Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 22: Dẫn đường tìm bọn bắt cóc



“Ngại quá, tôi không thể đi theo các người, tôi còn có chuyện phải làm!” Trần Hạo Vân lắc đầu, từ chối đi theo bọn họ.

“Thế thì thế này, anh muốn làm chuyện gì, chúng tôi chờ anh làm xong rồi lại đi, như vậy được rồi chứ?” Nữ cảnh sát này nói rất dễ nghe, khiến cho Trần Hạo Vân cũng không còn lời nào để phản bác.

“Tùy các người!”

Cứ như vậy, Trần Hạo Vân đi dạo một vòng quanh khu đất, phía sau lúc nào cũng có ba người cảnh sát đi theo, người không biết còn tưởng rằng ông lớn nào đấy, một đường đi có cảnh sát đi theo hộ tống.

Nhưng trên thực tế đúng là như vậy, chỉ cần Trần Hạo vân đồng ý, lúc nào cũng có thể sắp xếp một nhóm binh đặc chủng tinh anh tới bên cạnh đi theo anh, nhưng bây giờ ở giai đoạn này anh vẫn chưa cần, nói theo cách khác chính là, anh muốn dựa vào bản thân mình.

Bất tri bất giác, bọn họ dần dần dời khỏi khu dân cư, Trần Hạo Vân cố ý dẫn ba người đi tới nơi có địa thế cao, mà ba người hình như cũng chú ý tới điểm này, ngay cả đi đứng cũng trở nên thận trọng.

“Đứng lại, anh muốn dẫn chúng tôi tới chỗ nào?”

Ở trong mắt bọn họ, nếu như theo đúng lời người đàn ông đó nói, bọn bắt cóc ở đây, vậy anh chẳng phải là đang mang dê vào miệng cọp hay sao, bởi vì số lượng bọn bắt cóc còn chưa xác định, chỉ dựa vào ba người bọn họ đơn thuần là rút dây động rừng!

“Tôi đi khảo sát đất, đương nhiên là phải đi mỗi góc gách một lần, các người không muốn đi theo thì đợi ở chỗ này đi!”

Trần Hạo Vân liếc mắt nhìn ba người một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, mà ba người đắn đo mãi, nhưng để đề phòng có chuyện gì xảy ra, cho một người rời đi, gọi đám cảnh sát mai phục bên ngoài vào trong đây.

“Đi thôi, hai chúng tôi đi cùng anh!”

Ba người lại tiếp tục đi về phía trước, đoạn bọn họ phát hiện ra trên mặt đất có dấu vết của lốp xe hằn rõ, phát hiện này khiến mày của nữ cảnh sát khẽ nhíu lại, nhìn Trần Hạo Vân đang đi chậm chạp ở phía trước, trong lòng vừa hồi hộp lại vừa lo lắng, chẳng lẽ bọn bắt cóc thật sự ở chỗ này? “Đội trưởng An, hay là chúng ta chờ ở chỗ này đợi Kha Vương vẫn người tới đây rồi đi sau đi!” Nam cảnh sát đứng bên cạnh kiêng kị nhìn dấu vết trên mặt đất, vết lún của bánh xe vẫn còn đang kéo dài về phía trước.

“Anh không thể tiếp tục đi về phía trước!” Người được gọi là đội trưởng An khuyên bảo Trần Hạo Vân một câu, nhưng Trần Hạo Vân cũng không để ý, mà là tiếp tục cất bước đi về phía trước: “Tôi còn muốn về nhà sớm, bên này nữa thôi, xem một chút sẽ trở về!”

Nói đùa à, một đám bắt cóc thì có thể lợi hại tới mức nào, cho nên Trần Hạo Vân hoàn toàn không để trong lòng, vui vẻ thoải mái đi về phía trước như cũ.

“Đáng ghét!” Nữ cảnh sát cắn răng, nói với nam cảnh sát bên cạnh: “Cậu ở lại nơi này chờ bọn họ, tôi đi trước quan sát một chút!”

“Đội trưởng An, chuyện này quá nguy hiểm, anh ta muốn đi thì để một mình anh ta đi, chúng ta vẫn là đừng đi!” Nam cảnh sát giữ chặt lấy cô, nhưng lại bị cô tránh thoát: “Đây là lệnh!”

Nghe giọng điệu này, hình như cô là cấp trên.

Cô nói xong, bước nhanh chân đuổi kịp Trần Hạo vân, mà tinh thần của cô cũng căng lên, tay lúc nào cũng đặt ở bên hông, tuy rằng cho phép nổ súng, nhưng nếu không phải dưới tình huống nguy cấp thì cũng không thể làm người khác bị thương, cho nên phần lớn là dùng để uy hiếp mà thôi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước khoảng 200 mét, tới lúc sắp đi tới cuối mảnh đất bọn họ bỗng nhiên phát hiện ra giữa đám câ cối cách đó không xa có che dấu một chiếc xe Minibus màu trắng, không có biển số xe, nhưng thân xe cả đằng trước lẫn đằng sau đều bị người khác dùng cành cây che dấu.

“Đây có phải là thứ các cô muốn tìm hay không?” Trần Hạo Vân nhìn chằm chằm vào chiếc Minibus ở phía xa, nói với nữ cảnh sát, sau đó lại phát hiện trong mắt cô tràn đầy khiếp sợ: “Thế mà anh lại đoán đúng rồi!”

“Nếu xe ở chỗ này…” Trần Hạo Vân nhìn quanh bốn phía: “Vậy thì người có lẽ cũng ở gần đây!”

Sau khi quan sát một vòng, ánh mắt của Trần Hạo Vân dừng ở tầng thứ hai của một nhà dân, cửa sổ còn chưa sơn, có lẽ là hộ gia đình sống ở đó chỉ vội vàng tu sửa, phòng ở này sau lưng có núi lớn bao bọc, phía trước có các căn phòng khác che đi, bất kể là nơi ẩn nấp ha giấu người thì đều là sự lựa chọn hoàn hảo.

“Được rồi, tôi đã nhìn ra rồi, anh là thành tâm đưa tôi tới đây tìm ngươi, vốn không phải là đi thị sát đất!” Nữ cảnh sát cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời cũng đưa người đàn ông trước mắt vào phạm vi cần cảnh giác.

“Cũng không tới nỗi ngốc!” Trần Hạo Vân nhìn nữ cảnh sát, cười như không cười nói: “Cô muốn ở chỗ này quan sát chờ chi viện tới, hay là đi vào trong tìm hiểu tình huống trước?”

“Tìm hiểu tình huống?”

An Vị Ương cắn môi, mắt nhìn thấy Trần Hạo Vân đang nhìn căn phòng kia, trong lòng thấp thỏm không thôi, đạo lý cứu người như cứu hỏa này cô hiểu, đêm hôm qua nhận được tin báo, tới hôm nay đã là 10 tiếng trôi qua vậy mà mới tìm được một chút manh mối, hơn nữa người bị bắt cóc còn là Chủ tịch tập đoàn Vương thị, Vương Tử Nghiên, chuyện này lại càng không thể kéo dài thêm.

“Làm sao tôi biết anh và bọn họ có phải cùng một phe hay không?”

Nghe được lời này, Trần Hạo Vân lập tức cười cười, cô gái này cũng ngây thơ thật, anh đã mang cô tới tận nơi này, còn tận tình khuyên bảo nhiều như vậy, vậy mà vẫn còn nghi ngờ anh, nếu như anh muốn ra tay thì đã sớm ra tay, còn chờ tới bây giờ sao?

“Tin hay không thì tùy cô, dù sao tôi cũng thị sát xong rồi, cần phải đi!”

Nói xong, Trần Hạo Vân xoay người muốn đi, trong lòng An Vị Ương quýnh lên, vội vàng lên tiếng: “Chờ một chút!”

“Lại làm sao nữa?” Trần Hạo Vân xoay người nở nụ cười trêu chọc.

“Đi vào cũng được, anh cùng tôi vào được không?”

“Vì sao tôi lại phải đi vào cùng cô?” Trần Hạo Vân khoanh tay, cũng không đi vào, bởi vì anh không có nghĩa vụ đó!

“Anh!” An Vị Ương bỗng chốc nghẹn lời, quả thật, cô dựa vào cái gì mà bảo người ta đi theo vào?

“Được rồi, cảnh sát An, tôi đi trước một bước!” Nói xong, Trần Hạo Vân quay người lại xua tay, đi về hướng ban nãy, để lại An Vị Ương một mình đứng tại chỗ.

Nhìn bóng dáng Trần Hạo Vân, An Vị Ương cắn cắn môi, người này quá đáng ghét, đã nói giúp người giúp tới cùng, cũng đã mang mình tới nơi này rồi, đi vào thì thế nào?

Quay trở lại đoạn đường cũ, Trần Hạo Vân nhìn thấy được tên nam cảnh sát lúc trước, cậu ta phát hiện ra một mình anh đi xuống lập tức ngăn lại hỏi: “Sao lại chỉ có mình anh? Đội trưởng An đâu?” Nói xong còn nhìn ra phía sau lưng Trần Hạo Vân, giống như đang tìm kiếm bóng dáng nữ cảnh sát.

“Tìm được manh mối, cô ấy muốn đi tìm hiểu tình huống trước, cậu cũng có thể đi theo giúp cô ấy!”

Vòng qua người này, Trần Hạo Vân tiếp tục đi xuống dưới, nhưng giây tiếp theo anh lại nghe nam cảnh sát chửi thầm một tiếng: “Đều là do cái tên Vương Tử Nghiên gây ra, nếu đội trưởng An xảy ra chuyện gì, nhất định phải đi tìm cô ta đòi lý lẽ!”

Bước chân Trần Hạo Vân lập tức dừng lại, nhưng nam cảnh sát đã chạy lên phía trên, thấy thế, Trần Hạo Vân lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Vương Tử Nghiên.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Nghe được giọng báo nhắc nhở của tổng đài, Trần Hạo Vân thay đổi phương hướng, lại đi lên phía trên, vốn anh không muốn quản, nhưng nếu chuyện này có quan hệ tới Vương Tử Nghiên, vậy thì quản một chút cũng không sao, ai bảo trước kia Vương Tử Nghiên giúp công ty anh tiết kiệm được một khoản lớn chứ.

Sau khi trở lại chỗ cũ, anh lại không thấy bóng dáng hai người nữa, nhưng bởi vì là trời mưa, bùn đất mềm, cho nên ở trên đó vẫn còn lưu lại dấu chân.

Lần theo dấu chân của hai người, Trần Hạo Vân nhanh chóng đi theo, cũng may bọn họ vẫn còn có chút đầu óc, vòng qua bên trái căn phòng khả nghi, lợi dụng căn phòng khác để che chắn, đi qua giữa một con hẻm nhỏ tiến vào trong, nhưng sau khi vào trong vài phút, anh vẫn chưa phát hiện ra hai người bọn họ, có lẽ là bọn họ tiến vào sâu hơn rồi.

“Anh Long, hai con chuột nhắt này phải xử lý thế nào bây giờ?”

Bất chợt, Trần Hạo Vân mơ hồ nghe được một tiếng nói, sau khi cẩn thận nghe rõ anh phát hiện hình như tiếng nói phát ra từ phòng trên tầng hai.