Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 133: Đời người nếu như chỉ gặp lần đầu (3)



Tiểu Lộ cười thảm, tới giờ Trương Thắng vẫn bảo vệ cô gái đó, vậy quay lại làm gì, để sau này nhận lấy tổn thương lớn hơn? Cô bình tĩnh nói:

- Em hiểu rồi.. Thắng, anh về đi, anh tới tìm em là vì anh áy náy và bất an thôi, không phải anh cần em. Thắng, cám ơn anh đã ở bên em trong thời điểm đau khổ nhất, em trân trọng tình cảm của chúng ta, muốn nó mãi mãi là ký ức đẹp.

- Thực ra, anh biết không, em có tới công ty anh hôm khai trương, lúc đó em đã mơ hồ nhận ra khoảng cách giữa chúng ta... Không phải lỗi của anh đâu, đừng áy náy, em chỉ muốn cuộc sống thật yên bình, còn anh ngày càng phát huy tài hoa của mình, mặc dù em đã nỗ lực, nhưng phương thức sinh hoạt đó, em không hòa nhập được. Thắng, em không phải là cô gái thích hợp làm bạn cùng anh vượt mọi chông gai, chứng kiến, chia sẻ vinh quang với anh... Em từng nói lặng lẽ đứng sau lưng ủng hộ anh, không oán không hận, nhưng em không làm được, em xin lỗi.

Trương Thắng cuống lên:

- Tiểu Lộ, em nói gì thế, gia đình và sự nghiệp là hai chuyện khác nhau mà.

Tiểu Lộ quay đi, giọng càng thêm dứt khoát:

- Đừng nói nữa, anh đi đi, tiệm này không phải của mình em, em không muốn gây phiền phức cho bạn mình... Sau này đừng tới tìm em nữa.

- À... Thực ra tới cũng không sao, chị không thấy phiền đâu.

Trịnh Lộ lên tiếng, nhưng không ai để ý.

Lúc này có khách đi vào hỏi:

- Hoa trang trí xe đón dâu bao nhiêu tiền?

- Anh cần loại nào, trên quầy có ảnh, mời anh xem...

Tiểu Lộ lập tức nở nụ cười ngọt ngào, bỏ lại Trương Thắng, nhiệt tình giới thiệu với khách hàng.

Trịnh Lộ bị bạn trai vứt bỏ, cô không hiểu được, chàng trai ưu tú thế này, hạ mình xin lỗi tới mức đó, vì sao Tiểu Lộ vẫn từ chối, nếu bạn trai cô được một nửa như thế... Ài tính cách Tiểu Lộ quá quật cường, cô có ý tác hợp cho hai người, vòng từ sau quầy ra:

- Anh... À, Tiểu Lộ đang bận, anh ngồi đợi một chút.

Trương Thắng nhìn Tiểu Lộ, nhìn nụ cười đó, gương mặt đó, bỗng nhiên sao xa vời như vậy, giọng hơi nghèn nghẹn, không muốn người khác thấy mình khóc, y nói vội:

- Tôi, tôi không quấy rầy nữa... Hôm khác tôi lại tới.

Tiểu Lộ vẫn tươi cười chỉ những mẫu trang trí khác nhau cho khách hàng, dường như không bận tâm tới sự tồn tại của y, nhưng khi Trương Thắng lặng lẽ rời đi, cô đột nhiên mất tiếng, chỉ bức tranh, nửa ngày trời không nói được câu nào...

Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến,

Hà sự thu phong bi hoạ phiến?

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,

Khước đạo cố nhân tâm dị biến.



Đời người nếu chỉ như gặp lần đầu,

Hà cớ thu sang buồn với quạt.

Bỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai,

Lại nói lòng người dễ đổi thay.

Mộc lan hoa lệnh - Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu -

Có lẽ vì yêu quá sâu, cho nên Tiểu Lộ mới đi từ cực đoan này tới cực đoan khác, vì trân trọng tình cảm hai người, cho nên cô không dám tiếp nhận Trương Thắng lần nữa, sợ kết cục làm đoạn tình cảm khó quên đó, cảm giác ban đầu đó sẽ biến mất dần trong va chạm cuộc sống sau này.

Trương Thắng về tới công ty, Chung Tình và Quách Y Tinh vẫn đang ngồi đợi, vừa thấy y về, lập tức đứng dậy nhìn hỏi ý.

Trương Thắng như kiệt sức lắc đầu:

- Cô ấy không chịu tha thứ cho tôi.

Quách Y Tinh vỗ vỗ vai y:

- Nói thực, chuyện này giám đốc quá tệ, còn hai tháng nữa là kết hôn, vậy mà... Có điều đừng nản, cứ mặt dày quấn lấy, không tin tim Tiểu Lộ làm bằng đá.

Chung Tình sớm nhận định Tiểu Lộ và Trương Thắng không thích hợp, song thực sự hi vọng hai người họ có cái kết đẹp, có người gặp chuyện bất hạnh cũng mong người khác bất hạnh, nhưng cô muốn người khác hạnh phúc, hoặc có lẽ chỉ giới hạn ở Trương Thắng thôi:

- Chân tình có thể lay động cả trời đất mà, giám đốc đừng bỏ cuộc.

Trương Thắng gật đầu, lòng manh nha chút hi vọng:

- Cám ơn mọi người, tôi nhất định làm cô ấy hồi tâm chuyển ý.

Sau trận tuyết đầu mùa, trời ngày càng lạnh, trận tuyết thứ hai, thứ ba, rồi Giáng Sinh, Tết Tây sắp tới.

Ngày tháng cứ trôi qua, Trương Thắng cứ có thời gian là lái xe tới ngoài tiệm hoa Yêu duy nhất, không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, rồi lặng lẽ về.

Qua tuyên truyền của Trịnh Lộ, hàng xóm láng giềng xung quanh đều biết chàng trai ngày ngày lái chiếc Mercedes nhập ngoại đắt tiền, mặc hàng hiệu đứng đợi ngoài tiệm hoa chính là bạn trai Tiểu Lộ.

Thế là ngày càng có nhiều người khuyên nhủ Tiểu Lộ, nhưng càng khiến Tiểu Lộ phản cảm, cho rằng Trương Thắng không có thành ý giải quyết vấn đề, muốn dùng người khác gây áp lực với mình, chuyện tình cảm cá nhân, cô không muốn để ai ai cũng biết, hiểu lầm hai người càng ngày càng sâu.

Trương Thắng thì tha thiết mong được Tiểu Lộ tha thứ, nhưng y biết lời lẽ không giải quyết được gì, chỉ hi vọng sự kiên trì, chân tình của mình làm Tiểu Lộ nghĩ lại.

Hôm nay trời tuyết lớn, Trương Thắng cầm cái ô đen, lặng lẽ hút thuốc dưới trời tuyết, trong tiệm hoa đối diện, Trịnh Lộ thi thoảng lại nhìn y, thở dài.

Tiểu Lộ ở trung tâm thu dưỡng giúp quét dọn, mai nữa thôi là hết năm, đa số nhân viên đã về, chỉ có Liễu Phong ở lại, gánh đại bộ phận công tác.

- Tiểu Lộ, em nghe anh nói một câu đi, nam nhân dưới gối có hoàng kim, cậu ta phải quỵ lụy như vậy, bất kể trước kia có lỗi gì với em, làm tới mức độ này có thể nói là đủ lòng thành rồi, cho thấy cậu ta thực sự muốn làm lãng tử quay đầu, thật tâm hối cải. Mai là cuối năm, người ta còn đứng dưới tuyết chờ em, thế là...

- Anh Liễu, đừng nói nữa.

Tiểu Lộ giận dỗi ném chổi đi, vào trong phòng vỗ tay:

- Tiểu Hổ, tới đây.

Con mèo bị chủ đâm mù mắt tung mình vào lòng Tiểu Lộ, Tiểu Lộ vuốt ve nói, đi tới gian phòng khác. Tiểu Lộ ở ngay trong tiệm, cho nên thường chăm sóc đám chó mèo, có lẽ bản năng mạnh mẽ của động vật nhận ra được ai lương thiện, nên như kỳ tích đều quyến luyến cô. Tiểu Lộ không phải người chăm sóc chúng nhiều nhất, nhưng thấy Tiểu Lộ, chúng đều chạy tới.

Miêu Nhi con gái Liễu Phong mặc cái áo bông mới, cầm táo bọc mật, chạy tới gọi:

- Dì Tiểu Lộ, bề cháu.

Tiểu Lộ cười hì hì giang cánh tay còn lại ra bế cô bé lên.

- Hôm nay tuyết lớn, em xem trong sân tuyết chất từng tầng, người ta đứng hai tiếng rồi. Tiểu Lộ, em tự xem đi.

Liễu Phong vẫn cố khuyên:

Nụ cười trên môi Tiểu Lộ biến mất:

- Em về tiệm đây, chị Trịnh cũng nên đi mua đồ năm mới rồi.

Ngoài đường tiếng pháo lác đác, người qua lại tấp nập, phố xá trăng đèn kết hoa, tiếng nhạc sôi động vang khắp nơi, Trương Thắng một mình đứng đó, trên ô đã phủ một lớp tuyết dày.

Tiểu Lộ về tiệm hoa, nói chuyện với Trịnh Lộ, khuyên cô sớm về nhà, mắt thi thoảng nhìn sang phía đối diện, nhìn tuyết phủ trắng một bên vai Trương Thắng, cô kích động chạy ra phủi tuyết đi, mắng y một trận, nhưng chân không di chuyển được.

- Dì Tiểu Lộ, gói bánh bao với cháu đi.

Miêu Nhi mở cửa sau, chạy vèo vào, tay cầm vỏ bánh bao, mặt dính bột tùm lum, làm nũng:

- Cháu muốn làm bánh bao cá vàng, cả rùa nữa, được không?

- Được, thế cháu biết gói bánh bao không?

Tiểu Lộ bế cô bé lên:

- Cháu biết, cháu gói cho dì ăn, dì gói cho cha cháu ăn, cha cháu gói cho dì ăn nhé.

Tiểu Lộ bị lời nói ngây thơ của cô bé làm bật cười:

- Được, dì đi gói bánh bao với cháu.

- Miêu Nhi, sao chạy ra đây?

Liễu Phong cũng hai tay cầm vỏ bánh bao chạy ra:

- Thoắt một cái là không thấy đâu, phải đánh đòn rồi, dì Tiểu Lộ còn có việc, không gói bánh bao với con được.

Tay Liễu Phong dính bột mỳ, không bế được, giang tay ra, Tiểu Lộ đặt Miêu Nhi vào lòng hắn, cô bé còn không chịu cứ đòi Tiểu Lộ mãi, Tiểu Lộ phải nhẹ nhàng khuyên nhủ, thoạt nhìn, thật giống một gia đình hạnh phúc trong ngày đoàn viên, đối lập hoàn toàn bóng dáng cô độc ai đó.

Tiểu Lộ à Tiểu Lộ, em thật tàn nhẫn, cố tình làm thế chỉ vì xua đuổi anh đi sao? Em muốn trừng phạt anh sao?

Em thành công rồi, anh sẽ không mặt dày tới làm phiền em nữa đâu, Trương Thắng ngẩng mặt lên, rút ô lại, chẳng biết tuyết trên mặt tan đi hay là nước mắt đang chảy.

Tính tới hôm nay Trương Thắng đã lặng lẽ chờ đợi Tiểu Lộ hơn 100 ngày, bất kể thời tiết ra sao đều tới, không quan tâm tới ánh mắt chế giễu, thương hại xem thường của người khác, giờ y quyết định không tới nữa, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân.