Câu Chuyện Nào Đã Khiến Bạn Đọc Cảm Thấy Sảng Khoái Nhất?

Chương 10-11



10.

"Muốn ăn gì không? Anh nói với đầu bếp."

Chung Dữ thẫn thờ lắc đầu: "Gì cũng được."

Tôi liếc nhìn hắn, rồi bỏ đi.

Những ngày này, để hắn phục hồi cơ thể của mình, tôi đã xem vài quyển sách.

Sản phụ ăn gì để nhanh khoẻ, uống gì lợi sữa, tôi đều thuộc lòng.

Tôi vào bếp, cùng đầu bếp trao đổi các món ăn buổi trưa.

Bình thường, tôi đã về nhà vào giờ này. Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên muốn đi xem con gái một lát.

Đến cửa phòng bệnh, lại nghe tiếng hai người nói chuyện.

Tôi giật mình, là Hồ Duyệt.

Cô ta đã lén lút theo tới đây.

Có vẻ cô ta vẫn chưa yên lòng, sợ tôi không chịu ly hôn. Nên đã đến đánh tiếng, rồi nhân cơ hội chọc tức tình địch.

Chỉ cần nghe giọng điệu, cũng có thể hình dung được, vẻ mặt cô ta kiêu ngạo như thế nào.

"Sinh đứa bé thì sao? Người chồng cô yêu nhất mãi mãi là tôi thôi!! Lâm Kiều à, tôi nói rồi, cô mãi mãi không thắng được tôi đâu"

Chung Dữ lúng túng nói: "Duyệt Duyệt! Em không cần ác cảm với anh như vậy. Có thể em không tin, nhưng anh thực sự không phải là Lâm Kiều!!!"

"CƯỜI C.H.Ế.T MẤT!"

Hồ Duyệt ngắt lời hắn, cười nói: "Vậy ra A Dữ nói thật! Cô thật sự là điên rồi."

"Nếu cô đã điên rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng. Trước đây, là tôi cố ý chọc điên cô, cố ý làm cô ghê tởm..."

Ừmmmmm, Tất nhiên tôi biết nha, còn cần cô nói ra sao.

Ban đầu, tôi chỉ vui vẻ đứng xem kịch, nhưng giây tiếp theo, đột nhiên nghe cô ta nói rõ ràng:

"Lần xảy thai trước, là tôi cố tình va vào bàn, cố tình làm mất đứa bé đó".

Tôi sững sờ, cô ta vậy mà lại dám đem những thứ này nói ra.

Tôi đã sớm biết những thứ này, có điều tôi rất muốn biết Chung Dữ sẽ phản ứng như thế nào khi nghe những lời này!

Căn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc sau, Chung Dữ bán tín bán nghi hỏi cô: "Duyệt Duyệt.. em đã tự g.i.ế.t con của mình?"

Hồ Duyệt vẫn rất tự đắc: "Rồi sao? Tim thai đứa bé đó ngừng lâu rồi! Cuối cùng, nó cũng cho tôi một chút giá trị lợi dụng, không đáng tiếc nha! Tôi còn chưa biết xử lý sao, thì cô lại tìm tới! Hahaha! Lâm Kiều à.. có trách thì trách mình ngu ngốc, tự đưa mình tới cửa thôi!"

Chung Dữ khó khăn mở miệng: "Emmmm... để chọc tức Lâm Kiều, cố ý bịa ra những lời dối trá này đúng không??"

"Tại sao tôi phải nói dối? Cô đã bị điên rồi! Tôi còn gì phải đề phòng nữa? Tôi không ngại nói cho cô nghe, đứa bé đó..aaaa... thật ra là của chồng cũ của tôi đó! Haha!! Có phải đang tức lắm đúng không? Có điều, cô có nói cho A Dữ nghe, anh ấy cũng sẽ KHÔNG TIN đâu. Cô điên rồi, chẳng ai tin lời cô đâu!!"

Thật độc ác biết bao.

Tôi bàng hoàng khi tiếp nhận mớ thông tin này. Dù đang ở trong thân thể Chung Dữ, nhưng lòng tôi vẫn ẩn nhẫn đau đớn.

Nếu bây giờ, tôi ở trong cơ thể của mình, chỉ sợ, đã tức giận đến mức vết mổ bung chỉ.

"Hồ Duyệt!!! Cô... cô.. sao có thể độc ác như vậy?" Giọng Chung Dữ run rẩy, tràn đầy sự thống khổ.

Hắn dường như không hiểu được " Ánh Trăng" của hắn... TRONG SÁNG NHƯ VẬY... làm sao có thể có bộ dáng như thế này?

"Độc ác? Haha! Tuỳ cô muốn nói tôi cái gì thì nói! Tóm lại, A Dữ đã hứa với tôi sẽ ly hôn với cô. Còn nữa nha, anh ấy còn nói rằng con của cô sẽ do tôi nuôi dưỡng. Đến lúc đó, cô... Lâm Kiều, sẽ lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này."

"Tại sao? Tại sao em lại trở thành như vậy? Hồ Duyệt... Em rõ ràng không phải như thế!"

"Thả tôi ra!"

Tiếng va chạm vang lên, hình như cả hai có xô xát.

Chửi thì chửi nha, nhưng đánh nhau không được đâu, cơ thể của tôi có gì thì phải làm sao!

Tôi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Qua tấm kính thủy tinh, Hồ Duyệt đã thấy tôi.

Trong nháy mắt, tư thế liền từ cô ta đang ĐẨY Chung Dữ, đổi thành cô ta BỊ Chung Dữ đẩy.

"Á!"

Rồi tiếng "Rầm" vang lên, cô ta nặng nề ngã ra sau, đập đầu vào tường.

Tôi đã nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng tôi hết lần này tới lần khác, đều giả vờ như không biết gì.

"Duyệt Duyệt!"

Tôi nhào tới, vội vàng ôm chầm lấy Hồ Duyệt.

"A!!! A Dữ!! Em đau quá." Cô ấy ngã vào ngực tôi, trông yếu ớt đến mức sắp ngất đi.

Tôi tức giận nhìn Chung Dữ: "Lâm Kiều! Cô nổi điên cái gì? Cô ấy làm gì sai, mà cô đối xử với cô ấy như thế này!?"

Chung Dữ vẫn chưa kịp phản ứng.

"Em không đẩy cô ấy..."

"Không đẩy? Chẳng lẽ cô ấy tự mình ngã xuống hả? Một cô gái ngây thơ như Duyệt Duyệt có thể gài bẫy cô sao??? Lâm Kiều!! Nếu cô ghét tôi, chỉ cần đối phó với tôi! Tại sao lại làm tổn thương Duyệt Duyệt?!"

"Em thực sự, không có làm." Chung Dữ nhìn Hồ Duyệt trên mặt đất. Mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại từ bỏ, ánh mắt đột nhiên trở nên tuyệt vọng.

Chung Dữ, anh cảm thấy cái cảm giác không thể phân bua ra sao???

Tôi bế Hồ Duyệt bước ra ngoài: "Nếu Duyệt Duyệt có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đem cô chôn cùng."

Trên đường đi tìm bác sĩ, Hồ Duyệt yếu ớt dò hỏi tôi:

"A Dữ, anh đến khi nào vậy?"

"Lúc nãy, anh tự nhiên muốn nhìn thấy con gái, vừa đi qua liền thấy em ngã."

"À."

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hiện lên vẻ đắc y.

Đừng đắc ý vội! Hồ Duyệt.. rất nhanh sẽ tới lượt cô thôi.

11.

Hồ Duyệt chỉ bị một vết thương nhỏ, nhưng cô ta cứ khăng khăng bị đau đầu, muốn nhập viện.

Tôi biết rõ, cô ta đang cố tỏ ra nghiêm trọng, để tôi nghiêng về phía cô ta hơn.

Tôi cũng tuỳ cô ta.

Thế nhưng, chỉ một ngày sau, cô ta đã đòi xuất viện.

Tôi hỏi thì cô ta thấp thỏm không yên nói:"Ở nhà vẫn thấy thoải mái hơn."

Nhưng tôi biết rõ, ngay đêm cô ta nhập viện, Yoshino đã đến tìm cô ta.

Lúc đầu, cô ta chỉ muốn vì tương lai tươi sáng của chúng tôi mà hy sinh một chút.

Nhưng cô ta không biết, Yoshino chẳng phải là giám đốc điều hành cấp cao gì cả, hắn chỉ là tên lưu manh tôi bỏ triệu tệ ra thuê!

Sau khi Hồ Duyệt bị thương, tôi không đến gặp Chung Dữ nữa.

Khoảng một tuần sau, theo sắp xếp của tôi, hắn được xuất viện.

Mặc dù là trở về nhà của mình, nhưng hắn không vẻ gì được chào đón.

Mẹ Chung đối xử với hắn lạnh lùng, vì tôi trước đó đã nói những lời ác ý.

Hắn ta trở thành một cô con dâu vô cùng đáng thương.

Vốn dĩ tôi có chút thương hại hắn, nhưng đêm đó, hắn đột nhiên nói với tôi:" Anh có thể cùng em tới toà nhà bị cháy được không?"

Tôi ngay lập tức hiểu rằng, hắn đã hồi phục lại trạng thái sau thời gian sinh.

Yêu cầu tôi đi cùng hắn đến tòa nhà bị cháy, là để thử xem, hắn có thể hoán đổi trở về cơ thể của mình hay không.

Tôi không thể trả lại cơ thể này một cách dễ dàng như vậy.

"Em hiện tại tâm lý không ổn định, làm sao anh dám tùy tiện đưa em ra ngoài?"

Hắn sốt ruột nói: "Tâm lý em giờ rất ổn định!"

Tôi lườm hắn: "Vậy bây giờ, em còn nghĩ mình không phải là Lâm Kiều nữa không?"

Hắn sửng sốt, hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không!! Em là Lâm Kiều! Em hiện tại biết rõ rồi."

"Anh không tin, Lâm Kiều bình thường không phải như thế này."

"Là như thế nào?"

Tôi nghĩ nghĩ, rồi gọi cho giúp việc, ra hiệu cho bà ấy: "Bà nói cho cô ấy biết, cô ấy trước đây như thế nào?"

Người giúp việc cúi đầu, thận trọng nói:

"Cô chủ trước đây, là người vợ hiền lành, chu đáo. Năm giờ sáng, cô chủ đã thức dậy, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà."

"Bảy giờ, giúp bà chủ chọn váy, rồi tiễn bà chủ đi khiêu vũ."

"Tám giờ, ủi đồ cho ông chủ, rồi tiễn ông ấy ra ngoài."

"Tám giờ rưỡi, giúp cậu Chung chỉnh quần áo, sắp xếp tài liệu, rồi đưa cậu đến nhà để xe."

"Chín giờ, cùng tôi giặt hết quần áo cả nhà, dọn dẹp hết các phòng."

"Mười giờ, chuẩn bị cơm trưa và thực đơn bữa tối, sau đó đi ra ngoài mua đồ ăn, thuận tiến đón bà chủ về nhà."

...

Chung Dữ sửng sốt: "Lâm Kiều lúc trước, cần phải làm nhiều như vậy?"

Bằng không thì sao? Xuất thân bình thường gả vào một gia đình giàu có, tôi làm gì có cách nào khác ngoại trừ việc chăm chỉ làm việc.

Lúc ấy, còn đắm chìm trong tình yêu đó, tôi còn cảm thấy thật ngọt ngào.

Bây giờ nhìn lại, giống như một con lừa bị lợi dụng.

Tôi nhìn Chung Dữ: "Đúng vậy! Em bình thường đều như thế."

Hắn cắn môi: "Được. Em sẽ cho anh thấy rằng em đã phục hồi bình thường."

Dễ dàng cho hắn ta quá.

Dạo này, ba hắn không ở nhà, việc nhà cũng ít đi nhiều.

Thế nhưng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

Có vẻ như, Chung Dữ đã khôi phục lại chỉ số IQ của mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tôi phải tận dụng cơ hội này, làm tốt mọi thứ, tạo cho mình một đường lui.

Càng suy nghĩ, tôi thấy mình phải lập một thỏa thuận ly hôn, để cắt một nửa tài sản do Chung Dữ đứng tên, đưa sang cho mình. Rồi tìm cơ hội, ép hắn ly hôn.

Ngày hôm sau, năm giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng Chung Dữ thức dậy.

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, hắn vội vàng chuẩn bị bữa sáng.

Một lúc sau, con gái khóc, hắn phải vội vã lên nhìn con.

Tôi sảng khoái, ngủ một giấc đến tám giờ. Xuống nhà, đợi hắn chuẩn bị bữa sáng nóng hổi, chỉnh lại trang phục, rồi tiễn tôi ra ngoài.



Ngày hôm nay, vì phải hoàn thành thoả thuận ly hôn, phân chia tài sản, mất khá nhiều thời gian, đến mười giờ tối tôi mới về tới nhà.

Mở cửa, ánh sáng hiu hắt trong phòng khách, bên ngoài ánh trăng từ trên cao chiếu vào, càng làm rõ sự cô đơn lẻ loi của người đang ngồi, bên cạnh cửa sổ xát đất.

Tôi một chút nữa thì cho rằng trong nhà có ma!!!

"Anh đã về rồi."

Giọng hắn yếu ớt, như thể năng lượng của hắn đã bị rút hết.

Mới chỉ một ngày làm những việc tôi từng làm, mà đã thành ra như này?

"Em bị sao vậy?" Tôi hỏi.

Hắn ngồi lặng lẽ, nhìn lên bầu trời, đôi mắt trống rỗng.

"Trước kia, tôi cứ nghĩ rằng, Lâm Kiều, thời gian qua sống như một bà chủ giàu có vô tư vô lo. Nhưng hôm nay, tôi nhận ra, cô ấy đã cực khổ như vậy."

Hắn đã quên mất bây giờ hắn là Lâm Kiều.

Nhưng tôi muốn nghe hắn nói tiếp nên không ngắt lời.

Hắn thở dài, trong mắt có vài giọt lệ: "Tôi có lỗi với cô ấy. Bây giờ, khi ở trong cơ thể của cô ấy, tôi mới thật sự hiểu nổi khổ của cô ấy. Lâm Kiều... anh hối hận lắm, thế nhưng bây giờ em đang ở đâu???"

Hắn nhìn tôi: "Chẳng lẽ cô ấy đã chết? Có phải vì yêu tôi, cô ấy đã nhường cơ hội sống lại cho tôi??"

Sự thương cảm của tôi bị cắt ngang😬

Tên đàn ông thối này!! Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi yêu anh như vậy??

Tôi bước đến gần hắn, lo lắng xoa xoa đầu hắn: "Lâm Kiều, em lại bắt đầu nói nhảm rồi."

Hắn cười khổ rồi lau nước mắt.

"Ah! xin lỗi."

Hắn nức nở một chút rồi tỉnh lại: "Em chỉ là quá mệt mỏi. Ngày mai, em sẽ cố gắng làm tốt."

Tôi im lặng nhìn hắn, lắc đầu.

Đừng có lại làm vậy, đừng có phá hoại thân thể tôi nữa.

"Không cần, Lâm Kiều, không cần làm những chuyện đó nữa. Anh sẽ đưa em đến nơi ngày đó xảy ra hỏa hoạn, chỉ cần em ký vào bản thỏa thuận ly hôn này."

Tôi lấy bản thỏa thuận ra khỏi túi xách và đặt vào lòng hắn.

"Tài sản anh chia cho em một nửa. Anh sẽ kết hôn với Duyệt Duyệt. Đứa bé bọn anh sẽ cùng nhau nuôi dưỡng"

Hắn ngơ ngác: "TÔI VỪA SINH CON CHO ANH ĐÓ, VẬY MÀ ANH CÒN ĐÒI LY HÔN? ANH XỨNG ĐÁNG VỚI TÔI KHÔNG?"

Nói xong, hắn sửng ra: "Quên đi, anh xứng với ai?"

Hắn cúi đầu, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn, dưới ánh trăng xem nó, thật ra cũng chẳng thấy rõ thứ gì.

Một lúc lâu sau, cầm lấy bút, bắt chước nét chữ của tôi rồi ký tên.

"Lâm Kiều, anh để em đi.."

Tôi cầm lấy, nhìn nó.

Tôi không biết rằng, hắn có thể bắt chước chữ viết của tôi giống tới như vậy.

Tôi mỉm cười, có chút bồi hồi, có lẽ tôi không hoàn toàn chỉ là một cái bóng.

~~~~~~ ~~~~~~ ~~~~~~ ~~~~~~

Hai chương này ngốn 3 tiếng rưỡi đồng hồ của Mị🥲🥲🥲mị gục ngã mị đau đớn... mị muốn cho mọi người tự đọc convert cho nhanh cho rồi🥲🥲🥲🥲3 chương sau cũng cỡ này tối nay gồng nổi thì hoàn k thì mai nha bà con gục ngã.. đoạn này về sau có gì sai sót xưng hô thì thông cảm dùm mị, mị bị mờ mắt chóng mặt nấm móng kẻ tay.. à k liệt cơ tay do gõ bàn phím á🥲🥲🥲