Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 24: Người đứng phía sau tấm màn



Anh Long này hiển nhiên đã bị Trần Hạo Vân chọc giận, sau nửa ngày không có phản ứng, cuối cùng con dao trong tay anh ta đột nhiên ép xuống, nhưng cũng trong nháy mắt này, thân mình anh ta bỗng nhiên cứng đờ, không ai biết anh ta làm sao nữa.

Ước chừng qua vài giây, cả người anh Long mới hai mắt vô thần ngã người ra sau.

Thấy vậy, cảnh sát nhanh chóng xông lên, trước tiên là bảo vệ con tin, sau đó bắt đầu vây bắt bọn bắt cóc này.

Khi Trần Hạo Vân nhìn đến cảnh sát tháo túi đen trên mặt con tin xuống, lúc này mới xoay người rời đi, người bị bắt cóc quả thật là Vương Tử Nghiên.

Lúc đi ngang qua hai tên cảnh sát bị bắt nhốt trong nhà, Trần Hạo Vân nhìn xuống, phát hiện hai người còn đang hôn mê, thuận tay cởi bỏ dây thừng, lúc này mới nhẹ nhàng rời đi.

Trở lại con đường đi vào, Trần Hạo Vân trực tiếp lái xe rời đi, anh không muốn có liên quan gì tới việc này nữa.

Giải quyến xong việc này cũng đã đến giữa trưa, Trần Hạo Vân tùy tiện tìm chỗ nào đó ăn cơm, sau đó trở lại công ty thị sát các bộ phận công tác khác, tất cả cũng ổn lắm.

Nhưng không đợi anh thở phào nhẹ nhõm, Vương Tử Nghiên vừa mới được giải cứu đã gọi điện thoại tới.

“Alo.”

“Tôi nghe cảnh sát An nói, là anh dẫn bọn họ tới cứu tôi phải không?”

“Không phải, tôi chỉ đi khảo sát địa hình, vừa hay gặp phải bọn họ, sau đó bọn họ cưỡng ép tôi cùng đi.”

Trần Hạo Vân không muốn bại lộ cái gì, cái gọi là nhân tình, chỉ cần trong lòng mình tự hiểu rõ là được rồi.

“Mặc kệ nói thế nào, tôi còn phải cảm ơn anh đó.” Vương Tử Nghiên nói lời cảm tạ, lại dặn dò: “Với lại, anh cẩn thận với Tôn Nghị chút.”

“Cẩn thận tên đó làm gì?” Vì không làm phiền Đặng Lan cùng Liễu Đình làm bảng kế hoạch, Trần Hạo Vân nằm ở phòng khách lầu một, thoải mái đến nỗi nói không nên lời.

“Có lẽ anh còn chưa biết, người đứng sau màn bắt cóc lần này, chính là tên đó.” “Là Tôn Nghị bắt cóc cô?” Trần Hạo Vân tức khắc có chút hứng thú, nhớ lại lúc trước, trên đường đi hình như anh có thấy Tôn Nghị.

“Không sai.” Vương Tử Nghiên giải thích tiếp: “Bởi vì lần trước tôi quyết định đưa đất cho anh, sau đó anh ta ghim trong lòng, sau này anh lại nhiều lần khiến anh ta mất mặt trước mặt nhiều người, anh ta hoàn toàn kéo anh vào sổ đen rồi.”

“Vậy sao tên đó không trực tiếp đi tìm tôi gây rối, mà là đi bắt cóc cô?” Trần Hạo Vân hỏi vào trọng tâm.

“Bởi vì…” Vương Tử Nghiên đột nhiên ấp úng, không biết trả lời thế nào mới được.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì anh ta…” Do dự mãi Vương Tử Nghiên mới quyết tâm nói ra, “Bởi vì anh ta cảm thấy giữa chúng ta có quan hệ ái muội, sau đó muốn lợi dụng tôi tới uy hiếp anh.”

“Quan hệ ái muội, uy hiếp tôi?” Nghe thấy cái này, Trần Hạo Vân thiếu chút nữa không cười ra tiếng, cũng mất công Tôn Nghĩ nghĩ ra, cũng may anh và cô ta còn không phải quan hệ ái muội, nếu thật sự là quan hệ ái muội, vậy phỏng chừng tên đó phải chuẩn bị hậu sự rồi.

“Ừm.” Vương Tử Nghiên nhỏ giọng đáp, sau đó lại nói tiếp: “Với lại, Tôn Nghị tìm người tới bắt cóc tôi, là người của Trần Sĩ Lâm.”

“Trần Sĩ Lâm là ai?” Trần Hạo Vân đột nhiên cảm thấy Hà Thành này thật đúng là ngư long hỗn tạp, dạng nhân vật gì cũng đều có.

“Trần Sĩ Lâm cũng là trùm một trong những thế lực ngầm ở Hà Thành, cũng nổi tiếng như ông chủ Vân, ông chủ Ngụy vậy, dường như có xu thế vượt qua chút ít.” Vương Tử Nghiên ở trong điện thoại nói ra hết những gì mình biết: “Bọn họ đại biểu cho ba thế lực ngầm ở Hà Thành, hình thành thế chân vạc..”

“Ông chủ Vân có rất nhiều đàn em, nhưng không quá tàn nhẫn.”

“Ông chủ Ngụy cũng mạnh, nhưng đa số thời điểm có chút cố kỵ, không dám xằng bậy.”

“Chỉ có Trần Sĩ Lâm, tên đó làm việc luôn chỉ nhận tiền, chỉ cần tiền đến nơi, đừng nói bắt cóc, cho dù là giết người, tên đó cũng làm…”

Vương Tử Nghiên một hơi giải thích rõ ràng phân bố cấp bậc các thế lực ngầm ở Hà Thành cho Trần Hạo Vân nghe, sau khi nghe xong, Trần Hạo Vân cũng không ngốc, tự nhiên hiếu được dụng ý của Vương Tử Nghiên.

Chính mình hôm nay chẳng những phá hủy kế hoạch của Tôn Nghị, hơn nữa còn làm cho đám người của Trần Sĩ Lâm bị bắt, nếu bị tên đó biết, khẳng định sẽ trả thù mình.

“Cảm ơn cô Vương đã nhắc nhở!”

“Không có, đây là chuyện nên làm, nếu không phải anh dẫn bọn họ lên, tôi hiện tại cũng không có khả năng về nhà.” Trong điện thoại, nghe giọng nói của Vương Tử Nghiên hình như còn sợ hãi, có thể về nhà là một chuyện rất tốt.

“Tôi bên này còn có việc, cúp máy trước.”

Cúp máy xong, Trần Hạo Vân ngồi thẳng thân mình, gọi điện thoại cho ông chủ Vân.

“Buổi chiều vui vẻ, cậu chủ Vân.” Mạc Vân vẫn khách khí như trước kia, nhìn ra được, lão già này là thật sự khuất phục Trần Hạo Vân.

“Hỏi ông chuyện này.” Trần Hạo Vân hút thuốc, há miệng phun ra một vòng khói, tay để lên đầu gối nói.

“Cậu chủ Vân cứ hỏi, chỉ cần là tôi biết, nhất định biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm!”

“Hang ổ của Trần Sĩ Lâm ở đâu?”

“Trần Sĩ Lâm?” Mạc Vân đầu tiên là sửng sốt, chợt tò mò hỏi: “Ngài hỏi cái này là do tên đó chọc gì tới ngài sao?”

“Vấn đề tôi hỏi ông là gì?” Trần Hạo Vân nhấn mạnh lần nữa.

“Hang ổ của Trần Sĩ Lâm ở đâu?”

“Câu trả lời của ông là gì?”

“Thực xin lỗi cậu Vân, tôi không nên hỏi nhiều.” Nghe được câu này của Trần Hạo Vân, Mạc Vân biết mình sai rồi, nhanh chóng sửa miệng: “Hang ổ của Trần Sĩ Lâm ở khu Đông, bên kia đều là địa bàn của tên đó.”

Trần Hạo Vân dựa vào sô pha gác chân: “Các người còn phân chia địa bàn của mình?”

“Đúng vậy.” Mạc Vân không dám nói lời vô nghĩa: “Khu Đông là địa bàn của Trần Sĩ Lâm, khu Nam là địa bàn của tôi, khu Bắc là của ông chủ Ngụy, mà khu Tây còn lại là khu vực công cộng.”

“Thì ra là vậy.”

Trần Hạo Vân trầm mặc tự hỏi, Mạc Vân cầm di động ngắt máy cũng không được, mà không ngắt máy cũng không xong, cho nên chỉ có thể yên lặng chờ đợi, cuối cùng, hai phút sau, Trần Hạo Vân ở đầu dây bên kia mở miệng nói: “Cho ông nhiệm vụ, diệt trừ Trần Sĩ Lâm cho tôi.”

Đối với loại nguy hiểm tiềm tàng như này, Trần Hạo Vân sẽ không chờ đợi, tuy rằng không sợ tên đó động thủ với mình, nhưng nếu động thủ với người nhà của mình thì làm sao bây giờ, cho nên biện pháp tốt nhất là phòng hoạn khi chưa xảy ra, ra tay trước một bước.

“Cậu chủ Vân, ngài không giỡn với tôi đi.” Khóe miệng Mạc Vân co quắp không ngừng run rẩy, Trần Sĩ Lâm là người nào, chính là kẻ còn mạnh hơn mình một chút, nhân vật như vậy nói diệt là có thể diệt sao

“Ông cảm thấy tôi đang nói giỡn với ông à?” Gạt tàn thuốc xuống cái gạt tàn, Trần Hạo Vân trong đầu đã có kế hoạch đại khái.

“Chỉ là cậu Vân, thuộc hạ của Trần Sĩ Lâm đều không phải người ăn cháo, động tay tới khẳng định còn tàn nhẫn hơn người của chúng tôi, hơn nữa, tên đó vẫn luôn làm việc không nhận người, nhân mạch tài nguyên so với chúng ta còn rộng hơn, chỉ sợ không dễ diệt được.”

“Ai nói trừ diệt tên đó nhất định phải đánh giết?”

Nghe anh nói như vậy, Mạc Vân nhanh chóng truy hỏi: “Vậy ý của cậu Vân là…”

“Tìm một số người làm chứng cứ để tên đó nhìn không ra được, đối với ông mà nói, hẳn là không khó đi.”

Mạc Vân nhíu mày, cách điện thoại khẽ gật đầu: “Thì không khó, chẳng qua tìm làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể cầm nhân chứng đó đi tìm cảnh sát?”

“Tôi biết ông đang lo lắng cái gì.” Trần Hạo Vân một câu nói ra lo lắng của Mạc Vân: “Ông là sợ dẫn lửa lên người, sợ cảnh sát ngửi ra mùi khác thường sẽ đi điều tra.”

Mạc Vân trầm mặc không nói chuyện, bởi vì sự thật chính là như thế.

“Nhưng ông nhất định phải làm, tuy các người đều là người trong giới xã hội đen, nhưng những chuyện Trần Sĩ Lâm làm, có thể còn đen hơn các người, là đối tượng cảnh sát muốn bắt số một, nếu ông cung cấp chứng cứ cho cảnh sát, chẳng phải là một chuyện tốt à.”

“Vậy tôi thì làm sao?” Mạc Vân vẫn là không yên tâm.

“Còn ông…” Trần Hạo Vân trầm mặc hai giây, tự tin nói: “Chỉ cần ông bảo đảm về sau không làm chuyện trái pháp luật, tôi có thể suy xét giúp ông tẩy trắng.”