Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 148: Phép tắc sinh tồn



Giữ lại núi xanh, lo gì không có củi đốt, giờ với Trương Thắng mà nói, sinh tồn là quan trọng, hơn nữa còn phải sống thật tốt, phải tận dụng toàn bộ mọi thứ xung quanh sáng tạo điều kiện có lợi, đây cũng là điều Từ Hải Sinh dạy y.

Hôm qua gặp tên quản giáo Lưu kia biết ngay là kẻ tham lam vô độ, Chung Tình hôm nay tới thăm y, dứt khoát không chỉ mang tới chút xíu như vậy, không biết họ Lưu kia ăn chặn bao nhiêu, có điều chỉ sợ ông ta không ăn chặn mới phiền, dù biết đã bị ăn chặn, Trương Thắng vẫn đút thêm, thái độ là quan trọng.

Hiện điều Trương Thắng muốn nhất không phải rời khỏi đây, đó là điều không hiện thực, không cần tốn công, quan trọng là phải biết được chuyện xảy ra ngoài kia, thế mới có cách ứng phó, họ Lưu này chính là ống truyền thanh tốt nhất.

Còn trong tù này, Trương Thắng không định xưng hùng xưng bá gì hết, làm thằng tiểu đệ có cái hay riêng, không sợ giơ đầu chịu báng, nực cười là cái này cũng học ở Từ Hải Sinh.

Trương Thắng ngồi về chỗ, lần này thái độ đám bạn tù nhiệt tình hơn hẳn, thần tài ở đâu chả được hoan nghênh.

- Lão Tần này, lúc nãy tôi ra ngoài, thấy người gọi là anh Văn, hình như quản giáo cũng phải khách khí.

Trương Thắng thăm dò:

Bưu Tử tranh trả lời:

- Đâu chỉ khách khí, đưa lên bàn thờ cũng như cúng cha ấy.

Trương Thắng kinh ngạc:

- Lại có chuyện quản giáo đi sợ tù nhân? Hẳn lai lịch khiếp lắm?

Bưu Tử lắc đầu:

- Biết nói sao đây, giống con khỉ nhảy từ tảng đá ra, hắn lai lịch không rõ, dù sao chỉ biết rất ngầu, người ta vào tù để chịu tội, còn hắn vào tù để tu tâm, tà môn.

Chân lão đại nói vào:

- Lai lịch anh Chân không ai biết, nghe nói bị giam ở đây ba năm, trong này quản giáo tham cỡ nào, anh ta cũng đút cho no căng bụng được, thậm chí còn không nuốt được hết. Toàn bộ nhân viên cái trại giam này ăn hai lần lương... Nói thế hiểu chưa?

Trương Thắng không chú ý tới vụ tiền lương mà là chỗ "giam ba năm", hỏi:

- Đây là trại giam, không phải nhà tù, sao giam tới 3 năm được?

- Sao không được? Thời buổi này chuyện gì là không có, anh ta ở đây, không bị thẩm vấn, không được phán xử, cứ giam thế thôi.

Chân lão đại lẩm bẩm:

- Không rõ, mà tốt nhất chuyện lạ thì đừng nên biết nhiều.

Lưu Nguy liếm môi:

- Vị này... nghe nói khi cần gái, có người đưa đi, xong việc lại quay về. Nếu được đãi ngộ như thế, tôi ở đây suốt đời.

- Mẹ mày, sống vì hai quả trứng, không thấy phí công mẹ mày đẻ ra à?

Bưu lão tam trở tay tát cho một phát, vợ hắn vụng trộm với người ta, hắn bắt được đánh tên kia một trận thừa sống thiếu chết, vì thế càng ghét bọn tội phạm tình dục:

- Thứ chó không đổi được tính ăn phân, ra kia đứng tấn.

Lưu Nguy bị đánh chửi, bò lồm ngồm ra góc tường, đứng tấn.

- Thẳng lưng lên,... Mẹ mày dựa vào tường, mày tưởng đi nghỉ à.... chân mày làm gì thế? Dang rộng...

Bưu lão tam chửi một câu là đá một phát, kiếm đủ lỗi nhỏ nhặt nhất đánh không nương tay.

Tuy nói tên Lưu Nguy này phạm tội cưỡng hiếp thì đáng ghét, nhưng nhìn một người bị đánh như súc vật không dám kêu ca hay trả đòn, Trương Thắng không khỏi bùi ngùi, nếu y không có tiền và thuốc, số phận chắc không khá hơn... Ở nơi này lâu, mình chắc biến thành tên đàn em không có tự tôn và nhân cách.

- Được rồi, đợi tối muộn rồi luyện hắn, đi làm đi.

Chân lão đại lên tiếng.

Bưu lão tam đá phát nữa:

- Nhìn cái b... đi nhặt lông lợn.

- Vâng, em đi, em đi.

" Đây là tù", Trương Thắng sởn gai ốc, vừa rồi còn nói nói cười cười như huynh đệ một nhà, vậy mà trở mặt một cái là như chó dại.

Phương Khuê nhìn sắc mặt Trương Thắng, cười hăng hắc:

- Rồi sẽ quen thôi, thấy nhiều sẽ trơ lỳ hết, lòng càng lúc càng sắt đá. Ở đây không cần thương xót ai hết... Khi mày xui xẻo, sẽ thấy kẻ mình thương xót lại đứng cười ha hả, thậm chí xông vào đánh đấm đấy.

- Cám ơn anh Khuê chỉ bảo.

Trương Thắng cung kính nói, cấp đủ cho hắn thể diện, thực ra không tán đồng, trên đời này phân ra nhân tính và thú tính, vì con người khác với cầm thú, biết thương hại mới là con người.

Buổi chiều, Chân lão đại bảo Lão Tần cắt tóc cho Trương Thắng, tên trộm bị bắt vô số lần này khỏi nói tay nghề, thường xuyên giật cả mảng tóc y lên, Trương Thắng cắn răng chịu.

Tóc rơi lả tả trộn với đống lông lợn, Trương Thắng có cảm giác đoạn tuyệt với quá khứ.

Phật nói mỗi sợi tóc là ba nghìn sợi tơ phiền não, muốn bỏ trần duyên một lòng hướng Phật thì phải cắt tóc tỏ chí, cho thấy mình đã buông bỏ. Trương Thắng không thấy giải thoát, chỉ thấy nhục nhã, từ giờ y cũng một bọn với đám người y coi là rác rưởi rồi.

Buông bỏ? Y làm được sao?

Làm sao y bỏ được cơ nghiệp mình gây dựng, làm sao bỏ được cha mẹ và em trai, tình cảm đã bỏ rồi, nhưng chỉ bỏ hình thức, thực chất.... chẳng bỏ được cái gì.

Trách nhiệm, tình cảm, niềm tin như từng tấm lưới vô hình, cắt mãi không hết, trói chặt lấy y..

Có Chân lão đại chiếu cố, bản thân Trương Thắng lại cực kỳ biết sống, nên chẳng có gì bất ngờ, một tuần sau Trương Thắng đã thành Trương lão tứ, chuyển chỗ nằm ra vị trí thứ tư, tuy không rộng như ba lão đại, song tránh xa được chỗ thối khắm kia.

Mỗi ngày bữa sáng có bánh bao và cháo ngô loãng, trưa là bánh bao với canh rau, mùa nào rau đó, hiện là củ cải. Buổi tối là bánh bao với khoai tây. Rau buổi trưa tuyệt đối không rửa, nước canh có cả vị bùn, khoai tây có rửa, nhưng rửa kiểu đưa qua vòi nước cho có, vỏ để nguyên, sau đó cho nhát dao, nên thường xuyên thấy cả bùn.

Có điều Trương Thắng có tiền, thi thoảng xuống căn tin mua ít thức ăn cải thiện, nhưng y không dám quá phô trương, nên rất hạn chế, đa phần giống người khác, ngủ giường lạnh, ăn bánh bao cứng, thân thể khổ cực, nhưng ý chí được rèn luyện.

Lúc này y như con sói đang rình mồi, lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ chịu đựng, tới khi có cơ hội.

Một tuần sau Trương Thắng mới được gọi đi thẩm vấn.

- Quần áo chỉnh lại chút.

Lão Tần, giúp Trương Thắng bẻ cố áo.

- Mặt phải thật ung dung.

Bưu lão tam dặn:

- Không nói còn hơn là nói sai, nghĩ cho kỹ hẵng nói! Thường là thẩm vấn trong 24 tiếng, cậu bị giam cả tuần, càng phải cẩn thận.

Tên tội phạm hiếp dâm cũng nói được tiếng người:

- Chú ý, nếu thấy tên quản giáo mặt có xẹo thì đừng làm việc gì đắc tội với hắn, họ Vương đó mà ra tay thì rơi răng hộc máu, không như quản giáo khác đâu.

Phương lão nhị bổ xung.

Kinh nghiệm thẩm vấn đã sớm được bọn họ dạy rồi, chẳng phải cố ý dạy, buồn chán quá nên khoe "sự tích anh hùng" của mình thôi.

Lúc này đám bạn tù như đưa chiến hữu lên chiến trường, ai mà không biết thân phận và quan hệ của bọn họ, nhất định sẽ bị cảnh " huynh đệ tình thâm" này làm rơi nước mắt. Đâu biết bọn họ chỉ muốn huynh đệ bị thẩm vấn phải thật cứng, gây phiền toái cho cảnh sát thôi.

Cuối cùng là Chân lão đại tổng kết:

- Đi đi, chú em, nhớ một câu: Thẳng thắn khoan dung, kháng cực xử nghiêm, về nhà ăn tết.

Trương Thắng trang trọng gật đầu:

- Lão đại, em nhớ rồi.

Quản giáo tới xích hai chân Trương Thắng, dẫn tới gian phòng tầng hai khu làm việc cán bộ trại giam, phòng dài hẹp, cảm giác bí bách, cuối phòng có cái ghế, vừa ngồi xuống tay liền bị còng vào đó.

Phòng tối, Trương Thắng nheo mắt nhìn, đối diện như có cái bục nói chuyện, trên cái bàn dài có một cái đèn bàn.

Két, có người đi vào, Trương Thắng không nhìn thấy gì hết, cái đèn kia chiếu thẳng vào mắt y, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, hình như ba, hoặc bốn người, không chắc lắm.