Cấp Trên Bí Ẩn Của Tôi

Chương 18



" Em không sao đâu, em đi mua đồ ăn trưa cho chị ta cái đã. Gặp hai chị ở căn tin ạ " Quay lưng bước đi về phía căn tin tập đoàn.

Tuệ Ngân nhìn Tuyết Nguyệt đi khuất mà thở dài rồi nhìn sang Khả Như.

" Như hay là chúng ta đợi em ấy ở đây đi "

" Chúng ta đi đến căn tin đi, chúng ta ở đây lát em ấy cũng không đến đây đâu "

" Đành chịu vậy đi thôi chắc mấy đứa kia đang đợi " Tuệ Ngân quay lưng bước đi.

Còn về Khả Như, cô nhìn về hướng Tuyết Nguyệt đã đi mà nhếch mép cười một cái.

" Đúng là một người đầy ấn tượng mà, xem ra em ấy rất hợp với vị trí đó " Khả Như suy nghĩ.

Tuệ Ngân đi được vài bước rồi quay lại nhìn thì thấy Khả Như vẫn đứng thất thần ở đó rồi lớn tiếng gọi.

" Như mau đi thôi mày làm gì đứng đó vậy hả? "

" À tao tới ngay, đợi tao lát " Mỉm cười nhẹ.

" Mà thôi cứ từ từ dụ dỗ em ấy, nếu tấn công ngay sẽ khiến em ấy sợ và nghi ngờ mất " Bước gần đến chỗ Tuệ Ngân đang đứng.

Tuệ Ngân thấy Khả Như đang nói lầm bầm gì đó mà hỏi " Nè Như mày đang nói gì vậy? "

" Không có gì đâu, tao nói xàm í mày đừng để ý " Khẽ cười nhìn Tuệ Ngân.

" À vậy sao? Đi nhanh đi để bọn kia đợi sẽ nhãi suốt buổi cho xem "

" Ừm "

Thế rồi Tuệ Ngân và Khả Như đi đến căn tin rồi hội tụ cùng Tố Tố và Tử Kiệt. Còn về phía Tuyết Nguyệt sau khi mua xong đồ ăn trưa thì liền đem đến phòng của Giai Nhược.

...Cốc...cốc...cốc...

" Vào đi "

...Cách...

" Tôi mua xong rồi này, cô dùng bữa đi " Đặt lên bàn giành tiếp khách.

" Tốt, không còn việc nữa cô đi đi " Hài lòng cười nhẹ.

" Vậy tôi xin phép " Nói xong Tuyết Nguyệt làm theo phép lịch sự là cúi nhẹ đầu rồi quay lưng đi khỏi đó.

Giai Nhược rời khỏi ghế và tiến lại chỗ Tuyết Nguyệt để đồ ăn bắt đầu ăn.

- ---------------

" Nguyệt bên này nè em " Tố Tố thấy bóng dáng quen thuộc mà vẫn vẫy tay.

Tuyết Nguyệt nhìn về phía giọng gọi mình xác định là Tố Tố thì tiến lại gần sau đó ngồi gần Khả Như.

" Nguyệt chị nghe hai đứa này bảo là Giai Nhược ức hiếp đúng không? "

" À cũng không có gì nghiêm trọng đâu ạ " Khẽ cười nhẹ.

" Gì chứ? Cô ta tát em, chị nhìn là biết ngay em còn chối sao? Với cả hai bọn nó đều kể chị nghe hết rồi rất chi tiết là đằng khác "

" À dạ..." Tuyết Nguyệt cười ngượng nhìn sang hai người kia.

Hai con người kia thật là có cần đi nói vậy không bây giờ khó xử thật. Nhưng dù gì họ cũng là lo lắng cho Tuyết Nguyệt thôi.

Tuệ Ngân nhìn Tuyết Nguyệt mà cười tươi như vừa mới làm chuyện gì đó đáng để thành tựu lắm ý. Còn Khả Như chỉ cười nhẹ rồi uống trà thôi.

Nhắc mới nhớ bây giờ Tuyết Nguyệt mới để ý, Khả Như lúc nào cũng điềm tĩnh đến lạ kì. Lúc nào cũng suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói hoặc hành động chứ không như Tuệ Ngân và Tố Tố, hai người họ lúc nào cũng hấp tấp và có chút bốc đồng.

Nhất là Tuệ Ngân lúc nào cũng hành động trước những suy nghĩ của mình. Tố Tố thì Tuyết Nguyệt chưa khẳng định được vì Tuyết Nguyệt tiếp xúc với Khả Như và Tuệ Ngân thường xuyên nên Tuyết Nguyệt mới khẳng định được.

Còn về Tử Kiệt tuy là người ít nói nhưng lại rất dịu dàng và ấm áp.

" Tuyết Nguyệt "Quát lớn.

Giọng một ai đó quát lớn khiến cả đám giật mình nhìn sang hướng vừa quát đó. Người đi đến gần là Giai Nhược, cô ta đang hình như rất tức giận thì phải.

...Chát...

...Rầm...

Tuyết Nguyệt bị Giai Nhược tát mạnh đến độ ngã xuống đất. Cả đám thấy vậy liền hốt hoảng đỡ lấy Tuyết Nguyệt.

" Em không sao chứ Nguyệt " Tử Kiệt đi đến đỡ Tuyết Nguyệt lên lo lắng hỏi han.

" Em không sao đâu ạ " Đứng lên.

Ngay lập tức Tố Tố lên tiếng.

" Giai Nhược cô cũng bằng tuổi tụi này mà đi ức hiếp một đứa nhỏ hơn mình có phải quá đáng không hả? " Tố Tố cau mày nhìn Giai Nhược.

" Thì sao chứ? Nó không làm đúng ý tao thì tao phải dạy dỗ nó chứ! "

Nghe Giai Nhược nói vậy thì lần này Khả Như hết bình tĩnh được rồi liền đứng lên tát Giai Nhược một cái rõ đau.

" Giai Nhược cô đừng có mà quá đáng, cô sai bảo được lần thì sai bảo mãi. Đừng thấy em ấy nhún nhường thì cô làm tới, cô động tay động chân thì cô đừng trách bọn tôi " Khả Như dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Giai Nhược.

Tuệ Ngân, Tố Tố, Tử Kiệt đều bất ngờ với biểu cảm lần này của Khả Như. Bởi vì Khả Như mà ba người kia biết là một người điềm tĩnh, quyết đoán và có chút lạnh lùng nữa.

Nhưng lần này họ lại thấy Khả Như như một người khác vậy, ánh mắt đó làm cả đám khá sợ hãi. Tuyết Nguyệt cũng há hốc mồm với biểu cảm của Khả Như.