Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 14: Phí bảo kê?



Nghe thấy tiếng, ba người đồng thời quay đầu lại, nhất thời phát hiện vài thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng trước quầy hàng, đầu tóc tên nào tên nấy đỏ lòe đỏ loẹt, mặc áo sơ mi đủ mọi màu sắc, thân dưới lại mặc một chiếc quần cộc, đôi chân gầy như gậy trúc.

“Các vị, đây đều là tiền lẻ để trả khách, cho mấy người rồi tôi không có cách nào buôn bán được nữa.” Chủ quán có hơi cầu xin nói với mấy người.

“Mặc kệ, mày vẫn chưa nộp phí bảo kê tháng này.” Tên thanh niên cầm đầu trực tiếp giơ tay: “Nhanh lên, đưa tiền cho tao, nếu không bị anh Bưu biết, quầy hàng này của mày cũng đừng nghĩ bày được nữa.”

“Các vị, muốn ăn cơm tôi có thể làm, nhưng tiền thật sự không lấy được.” Ông chủ cực kỳ khó xử nhìn mấy người, tay lặng lẽ cuộn tiền lẻ cất vào.

“Ăn cơm.”

Tên thanh niên giả bộ mở thùng cơm nhìn nhìn, chợt một cước đá ngã: “Ông đây cho mày ăn.”

Thùng gỗ lăn xuống đất, cơm bên trong văng ra không ít, dọa Lục Tuyết vội vã trốn sang bên cạnh Trần Hạo Vân, lần đầu tiên cô nhìn thấy người xấu, có hơi hưng phấn, cũng hơi sợ hãi.

“Ai dô dô, mấy cậu, nếu tôi có thể lấy ra sớm đã đưa cho các cậu rồi, các cậu đừng đạp nữa.” Ông chủ vẫn đang cầu xin, nhưng mấy người này không định bỏ qua cho ông, mà còn nhìn nhau, tới tấp động thủ.

“Đập cho tao.”

Nhất thời, một nhóm năm người đá bàn, đổ đồ ăn, thậm chí có người cảm thấy Trần Hạo Vân cản trở, hung ác trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì, chỗ nào mát thì đến chỗ đó đứng, đừng ở đây cản trở.”

“Cản trở?”

Trần Hạo Vân vốn muốn động thủ lúc này cũng quyết định, phải cẩn thận dạy dỗ mấy thằng oắt này, quả thật coi trời bằng vung.

“Mày nói lại lần nữa.” Anh bắt lấy cổ tay kẻ đó, dùng lực vặn ngược lại, đau tới mức gã đến suýt kêu ra tiếng. “Mẹ nó, mày buông ra cho tao!”

Nghe thấy tiếng, những tên khác đều cầm đồ dồn dập đi tới, nhìn Trần Hạo Vân như hổ rình mồi: “Buông ra cho tao!” Nói xong, mấy tên đó còn dùng đồ trong tay chỉ vào anh, có ý muốn đập tới.

“Được, tao bỏ tay.” Khóe miệng anh không khỏi nở nụ cười lạnh, tay Trần Hạo Vân tiếp tục vặn ngược, cứng rắn vặn gãy tay tên này, chợt một cước đá vào mông gã, khiến gã ta ngã như chó ăn cứt.

“Fuck, các anh em, lên!”

Những tên này cũng rất nghĩa khí, thấy anh em mình bị đánh, lập tức xông lên, nhưng bọn chúng căn bản không tạo ra chút uy hiếp nào cho Trần Hạo Vân, hễ xông lên, đều thành công nhận được một cái tát và một cước khen thưởng, lúc này toàn bộ đều ngã trên đất, cả buổi không dám đứng dậy.

“Hiện giờ là xã hội nào rồi, bọn mày còn học người ta thu phí bảo kê, cũng không nhìn xem bản thân có tư cách đó hay không.”

Trần Hạo Vân đứng từ trên cao nhìn xuống nhóm năm người này, lạnh giọng nói: “Nhìn bọn mày phỏng đoán cũng vừa mới trưởng thành, không làm việc tốt, lại làm loại chuyện này, nếu như để bố mẹ bọn mày biết, bọn họ có phải chạnh lòng không?”

“Mày dám động đến bọn tao, anh Bưu nhất định không tha cho mày đâu.” Mấy tên thanh niên đỡ nhau đứng dậy, tức giận trong mắt vẫn chưa giảm, ngược lại tăng mãnh liệt: “Mày biết điều một chút, bồi thường cho bọn tao mỗi người hai triệu tiền thuốc men, sau đó để ông ta nộp phí bảo kê, bọn tao sẽ coi như chưa xảy ra chuyện này.”

“Anh Bưu?” Trần Hạo Vân không hề quen biết anh Bưu, cho nên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, ngược lại Lục Tuyết giống như nghe thấy, trực tiếp mở miệng nói: “Có phải là Trương Bưu?”

“Cô biết anh Bưu?” Tên thanh niên ngạc nhiên nhìn Lục Tuyết, nhìn không ra người phụ nữ này còn biết tên của anh Bưu.

“Cô biết người này?” Trần Hạo Vân quay đầu hỏi Lục Tuyết, chỉ nghe Lục Tuyết giải thích: “Nghe nói tên Trương Bưu này là tay chân số một của ông chủ Vân, bởi vì quan hệ với ông chủ Vân, ở Hà Thành hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc, ngay cả ông chủ Ngụy cũng phải cho anh ta ba phần mặt mũi."

“Đàn em của ông chủ Vân?”

Nghe đến đây, Trần Hạo Vân ngược lại cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, nếu đã như thế, vậy không phải càng tiện hơn à, nếu là đàn em của ông chủ Vân, vậy thì còn không phải chuyện của một cuộc điện thoại?

Đúng lúc, để tên Trương Bưu này cẩn thận dạy dỗ đám đàn em dưới tay.

“Alo, anh, em với mấy người bạn qua đây giúp anh thu phí bảo kê, bị người ta đánh.”

Đúng lúc này, tên thanh niên cầm đầu đã gọi được một cuộc điện thoại, đang lớn giọng xin giúp đỡ, chỉ sợ người khác không biết anh ta gọi điện thoại cho Trương Bưu.

“Phía bắc đường Hồ Tây, ở hàng bán cơm rang, dạ dạ dạ.”

“Vâng, anh nhanh chút, tụi em giữ chân nó.”

Sauk hi cúp điện thoại, tên thanh niên tràn đầy sức lực nhìn Trần Hạo Vân: “Anh Bưu nói anh ấy đúng lúc ở gần đây, mấy phút nữa sẽ tới, mày có giỏi thì đừng đi.”

“Tao muốn đi thì không ai có thể giữ, tất nhiên, tao muốn ở lại, cũng không ai có thể đuổi tao đi.” Trần Hạo Vân lười phí lời với bọn chúng, thuận tay kéo một băng ghế ngồi xuống, từ trong túi lấy điếu thuốc ra châm, chợt quăng cho ông chú bán cơm rang. "Thời gian một điếu thuốc, nếu như Trương Bưu còn không đến, mấy đứa bọn mày đều phải ngoan ngoãn bồi thường thiệt hại ngày hôm nay cho ông chủ.”

Tên thanh niên không nói gì, mà yên lặng chờ đợi, ngược lại ông chủ di chuyển đến bên cạnh Trần Hạo Vân, nhỏ tiếng nói: “Anh bạn nhỏ, Trương Bưu không dễ chọc đâu, hai người các cậu mau chóng đi đi, tránh châm lửa trên người, tôi lập tức báo cảnh sát, bọn họ hẳn là không dám làm gì tôi, nhiều nhất là đập một quầy.”

“Ông trốn thoát được lần này, vậy lần sau thì sao?”

Trần Hạo Vân thản nhiên thả ra một ngụm khói, nhìn chằm chằm ông chủ, nhìn đến mức ông ta có chút xấu hổ cúi thấp đầu, tục ngữ nói đúng, trốn được mùng một không trốn được mười lăm, lần này thoát được, nhất định còn có lần sau, trừ khi chính mình không buôn bán nữa, nhưng vì duy trì kế sinh nhai, có thể sao?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thuốc của Trần Hạo Vân sắp hút hết, cuối cùng, một chiếc Audi A6 màu đen dừng trước quầy bán hàng.

Cửa mở, năm người từ trong xe bước xuống, tất cả mặc áo ba lỗ màu đen, trong đó một tên dáng người rất lớn, người không biết còn cho là vận động viên quyền anh, đầu lại nhỏ, hoàn toàn không hợp với cơ thể.

“Anh, anh đến rồi.” Tên thanh niên cầm đầu nhanh chóng phi qua, kéo tên lớn hơn nói: “Nếu anh đến muộn chút nữa, sợ là không nhìn thấy đàn em của anh nữa.”

“Không sao, tao đến rồi, tao xem ai dám ức hiếp mày.”

Vỗ vỗ vai của đứa em, ánh mắt Trương Bưu trước tiên nhìn đến trên người Trần Hạo Vân và Lục Tuyết, dựa vào sự từng trải của anh ta, hai người này có lẽ không phải người thường, lại nhìn đến chiếc xe thể thao đỗ bên ngoài, phỏng chừng có chút tiền, nếu không cũng không thể bình tĩnh như thế.

“Anh là Trương Bưu?”

Ném đầu thuốc xuống đất rồi dập tắt, Trần Hạo Vân đứng dậy, đàn em số một dưới tay ông chủ Vân xem ra cũng không tệ.

“Không sai.” Trương Bưu từng bước đến gần, khí thế bức người nói: “Chính là cậu động đến đàn em của tôi?”

“Tiện đường giúp anh dạy dỗ một chút, không cần cảm ơn tôi.” Trần Hạo Vân cười hỏi: “Anh đến đây, ông chủ Vân biết không?”

“Biết hay không biết liên quan mẹ gì đến mày!”

Trương Bưu này tính cách cũng nóng nảy, thuận tay cầm một băng ghế, giơ qua đầu chuẩn bị đập xuống.

“Từ đã.”

Bỗng nhiên, Trần Hạo Vân giơ tay ngăn cản, người khác cho rằng anh sợ, thậm chí ngay cả Lục Tuyết cũng cho rằng thấy đối phương dũng mãnh như thế Trần Hạo Vân cũng kinh sợ.

Giây tiếp theo, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra: “Trước khi ra tay đợi tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã.”

Muốn giải quyết Trương Bưu, Trần Hạo Vân chỉ cần một tay, nhưng như vậy cũng chỉ có thể trị phần ngọn không trị được phần gốc, cách duy nhất là gọi điện thoại cho ông chủ Vân, để lão ta đích thân lên tiếng, nếu không sau khi mình đi, quầy hàng của ông chủ này cũng khó mở.