Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 15: Giả bộ thật giống



“Các người muốn điều động người cứu viện sao?” Nhìn thấy người đàn ông trước mặt lấy điện thoại di động ra, Trương Bưu không khỏi nóng nảy, đặt băng ghế xuống: "Đừng nói Trương Bưu không cho cậu cơ hội, cậu cứ gọi người tới, có thể kêu bao nhiêu thì kêu bấy nhiêu, Trương Bưu này ở Hà Nội, trước giờ còn chưa sợ bất cứ ai."

Trần Hạo Vân không thèm quan tâm, mà gọi lại theo số ông chủ Vân đã gọi.

"Alo, cậu chủ Trần."

"Ông có cấp dưới tên là Trương Bưu đúng không?"

Nghe được lời nói của Trần Hạo Vân, Trương Bưu và những người khác đều vểnh tai, nghe được ý của bọn họ, anh gọi là ông chủ Vân, nhưng làm sao có thể? Ông chủ Vân là người như thế nào? Làm sao có thể biết được loại người này.

"Làm màu,tiếp tục làm màu đi?" Trương Bưu không chút lo lắng, yên lặng chờ Trần Hạo Vân kết thúc cuộc gọi.

“Anh ta hiện tại định đánh tôi bằng một băng ghế, ông nghĩ xem tôi nên làm gì?” Nhìn chằm chằm Trương Bưu trước mặt, Trần Hạo Vân do dự hỏi qua điện thoại.

Trong giây tiếp theo, Trần Hạo Vân đưa điện thoại cho Trương Bưu: "Ông Vân nào đó kêu anh nghe điện thoại."

"Hừ, giả bộ thật giống."

Trương Bưu trả lời cuộc gọi, trước tiên nhấn loa, trực tiếp hét thẳng vào: "Ai dám giả làm ông chủ Vân?"

"Trương Bưu, tôi phát hiện ra cánh của cậu cũng cứng thật đấy, ngay cả tôi cũng không them đặt vào mắt."

“Ồ, giọng khá giống.” Trương Bưu liếc nhìn số mình đang gọi, phát hiện ra không phải là số thường được sử dụng bởi ông chủ Vân, cười phá lên: “Tôi không có thời gian để gọi tán gẫu với ông, nếu ông là người bảo kê cho thằng nhóc đó thì mau tới đây, nếu không thì chờ nhặt xác nó đi."

Trương Bưu nói xong trực tiếp cúp điện thoại, ném lại điện thoại cho Trần Hạo Vân: "Được rồi, đừng giả bộ, chuyện này không ai có thể giúp mày đâu!"

"Haha!" Cất điện thoại đi, Trần Hạo Vân không nhịn được nhếch mép hai lần, thế mà còn không nghe ra được giọng nói của ông chủ mình, Trương Bưu này là ngu hay giả ngu, đã vậy thì Trần Hạo Vân anh không ngại cho gã ta biết hai từ tàn phế viết như thế nào. Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Bưu đổ chuông, một thằng đàn em từ phía sau đưa điện thoại cho gã ta: "Anh Bưu, là điện thoại của ông chủ Vân."

"A lô."

"Trương Bưu, cậu quay lại cho tôi ngay lập tức!"

Không biết là do điện thoại di động của Trương Bưu hay hiện trường quá yên tĩnh, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng gầm của ông chủ Vân ở bên kia điện thoại, tay Trương Bưu run lên sợ hãi, băng ghế trực tiếp rơi xuống đất.

"Ông chủ, ông sao vậy?"

“Sao vậy?” Ông chủ Vân ở đầu dây bên kia nôn nóng nói: “Cậu còn hỏi tôi sao vậy, không phải cậu nói là tôi giả vờ à? Giờ tôi đang gọi cho cậu bằng số này, cậu nhận ra chưa."

"Thình thịch."

Tim Trương Bưu nhảy lên, cảm thấy người vừa rồi đúng là ông chủ Vân, nhưng là số mới, gã ta cũng không biết.

"Thêm nữa, mau xin lỗi cậu chủ Vân, nếu không đến lúc mày bị phế, tao cũng không xen vào."

“Hít…”

Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, ngay cả ông chủ Vân cũng sợ người như vậy, sao anh có thể là nhân vật tầm thường được chứ?

Cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục, Trương Bưu nhìn chằm chằm Trần Hạo Vân đang ngoáy lỗ tai, không ngừng nuốt nước bọt.

"Vâng, tôi biết rồi."

Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại, Trương Bưu vội vàng tiến lên, cúi đầu trước mặt Trần Hạo Vân nhận lỗi: “Cậu chủ Trần, thật xin lỗi, vừa rồi tôi đã xúc phạm anh, xin anh hãy rộng lòng lượng thứ cho tôi."

Sự thay đổi của Trương Bưu như thế này khiến tất cả mọi người có mặt, kể cả Lục Tuyết, đều ngẩn ngơ, theo như cô biết, ông chủ Vân chính là nhân vật có tiếng tăm ở giới xã hội đen của Hà Nội, thế mà ông ta cũng sợ Trần Hạo Vân.

“Vậy khi nãy tôi mới giúp anh dạy dỗ đám người này, dạy có sai không?” Trần Hạo Vân cũng không thèm nhìn gã ta cái nào.

“Không sao, không sao cả.” Trương Bưu vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn cậu chủ Trần đã giúp đỡ dạy dỗ, sau khi về nhất định sẽ tôi cảnh cáo bọn họ không cho phép bọn họ tái phạm loại chuyện này."

"Tôi đã nói không cần cảm ơn tôi." Trần Hạo Vân nắm lấy tóc Trương Bưu, lạnh lùng nói: "Lần sau không được tái phạm."

"Vâng.” Trái tim của Trương Bưu lúc này mới hoảng hốt, ánh mắt vừa rồi như thần chết của anh khiến tim gã ta đập nhanh hơn, khi nắm lấy tóc gã ta, dường như tính mạng của gã đã nằm trong tay anh, tùy ý anh quyết định.

“Nhân tiện, nhanh chóng bồi thường cho ông chủ những tổn thất này.” Trần Hạo Vâm chỉ vào đống rau và cơm trên mặt đất, nhìn về phía nhóm người trẻ tuổi.

Trương Bưu không nói gì, nhanh chóng lấy ra mấy trăm đô đưa cho ông chủ: "Ông chủ, đây là tiền bồi thường thiệt hại cho ông." Nói xong liền cho đám đàn em thu dọn tất cả bàn ghế lung lay, khôi phục quán ăn thành dáng vẻ ban đầu.

"Được rồi, anh có thể biến đi."

Sau khi Trương Bưu và đám người đó rời đi, Trần Hạo Vân cũng đang chuẩn bị rời đi thì bỗng ông chủ ôm lấy anh, hưng phấn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu chủ Trần."

Không hiểu sao khi nghe chủ quán gọi mình là cậu chủ Trần như Trương Bưu, anh cảm thấy có hơi kỳ lạ, cảm thấy có hơi không ổn: "Chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa là bọn họ khiêu khích tôi, ông không phải lo lắng chuyện đó."

Nói xong, Trần Hạo Vân lái xe đưa Lục Tuyết đi, dọc theo đường đi, Lục Tuyết không hề hỏi thêm câu nào nữa, nhưng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thường lén nhìn Trần Hạo Vân, cô phát hiện người đàn ông này rất thần bí, có quá nhiều nơi hấp dẫn trên cơ thể anh.

Anh đưa Lục Tuyết trở lại quảng trường Ba Đình, Trần Hạo Vân lái xe trở về công ty, lúc anh đến công ty đã là ba giờ rưỡi. Bởi vì thân phận của anh bị công khai nên nhân viên công ty nhìn thấy liền nhiệt tình gọi là giám đốc Trần.

Khi đến văn phòng của mình, Trần Hạo Vân nhìn thấy Liễu Đình đang bận rộn, vì thế mà cô ấy không chú ý tới anh mới bước vào: "Cô đang làm gì vậy?"

"A!" Liễu Đình ngẩng đầu, quay đầu lại nhìn Trần Hạo Vân, tay đặt ở trên ngực không ngừng thở dốc: "Cậu chủ, cậu làm tôi sợ muốn chết."

Trần Hạo Vân dùng chuột bấm vào tập tin trên máy tính, thấy một kế hoạch mà Liễu Đình đang thực hiện, đó là về sự phát triển của khu đất số một và số hai.

"Đây là lời chủ tịch đã nói trước khi qua đời, tôi chỉ đang lên kế hoạch sơ bộ thôi, còn chi tiết thì vẫn phải chờ cô chủ hoàn thành."

"Đặng Lan?" Trần Hạo Vân hỏi.

Liễu Đình gật đầu giải thích: “Lúc chủ tịch còn sống, cô Đặng giúp ông ấy hoàn thành không ít dự án, vì vậy lúc chủ tịch còn sống đã chỉ định cô ấy hoàn thành nốt hai dự án này, bây giờ tôi đang hỗ trợ cô Đặng hoàn thành nó."

Nghe vậy, Trần Hạo Vân rất hài lòng với tình hình hiện tại: "Vậy nếu cô có thời gian thì tự liên hệ với em ấy, hai người cố gắng hoàn thành kế hoạch càng sớm càng tốt. Sau khi tôi thông qua, kế hoạch sẽ lập tức được bộ tài vụ và bộ thiết kế tiến hành, sắp xếp cho tôi một cuộc họp, tôi sẽ mời gọi vốn đầu tư vào dự án này."

"Vâng."

Liễu Đình gật đầu một cái, sau đó tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc, còn Trần Hạo Vân thì đang nằm trên ghế nhắm mắt, hai trăm tỷ của ông chủ Ngụy chợt lóe lên trong đầu anh, anh lập tức gọi cho ông Khiêm:

"Ông Khiêm, tôi sẽ thu sếp hai trăm tỉ, ông đưa nó cho ông chủ Ngụy, tiếp đó mang hợp đồng kia về đây.” Mục đích của Trần Hạo Vân là trả lại những gì mình còn nợ cho người khác, anh không thích thiếu ai cái gì.

"Nhưng cậu chủ, chiếc xe đặc chủng kia lúc tôi quay lại thì đã bị hỏng rồi, chiếc đó được gửi đến cửa hàng 4s, xe của công ty cũng đã hết sạch. Cậu bảo tôi lấy gì đi đưa hai trăm tỉ cho ông chủ Ngụy?"

“Không sao, đến lái xe của tôi đi.” Trần Hạo Vân đã chạy xe cả ngày hôm nay, anh muốn nghỉ ngơi, nhân cơ hội muốn xem khả năng giải quyết công việc của ông Khiêm.

"Cậu đang nói về chiếc McLaren mới được mua ngày hôm nay?" Ông Khiêm ngạc nhiên hỏi.

"Ừm mau tới đây."

“Đừng, nếu tôi đụng vào đâu đó thì sao?” Ông Khiêm chưa bao giờ lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, ông ấy có chút lo lắng.

"Đụng phải thì đụng thôi, hư thì sửa, chẳng lẽ tôi còn bắt ông bồi thường cho tôi." Tiếng cười của Trần Hạo Vân truyền qua điện thoại: "Được rồi, mau tới đây, tôi sẽ cho người chuẩn bị tiền ngay lập tức, ông đi lên còn lấy chìa khóa."