Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 23: Bọn bắt cóc đáng thương



“Nếu đã có hai tên trà trộn vào, vậy phỏng chừng bốn phía đều có người của bọn họ, mau nhanh dời đi.”

Nghe trên lầu truyền đến động tĩnh, Trần Hạo Vân trước tiên tìm được đường lên, chợt nhìn thấy một cái cầu thang, căn hộ là hình vuông, cầu thang xây ở bên cạnh, cho nên sau khi đi lên còn phải đi một đoạn ngắn nữa mới tới phòng.

Dán người lên vách tường, Trần Hạo Vân vừa thăm dò vừa đi tới, đột nhiên anh phát hiện một người đàn ông đi ra, trong tay cầm kính viễn vọng nhìn khắp nơi, sau đó móc di động ra, sau khi điện thoại kết nối thì có hơi hoảng loạn nói: “Anh Long, có người tìm được rồi, chúng ta đã giải quyết hai người, người khác còn chưa có phát hiện.”

“Được.”

Vừa cúp điện thoại, người này lập tức xoay người nói vọng vào trong: “Trói hai người này lại, chúng ta mang người phụ nữ kia đi”

“Oke”

Nghe tiếng, Trần Hạo Vân lại lần nữa lặng lẽ xuống lầu, đợi hơn hai mươi giây, hai người leng ka leng keng từ trên lầu dẫm lên cầu thang xuống dưới, bước chân nhanh lẹ, chạy tới chỗ mấy căn hộ kia.

Nghe giọng điệu của hai người, hai tên cảnh sát kia hẳn là cũng không có vấn đề lớn, chỉ là không nghĩ tới hai người dễ dàng bị bọn bắt cóc bắt được như vậy.

Vì tránh cho bị bắt gặp, Trần Hạo Vân cũng không có giải cứu hai người, quyết định tạm thời đợi cho bọn họ bớt cảnh giác hơn.

Sau khi anh đi theo vào, tức khắc phát hiện vài bóng người, bọn họ ẩn núp bốn phía ở trong phòng, xem hành động này có lẽ là thường xuyên làm loại chuyện này, bằng không sẽ không thuần thục như thế.

Rất nhanh, một người phụ nữ bị trùm đầu bằng vải bố đen bị áp đi ra, xem thân hình lại có chút tương tự với Vương Tử Nghiên.

“Là người nào dám bắt cóc Vương Tử Nghiên.” Nội tâm anh nổi lên một nghi vấn, Trần Hạo Vân phát hiện bọn bắt cóc này tổng cộng có mười một người, dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng dường như gọi là anh Long, lưng trần, trên đó xăm một con rồng, khí thế có đủ. “Hai đứa bọn mày ở chỗ này xem tình huống” Anh Long sắp xếp hai người ở lại, bản thân mang theo người còn lại đi đến xe tải kia.

“Muốn chạy à…”

Trần Hạo Vân cười lạnh một tiếng, từ bên kia vòng ra phía trước, trước khi đám người sắp tiếp cận chiếc xe Minibus, một con dao nhỏ rời khỏi tay anh, giây tiếp theo, chỉ nghe được xe Minibus phát ra một tiếng vang, bánh xe phía sau lập tức nổ banh.

“Tình huống gì vậy?”

Sau sự ngạc nhiên ngơ ngác, anh Long lập tức lên tiếng, mà một người trong đám bắt cóc sau khi tiến lên xem liền vội vàng báo cáo: “Anh Long, săm lốp bị nổ rồi.”

“Đang êm đẹp sao lại nổ?” Anh Long thập phần khó hiểu.

“Phía trên có con dao nhỏ.” Nói xong, tên bắt cóc rút con dao của Trần Hạo Vân xuống, cung kính giao cho anh Long.

“Chung quanh có người, mọi người cẩn thận.”

Nhìn chằm chằm dao suy tư hai giây, anh Long mới phản ứng lại, nếu dao nhỏ là bị cắm vào trước đó, vậy không có khả năng đợi bọn họ tới săm lốp mới nổi, cho nên chỉ có thể có một lời giải thích, dao nhỏ là vừa rồi mới cắm vào, hơn nữa người nọ chính là ở gần đấy.

Nhìn thấy bọn bắt cóc hoảng loạn, Trần Hạo Vân an tĩnh dựa vào góc tường, bật lửa đốt điếu thuốc, anh không muốn ra mặt đi cứu ai, nhưng chỉ cần bám trụ bọn họ, không cho rời đi, chờ cảnh sát tới là được

Không gian yên tĩnh khiến mọi người sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện, lốp xe tự nổ, anh Long rống một tiếng, bốn phía liền an tĩnh, mọi người đứng ở trong rừng cây, cẩn thận tuần tra, nhưng vài phút qua đi, một chút phát hiện đều không có.

“Anh Long, hay là chúng ta đi bộ đi.”

“Đi em gái mày á, nơi này cách chỗ tiếp theo mấy chục cây, một mình mày đi thử xem.” Anh Long gõ mạnh đầu tên kia, sau đó lại lần nữa giơ tay: “Đi, trở về, bảo lão đại sắp xếp xe đến đón.”

Thấy một đám người quay trở về, Trần Hạo Vân nhìn nhìn trời, những người này tới quá chậm, nhưng mặc kệ như thế nào, anh phải bảo đảm Vương Tử Nghiên an toàn, cho nên lên lầu hai của một tòa nhà khác, nghiêng người một cái vừa hay có thể nhìn thấy Vương Tử Nghiên.

Thời gian một phút một giây trôi qua, rốt cuộc bốn phía cũng vang lên tiếng bước chân rầm rập, cảnh sát rốt cuộc cũng đuổi tới, bao vây mấy căn nhà kia lại.

“Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, mau chóng buông vũ khí ra đầu hàng.”

Nhưng mà, bọn bắt cóc nầy cũng không có ý muốn đầu hàng, ngược lại dẫn Vương Tử Nghiên tới hành lang, trong tay có đặt con dao lên trên cổ cô ta: “Bọn mày lui ra cho tao, bằng không con dao của tao không chỉ đơn giản đặt ở trên cổ như vậy đâu.”

Thấy thế, đông đảo cảnh sát nhanh chóng lui về phía sau, sợ đối phương thương tổn con tin, Trần Hạo Vân ở lầu hai gần đó nhìn thấy cảnh này, cũng không hoảng loạn, bởi vì dao của người nọ cách Vương Tử Nghiên còn một khoảng, nhìn ra được, tên đó cũng không phải là thật sự muốn thương tổn cô ta, nói cách khác, là không dám thương tổn cô ta.

Bởi vì có liên quan tới con tin, đám cảnh sát sôi nổi lui về phía sau, hai bên giằng co hơn mười phút, đột nhiên một tiếng động cơ xe truyền tới.

Nhìn về nơi xa, một chiếc Minibus màu đen nhanh chóng chạy tới, ngừng ở dưới lầu mở cửa, giống như trực tiếp làm lơ đám cảnh sát này.

“Anh Long, xe tới, anh mang theo cô ta đi trước đi.”

“Nhớ kỹ, chúng tao vừa đi, bọn mày phải lập tức chạy, tốt nhất là khiến cho đám cớm này không tìm được đường ra, tao tin chắc bọn nó không rành nơi này đâu.”

“Anh cứ yên tâm đi!”

Trần Hạo Vân nghe được lời anh Long nói lúc gần đi, trên mặt tức khắc lộ ra một nụ cười, vung tay một cái, chiếc xe Minibus màu đen đột nhiên rung động một chút, hơn nữa còn phát ra tiếng bùm, thực hiển nhiên, săm lốp nổ rồi.

Bọn bắt cóc xuống xe kiểm tra, lại một lần tìm thấy con dao nhỏ, nhìn thấy cái này, người đàn ông được gọi là anh Long giận tím mặt: “Con mẹ nó rốt cuộc là ai, có ngon thì đứng ra, mỗi lần đều làm nổ lốp, có ý gì hả?”

Cảnh sát không biết anh ta đang rống cái gì, nhưng bọn bắt cóc khác lúc này rất hoảng, đây rốt cuộc ai, giấu không lộ thân, phi đao trực tiếp có thể làm xe nổ lốp, nếu như đâm trúng người, chẳng phải là trực tiếp mất mạng

Qua thật lâu sau, anh Long mới lần thứ hai lên tiếng: “Đem bánh xe qua đây cho tao.”

Bọn bắt cóc này đổi bánh cực nhanh, mới vài phút, liền chuyển hết bánh xe của xe Minibus qua tới, lúc này đám bắt cóc học theo anh Long, đều không tới gần xe, trực tiếp hướng bốn phía hô to: “Mày mẹ có ngon thì làm nổ lốp tiếp đi.”

Trần Hạo Vân thỏa mãn yêu cầu của anh ta, lại lần nữa phủi tay, bánh xe mới vừa đổi săm lốp xong lại lần nữa bị nổ, mọi người xem trực tiếp choáng váng, bọn họ cũng không thấy được phi đao bay từ đâu ra, càng không biết người dùng đao ở đâu.

“Được lắm.” Anh Long nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm lốp xe: “Hay lắm, nếu như mày bị tao tìm được, tao chém chết mày.”

“Bùm …bùm… bùm…”

Chợt, tiếng nổ lốp liên tiếp vang lên, lốp xe của những chiếc Minibus khác cũng cùng nổ, trực tiếp cắt đứt hi vọng cuối cùng của bọn họ.

“Đầu hàng đi.” Cảnh sát thật sự nhìn không được, cầm loa lại lần nữa khuyên bảo, nhưng anh Long này giống như hoàn toàn bị chọc giận, kéo Vương Tử Nghiên qua, cây dao kề sát cổ cô ta, chỉ cần ghì mạnh chút nữa, là đủ để cắt đứt da thịt, lần này anh ta động tay thật.

“Tao mặc kệ mày là ai, nếu mày không đi ra nữa, tao giết con nhỏ này đó mày có tin hay không?”

Bốn phía vẫn an tĩnh, Trần Hạo Vân đứng ở lầu hai, đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần anh ta thực sự có ý muốn động thủ, vậy mạng này của anh ta liền chấm dứt.