Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 121: Cảm giác nguy cơ



Đùng!

Một tia chớp như con rắn xanh bò ngang bầu trời, tiếp ngay đó là tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.

Trương Thắng rùng mình mở mắt ra, sờ cái áo đắp lên người, quay đầu sang thấy ngay gương mặt xinh đẹp của Tiểu Lộ:

- Em tan học rồi à? Mấy giờ rồi?

Đưa tay lên xem đồng hồ:

- A, đã 9h30, em ngồi đây hơn một tiếng, sao không gọi anh?

Tiểu Lộ hậm hực:

- Tiếng sét này thật đáng ghét, làm anh thức rồi. Xem anh mệt thành thế kia, em bảo bao nhiêu lần, không cần tới đón em, anh cứ không nghe, em không muốn gây phiền toái cho anh.

Trương Thắng vươn vai ngáp một cái thật sảng khoái, khởi động xe, gạt nước hoạt động, cảnh sắc bên ngoài trở nên mê ly, cười nói:

- Em nói gì thế, sao em lại gây phiền toái cho anh được? Đưa đón vợ mình là thiên kinh địa nghĩa mà, anh còn thấy bạn học của em đợi ngoài từ lúc vào lớp cho tới lúc tan học cơ.

- Họ khác, bọn họ không có việc gì làm, còn anh bình thường đã biết bao nhiêu là việc.

Trương Thắng vỗ vỗ tay cô:

- Đúng thế, chính vì bình thường anh vất vả, vất vả để làm gì? Không phải để chúng ta sống hạnh phúc hơn à? Nếu vì công việc mà bỏ cuộc sống, chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi?

- Hừm, nói thế nào cũng là anh có lý.

- Hì thế có được thưởng không?

Trương Thắng đưa đầu chu môi ra:

Tiểu Lộ hét lên:

- Anh lái xe cho đàng hoàng, trời đang mưa đó, lúc nào cũng giở trò lưu manh được, thật là...

Gần một tiếng sau xe trở về công ty, trời đang mưa to, nước mưa lộp độp rơi lên kính, cả bầy trời bị mây đen bao phủ, hai ngọn đèn đường trước cổng công ty cũng bị màn mưa tầm tã nuốt chửng.

Trương Thắng đột nhiên nổi tính trẻ con, hớn hở đề nghị:

- Mưa thế này còn lâu mới tạnh, chúng đội mưa luôn đi?

- Được!

Tiểu Lộ mặc áo khoác lên, vẻ mặt đầy háo hức, nói tới tính trẻ con thì cô hơn đứt Trương Thắng rồi:

- Chuẩn bị nào, một, hai, ba... Xông lên!

Trương Thắng tắt máy mở cửa, cả hai cùng lúc mở cửa xe xông ra, lao vào giữa cơn mưa chạy nhanh tới tòa nhà chính của công ty, bị mưa lớn xối xả đổ lên người, Tiểu Lộ la hét chói tai, còn Trương Thắng cười ha hả.

- Tiểu An, cậu mắt tinh nhìn hộ tôi, kia không phải tổng giám đốc của chúng ta sao?

Lão Hồ nhìn hai bóng người trước mắt, cứ há hốc mồm nhìn, tổng giám đốc Trương tuy thường ngày hiền hòa, nhưng cũng rất nghiêm túc:

Bảo vệ Tiểu An đặt tay lên mắt nhìn:

- Ái dà, đúng là tổng giám đốc rồi, cả cô Tiểu Lộ nữa, để tôi đi đưa ô cho anh ấy.

Nói rồi lúi húi tìm ô.

- Đồ ngốc, ở yên đó.

Lão Hồ cầm que trên bàn gõ đầu Tiểu An:

- Đừng phá đám!

Tiểu An sực hiểu ra, nhìn hai người như hai đứa trẻ vừa chạy vừa hất nước mưa vào nhau cười vui vẻ, lòng hạ quyết tâm, năm nay phải có bạn gái.

Hai người đứng nép mình dưới mái hiên, do cửa làm bằng kính cho nên để thống nhất, mái hiên nhô ra cũng làm bằng kính lam uốn cong, trông rất mới mẻ, có điều lúc mưa to gió lớn thế này, tác dụng rất hữu hạn, dù đắng sát vào cửa, gió cũng đưa mưa tới bắn lên đùi.

Mái tóc vốn thẳng mượt của Tiểu Lộ bị nước mưa làm ướt, làm thêm vài lọn uốn cong, vài sợi dán lên gò má mỹ lệ, nước mưa vẫn chảy từ mái tóc xuống chiếc áo sơ mi màu phấn hồng, chiếc áo giờ đã trong suốt nhìn thấy được gần hết nội dung bên trong.

Tiểu Lộ có lẽ thấy mình bây giờ rất nhếch nhác, nhưng trong mắt Trương Thắng, cô lúc này mới thể hiện phong tình mê đắm lòng người nhất.

- Tiểu Lộ..

- Ừm... . truyện kiếm hiệp hay

Tiểu Lộ vẫn đang đưa tay ra hứng nước mưa nhỏ xuống, khuôn mặt đầy vui vẻ, chẳng chú ý tới Trương Thắng nhìn mình chằm chằm:

- Chúng ta, lên lầu đi..

- Ừ, đi...

Tiểu Lộ trả lời song mới hiểu ra, trừng mắt lên:

- Không, em phải về KTX.

Nước mưa rất lạnh, lại thêm gió thổi như bão, làm cành cây rạp sang bên, mới đầu chưa thấy, đứng một lúc, ngấm nước liền thấy lạnh, Trương Thắng ôm Tiểu Lộ vào lòng, giọng càng dụ hoặc hơn:

- Chỗ này cách KTX còn một khoảng nữa, em chạy qua đó thì cảm lạnh mất, đi, chúng ta lên lầu.

Tiểu Lộ lòng nhộn nhạo, nhưng cô kiên cường cứng rắn hơn vẻ ngoài trẻ con dễ dụ của mình nhiều:

- Đằng nào người cũng ướt rồi, em chạy nhanh về tắm nước nóng là được, cùng lắm uống trước thuốc cảm.

Trương Thắng không quanh co nữa, nay ôm eo Tiểu Lộ dần chuyển qua bụng cô:

- Ở chỗ anh một đêm, có sao đâu?

- Không...

Tiểu Lộ mặt đỏ lựng lên, khẽ đẩy y một cái:

- Được rồi, đừng quấy nữa, em về đây, anh cũng ngủ sớm đi.

- Em thật là, có cần phong kiến thế không, chúng ta còn ba tháng nữa sẽ thành vợ chồng, ở cùng một chỗ có làm sao?

Giọng Trương Thắng có hơi giận dỗi, y nén nhịn quá lâu rồi:

- Em... Em...

Tiểu Lộ có chút hoảng hốt, nữ nhân là động vật cảm tính, nếu không khí thích hợp, vốn là chuyện sẽ không khả năng đồng ý, có lúc lại hồ đồ đồng ý, nếu lúc này Trương Thắng kỳ kèo vài câu, cô không biết mình có kiên trì nổi không.

Mưa như trút nước, mưa lạnh, gió lạnh, xa xa chỉ có vài ánh đèn leo lét, chẳng nhìn thấy được gì, trước sức mạnh của tự nhiên, con người trở nên nhỏ bé yếu đuối hơn.. Tim Tiểu Lộ đập thình thích, lòng nghĩ Trương Thắng đợi mình bao lâu như thế, ngủ một đêm cũng được, chỉ cần... Đang định đồng ý thì một luồng sáng mạnh chiếu tới, hai người giật mình tách nhau ra.

Ánh sáng chiếu từ trên người họ thấp dần tới chân, Trương Thắng nheo mắt nhìn, thấy một người cầm đèn pin đứng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía bọn họ.

Người đó đứng ở trong màn mưa, cười khẽ:

- Vừa rồi thấy xe tổng giám đốc về, cơn mưa này quá lớn, đoán mọi người không mang ô hay áo mưa, thế nên... Ừm, xem ra tôi tới không đúng lúc.

- Chị Chung...

Mặt Tiểu Lộ không biết đã đỏ tới mức nào rồi, chạy vội tới phía Chung Tình, thân thiết nói:

- Cám ơn chị, chúng ta về thôi.

Sau đó quay đầu lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Trương Thắng.

Trương Thắng ho khẽ một cái, bị Chung Tình nhìn thấu tâm tư cũng chẳng xấu hổ, việc gì mà xấu hổ, chuyện xấu hổ hơn nữa của hai người bọn họ còn ít à? Chỉ là hơi tiếc, chút nữa là lừa được Tiểu Lộ rồi, đàng hoàng nói:

- Vậy làm phiền chị Chung tồi, Tiểu Lộ, về thay quần áo ướt ra rồi tắm nước nóng, đừng để bị cảm, nghi ngơi sớm, mai đi làm đó.

Tiểu Lộ nghịch ngợm chun mũi:

- Cám ơn tổng giám đốc.

Rồi cùng Chung Tình đi về phía KTX.

- Chị Chung, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?

- À, chị vốn ngủ rồi, lúc ngủ thì mưa đã tạnh, đột nhiên mưa lớn, ồn ào không ngủ được nữa. Chị định đi ra đóng cửa sổ thì nhìn thấy xe của tổng giám đốc, nên xuống đón.

Quãng đường từ KTX tới khu văn phòng công ty chỉ năm bảy phút đi bộ là tới, hai người vừa vào trong, Tiểu Lộ thu ô lại, vẩy nước đi, bên trong đèn sáng hơn, cô nhìn Chung Tình, chợt sinh nghi ngờ.

Tóc của Chung Tình rất chỉnh tề, cả quần áo cũng thế, căn bản không hề giống đã đi ngủ, vì sao phải nói là ngủ rồi? Chỉ đơn giản là trả lời cho có? Hay là chị ấy căn bản là luôn thức đợi? Chị ấy lo mình đêm mưa chưa về? Không... Không phải mình, mà lo cho anh ấy...

Tâm trạng vui vẻ của Tiểu Lộ không còn chút nào, cô chợt có cảm giác không thoải mái, còn nhớ khi cô quyết định học tài vụ, cố gắng giúp đỡ Trương Thắng, Quách Y Tinh từng nói với cô, con gái không cần nhiều tri thức, Trương Thắng không phải là không thuê được nhân viên tài vụ hợp cách, khuyên cố nên ở bên Trương Thắng, làm thư ý, chiếu cố cuộc sống cho Trương Thắng là được.

Khi đó Tiểu Lộ rất không phục, cô không muốn làm bình hoa, càng không muốn bị phụ thuộc, Quách Y Tinh lại nửa đùa nửa thật nói Trương Thắng bây giờ là doanh nhân thành đạt, lại trẻ tuổi đẹp trai, là đích ngắm của không ít cô gái xinh đẹp, bây giờ con gái rất ghê gớm, vì đạt mục đích dám làm nhiều thứ, không theo sát bên cạnh, cẩn thận bị người ta cướp mất. Giờ cảm thấy anh ấy không đùa, tựa hồ có hàm ý, chị Chung, từng làm thư ký....

- Đi nào Tiểu Lộ, mau lên đừng để nước mưa ngấm vào người.

- Vâng.

Tiểu Lộ nhìn kỹ Chung Tình, đẹp như đóa hoa nở rộ, chỉ cần một lời nói, một cử chỉ tùy ý, mà phát huy ngôn ngữ cơ thể nữ nhân tới cực hạn, đứng bên cạnh Chung Tình, Tiểu Lộ cảm thấy cơ thể mình như của đứa trẻ con, không sao sánh được với sức quyến rũ kia, nhất là đôi mắt kia, khi nhìn vào ai, lập tức như đang kể lể nỗi cô đơn và khổ sở cuộc đời mình, mang theo tình ý triền miên thấu tận xương tủy.

Cô biết, nữ nhân như Chung Tình, chính là thứ nam nhân luôn khao khát, một cảm giác nguy cơ lặng lẽ sinh ra trong lòng.