta!"

Nhị Ngũ Tử hô lớn: "Làm gì có chuyện hung thủ đã ẩn giấu nhiều năm mà tự thừa nhận chứ? Các cậu không thử suy nghĩ một chút xem, cậu ta toàn nói dối! Nhất định là sợ bại lộ nên cậu ta mới vội vàng như thế!" Hắn ta gào thét.

Tôi giãy giụa nhưng lại bị Kiến ca đè mạnh xuống đất.

Đầu bị đập mạnh xuống đất khiến tôi ong ong.

Rất đau.

Năm đó, Tiểu Du bị đập năm cái liền còn đau như thế nào chứ?