Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 107: Lần ngả bài đầu tiên (2)



- Nào nào nào Trương Thắng, tôi không tiện tới công ty, nên mới gọi cậu tới đây, ha ha ha, lần này đi Nhật Bản mua cho cậu ít quà, đây là mỹ phẩm DHC, còn cả chiếc túi LV, để cậu tặng bạn gái. Tôi còn mua hai bộ thời trang nam nữ hàng hiệu Nhật Bản, coi như quà tân hôn sớm cho cậu.

Từ Hải Sinh cười vui vẻ, chỉ đống quà lớn đặt trong phòng.

Trương Thắng cười gượng gạo:

- Anh Từ, làm anh tốn kém quá.

Từ Hải Sinh thân thiết khoác vai Trương Thắng, ấn y xuống ghế sô pha, sau đó mở tủ rượu, rót hai ly XO mà ông ta thích nhất, đưa cho y một ly, ngồi vắt chân nói:

- Thực ra nhãn hiệu nổi tiếng nhất Nhật Bản không phải là mấy thứ đó, mà là nữ nhân, đáng tiếc cho cậu cũng không dám nhận, nếu không tôi lừa một em về.

Trương Thắng đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng Từ Hải Sinh, trịnh trọng nói:

- Anh Từ, tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Từ Hải Sinh hơi giật mình, không biết vì sao đối diện với đứa em mình dẫn dắt lại có chút căng thẳng, đây là chuyện gần như không có ở ông ta, dù đối thủ khó chơi tới đâu, ông ta đều ít khi khẩn trương:

- Cậu nói đi, thực ra bây giờ công ty đi vào quỹ đạo, mọi chuyện cậu đều xử lý tốt, tôi đã dần tách ra rồi, tin rằng chuyện gì cậu cũng có thể làm được.

- Anh Từ, tài vụ công ty có vấn đề.

- Cái gì?

Từ Hải Sinh kinh hãi:

- Vấn đề gì, người tôi giới thiệu xưa nay đều rất vững vàng, chẳng lẽ...

Trương Thắng cười khổ, "đừng diễn trò nữa", y không muốn nói những lời khắc bạc tuyệt tình như vậy, thở dài:

- Công ty có khoản tiền lớn hướng đi không rõ, bao gồm khoản tiền xây dựng, tôi đã cho tra rõ ràng, hoàn toàn xác thực. Người phòng tài vụ không có gan đụng chạm khoản tiền lớn như vậy...

- A, cậu nói cái đó à?

Từ Hải Sinh vỗ trán, cười dài:

- Thế mà cậu làm tôi sợ, tôi còn tưởng mấy người tôi giới thiệu làm chuyện phi pháp chứ, ra là mấy khoản tiền đó, đừng lo, đừng lo, do tài chính lưu động của tôi hơi căng, nên mượn dùng tạm.

- Sao?

Trương Thắng không ngờ Từ Hải Sinh lại cười thoải mái như thế:

- Đúng, cậu biết đấy, nghề chính của tôi không ở phía công ty, tôi nói rồi mà, tôi chuyên huy động vốn, gần đây vay ngân hàng khó khăn, thủ tục phiền hà, đợi tiền tới tay thì cơ hội đã qua, nên mượn tạm dùng gấp. Vốn nghĩ khi dư dả chút sẽ chuyển lại, không ngờ... chuyện này cậu không cần lo đâu.

Trương Thắng không hiểu tài vụ, nhưng y giỏi dùng người, trực tiếp nhờ Tiêu Tử mượn mấy kế toán kinh nghiệm của siêu thị Vạn Khách Lai tới công ty toàn diện kiểm tra sổ sách. Những điều này Từ Hải Sinh đều đã nắm được, số tài chính kia hướng đi không rõ sẽ lòi ra ngay, không chuyện gì có thể làm tới không một sơ hở.

Muốn lời nói dối giống thật, vậy chỉ còn cách nói bảy phần thật ba phần giả, làm người ta khó phân biệt, rồi lấy thêm quân bài tình cảm ra, sẽ tránh được hai bên quyết liệt với nhau.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Trương Thắng thấy ông ta thừa nhận thì yên tâm một nửa, nhưng y rất không vui, vì y không phải là Trương Thắng hai năm trước, trong vương quốc của mình, y là vua, không một vị đế vương nào cho phép quyền uy của mình bị xâm phạm.

Cho dù là người y tôn trọng nhất, tự tiện dùng tiền công ty mà không hỏi han gì, không một người lãnh đạo nào chấp nhận.

- Anh Từ, cổ phần của anh trong công ty nhiều nhất, nếu không phải anh nhường, chức tổng giám đốc này đã là của anh rồi, khi ấy tiền anh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó. Nhưng anh đã giao công ty cho tôi, thì không nên dấu diếm thôi, đúng không?

- Chuyện này...

Từ Hải Sinh tỏ ra khó xử:

- Khụ, cậu biết rồi, nếu tôi không nói, để cậu hiểu lầm, tổn thương tình cảm anh em ta. Ài, vậy tôi nói thật, tôi chủ yếu đầu tư chứng khoán, sát nhập, trọng tổ xĩ nghiệp.. Thứ này lợi nhuận kinh người, nhưng nguy hiểm cũng lớn. Tôi vốn muốn kéo cậu tham gia, có điều cậu quá mê thực nghiệp, không thích mấy thao tác tài chính nguy hiểm cao, ngoài ra chuyện sát nhập xĩ nghiệp chủ yếu phải tiếp xúc với ban ngành chính phủ, dùng những thủ đoạn không chính đáng, mà cậu ghét mấy thứ này, cho nên tôi phải dấu. Tôi biết tôi nói thì cậu sẽ cho vay thôi, nhưng khi vay thì cậu sẽ hỏi tới, mà tôi thì không tiện nói.

Chuyện Từ Hải Sinh luôn sử dụng thủ đoạn phi chính quy thì y chẳng lạ gì, những năm qua lợi dụng xí nghiệp quốc hữu chuyển hình, nhiều kẻ cơ hội kiếm tiền của nhà nước, trong đó không thiếu giao dịch sau màn quan thương câu kết, Từ Hải Sinh không muốn nói cũng hợp lý, mà y đúng là không muốn tham gia, thậm chí có cơ hội còn muốn khuyên bảo Từ Hải Sinh dừng chuyện nguy hiểm này lại.

Trương Thắng cân nhắc rồi nói:

- Anh Từ, anh đã nói thế thì chúng ta không nói chuyện tự ý dùng khoản tài chính đó nữa, nhưng tránh khó xử sau này, khi nào anh có thể trả lại?

Từ Hải Sinh cười khổ:

- Nếu cậu muốn tôi rút tiền ra ngay bây giờ cũng được thôi, nhưng mất khoản tiền đó, vụ làm ăn của tôi sẽ bị kẹt ngay, tổn thất kinh người. Thắng, cậu không ác tới mức ép tôi trả tiền ngay bây giờ chứ?

- Tất nhiên tôi không làm thế, nhưng như anh dạy tôi, dù anh em ruột thịt thì tiền bạc cũng phải rạch ròi, hơn nữa chuyện này trung cao tầng công ty đều biết, tôi là tổng giám đốc, phải có câu trả lời với họ. Anh Từ, anh dùng khoản tiền này với mục đích riêng, không liên quan tới công ty, nên anh phải chấp nhận ba điều kiện của tôi.

Cửa khó nhất đã qua rồi, Từ Hải Sinh bình tĩnh gật đầu:

- Cậu cứ nói.

- Thứ nhất, phải ký hợp đồng chính đáng, trả lãi suất theo ngân hàng, anh là đại cổ đông cũng không ngoại lệ.

Từ Hải Sinh sáng khoái nói:

- Được, công là công, tư là tư, cậu là tổng giám đốc, tôi nghe theo.

- Thứ hai, phải có thế chấp, anh làm đầu tư mạo hiểm, tuy tôi tin năng lực của anh, khả năng thất bại rất nhỏ, nhưng trình tự thế chấp không thể thiếu, tôi mong anh lấy ra thứ thế chấp tương ứng.

Công bằng mà nói, nếu ở vị trí của Trương Thắng thì Từ Hải Sinh còn làm tuyệt tình hơn trăm lần, vì thế tuy không vui, nhưng ông ta phải gật đầu:

- Được, trước kia chúng ta dùng đất chia cổ phần, vậy lấy đất của tôi thế chấp, vậy đã được chưa?

Đất đai trong tay Từ Hải Sinh bây giờ giá trị vượt xa số tiền ông ta vay, thế nên Trương Thắng không ý kiến:

- Vậy còn điều cuối cùng, về mấy người anh giới thiệu, họ lừa dối công ty, lừa dối tôi, tự ý chuyển tiền cho anh, đó là lập trường gì? Bọn họ là người công ty, ăn lương công ty, phải phục vụ công ty, vì thế tôi muốn đuổi việc toàn bộ.

Từ Hải Sinh rốt cuộc cũng biến sắc mặt:

- Thắng, cậu làm thế không phải khiến tôi mất hết thể diện với họ sao?

Trương Thắng trầm giọng nói:

- Anh Từ, nếu không làm thế, anh bảo tôi ăn nói thế nào với công ty, anh có muốn tới đó giải thích trước quản lý trung cao tầng công ty không?

Từ Hải Sinh nghiến răng, cơ mặt giần giật.

Trương Thắng nói từng chữ:

- Anh Từ, nếu là anh, tôi tin anh sẽ làm thế.

Từ Hải Sinh không phải không có cách kiềm chế Trương Thắng, nói tới biện pháp đường đường chính chính, ông ta là cổ đông số một, có thể mở cuộc họp HĐQT, miễn trừ chức vụ của Trương Thắng, tự nắm công ty, nhưng ông ta thì không thích đứng ra ngoài ánh sáng. Còn về thủ đoạn, ông ta càng nhiều vô số kể, có điều...

Cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Từ Hải Sinh quyết định xong, cười lớn:

- Ha ha, được được, bọn họ làm sao so được với tình cảm anh em ta, nếu thế tôi liên hệ giúp họ công việc mới là xong.

Chuyện được làm rõ, Từ Hải Sinh lại ra sức hòa hoãn quan hệ, nên dần dần không khí trở nên vui vẻ hơn.

Khi Trương Thắng đứng dậy tạm biệt, Từ Hải Sinh bảo y mang quà đi, từ chối không được, hơn nữa thứ tư sinh nhật ông ta, tới khi đó tặng lại bằng món quà khác nên Trương Thắng nhận lấy.

Vậy là lần giao phong phi chính thức đầu tiên của hai người đã kết thúc, Từ Hải Sinh làm việc dứt khoạt, hôm sau ký hợp đồng vay tiền, kỳ hạn ba tháng, đồng thời lấy cổ phần thế chấp, tạm thời chuyển sang quyền sở hữu của Trương Thắng.