Câu Chuyện Nào Đã Khiến Bạn Đọc Cảm Thấy Sảng Khoái Nhất?

Chương 8-9



8.

Để Chung Dữ chăm sóc tốt cho cơ thể cùng đứa bé của mình, tôi đã chuyển hắn đến bệnh viện tốt nhất.

Cũng không cho phép ai, ngoài tôi được vào thăm.

Tôi bắt chước từng lời nói, cách làm việc thường ngày của Chung Dữ, để không ai có thể nhìn ra manh mối.

Đồng thời, cũng chuẩn bị đường lui cho bản thân mình.

Chẳng qua, thân thể Chung Dữ bây giờ còn quá yếu, tâm trí còn hỗn loạn, nên rất dễ đối phó với hắn ta.

Đợi khi hắn khoẻ lại, mọi thứ khó có thể kiểm soát được.

Lỡ một ngày nào đó hoán đổi lại thì phải làm sao?

Tôi phải giữ một khoảng tiền cho chính bản thân.

Dưới tên Chung Dữ vẫn còn hơn trăm triệu tiền mặt, tôi dùng một số biện pháp chuyển hết toàn bộ số tiền ra ngoài. Cuối cùng, chuyển số tiền đó vào một tài khoản mới.

Bằng cách này, dù có đổi lại hay không thì trong tay tôi cũng sẽ có một khoản tiền.

Thời gian trước, tôi đã làm việc tại công ty của Chung Dữ, nên những việc như thế này với tôi quá quen thuộc.

Tuy nhiên, có một vài bất động sản, cổ phiếu công ty, hiện tại tôi không thể có được. Tôi chỉ có thể tìm cách trong thời gian tới.

Làm xong những việc này rồi về nhà, Hồ Duyệt ánh mắt quyến rũ, đang mặc bộ đồ ngủ ren trắng, nằm chờ trên giường ngủ của tôi.

Đúng lúc, tôi đã chuẩn bị xong quà cho cô ta.

Trước khi về, tôi đã dùng rượu súc miệng, rồi giả vờ say.

"Duyệt Duyêt!"

Tôi dụi đầu vào lòng cô ta, giả vờ chán nản và mệt mỏi than thở..

"Phải làm sao bây giờ? Hiện tại công ty có khả năng không hoạt động lại được. Nếu cha anh mà biết, anh làm công ty rối tung như vầy, ông ấy sẽ không cho anh thừa kế tài sản. Duyệt Duyệt... anh không muốn em cùng anh chịu khổ!"

Cô ta vỗ nhẹ vào lưng tôi, vội vàng hỏi: " Có thể nhờ ai giúp đỡ được không anh??"

" Bây giờ, chỉ có Yoshino mới có thể giúp anh, chính là tên giám đốc điều hành người Nhật. Cái tên...mấy lần trước đã khen em xinh đẹp đó! Cái tên khốn kiếp! Anh đã đối xử tốt với hắn như vậy! Vậy mà giờ hắn " bỏ đá xuống giếng" còn nói, muốn em mời rượu, hắn mới chịu gặp mặt nói chuyện!"

"Yoshino..." Cô ta không thể nhớ người này là ai.

Vài ngày trước, cô ta vừa tới công ty của Chung Dữ, chẳng qua đến để làm kiểng, có nhiều việc chẳng biết, nhiều người cũng không quen.

Nghĩ một lát, cô ta nói: " Không sao đâu... A Dữ! Cứ đưa em theo, chỉ uống chút rượu thôi, chỉ cần có thể giúp anh là được."

Cô ta thực sự nghĩ rằng, đó cũng chỉ là việc mời rượu bình thường, cần cô ta tới uống thay cho tôi là được

Đúng là người đàn bà ngu ngốc.

Khi đối phó với tôi, rõ ràng cô ta rất thông minh, sao trước mặt tên đàn ông này, lại ngu xuẩn tới vậy?

Tôi gạt nước mắt: " Không làm vậy được???? Hắn ta nhìn em nhiều lần, anh còn không chịu được!!Duyệt Duyệt, sao anh có thể núp sau phụ nữ được?"

Cô ta ôm lấy tôi, thậm chí còn lộ ra một chút ngọt ngào: "Dù sao, bây giờ anh cũng chỉ có em, em không giống như Lâm Kiều kia, chỉ cản đường anh."

"Haizz! Duyệt Duyệt! Em thật tốt."

"Hừm, vậy sao anh vẫn chưa bồi thường cho người ta??"

Hỏng rồi, bầu không khí đã đến lúc rồi.

Tôi nhắm mắt, giả say rồi ngủ

Hết cách nha, cũng không thể thật sự bán thân!!!

9.

Tòa nhà của công ty bị cháy rụi, thiệt hại nặng nề, mọi dự án hiện tại đang dừng lại.

Mỗi ngày, tội bị rất nhiều cuộc gọi đánh thức.

Mặc dù, tôi đã có kinh nghiệm làm việc trước khi cưới, nhưng dù sao tôi cũng không phải là một tổng giám đốc, có rất nhiều việc tôi không thể xử lý được nha!

Tuy nhiên, nếu công ty sụp đổ, thì sao?

Tôi sẽ không cảm thấy đau lòng đâu.

Mỗi ngày, tôi sẽ đọc vài bản báo cáo, sau đó viện cớ đi nhìn đứa bé rồi rời đi.

Vết mổ của Chung Dữ hồi phục khá nhanh, đi toilet cũng không cần ai đỡ nữa.

Nhưng ngày nào tôi gặp hắn, mặt hắn cũng đều vàng như nghệ.

Căng sữa, bị trĩ, nổi mề đay, các vấn đề khác liên tục hành hạ hắn, hắn có vẻ sắp bị trầm cảm sau sinh.

Chứng kiến tất cả, tôi thấy sợ hãi.

Tôi cầu nguyện trong lòng, hoặc là đừng đổi nữa, không thì đợi những bệnh này chữa khỏi rồi hãy đổi lại.

"Khi nào mới có thể ra viện?"

Cho con bú xong, hắn với vẻ mặt đờ đẫn hỏi tôi.

"Vài ngày nữa."

"Ah."

Hắn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi: "Duyệt Duyệt đâu?"

Tôi sững người.

"Em hỏi cô ấy làm gì?"

Hắn khẽ thở dài: "Hỏi thăm một chút, cô ấy ổn chứ?"

Tốt lắm, hắn vẫn quan tâm đến cô ta.

Mà cũng đúng thôi, đó là mối tình đầu của hắn, "Ánh Trăng" trong lòng hắn, hắn sẽ không thất vọng về cô ta dễ dàng như vậy.

Tôi thờ ơ hỏi hắn: "Cô ấy quá đáng với em như vậy, nhưng em vẫn để ý đến cô ấy sao?"

Hắn trầm giọng nói: "Vì cô ấy yêu "tôi" quá, nên mới làm vậy thôi."

Tôi sững sờ một lúc, chợt nhận ra.

Tôi cuối cùng đã hiểu, tại sao mỗi lần như vậy, hắn đều đứng về phía Hồ Duyệt.

Bởi vì trong lòng Chung Dữ, những việc quá đáng Hồ Duyệt đã làm, bị kích động mà làm vậy, cũng là vì hắn ta.

Cho nên, bản chất của cô ta không xấu, cô ta không có sai.

Thật là một logic nực cười.

Tôi giả ngu nói: "GÌ? Yêu cô?"

"Không, em nói là, cô ấy quá yêu anh thôi..."

Hắn kịp thời phản ứng lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi nói với tôi: "em đã tha thứ cho cô ấy, anh đừng trách cô ấy, đối xử với cô ấy... Tốt hơn chút đi..."

Hắn thay tôi tha thứ cho Hồ Duyệt, hắn có tư cách gì để tha thứ?

Chung Dữ à!!! Đối với Hồ Duyệt tốt hơn một chút hả???

KHÔNG THỂ NÀO!!!

Hôm qua, tôi đã đưa cô ta đến gặp Yoshino.

Sau vài ba ly rượu, Yoshino đưa ra yêu cầu, muốn ông ta giúp? Được thôi! Hồ Duyệt phải trở thành bạn gái ông ta!

Tôi đập bàn, không đồng ý. Để nhìn cho chân thật, tôi thậm chí còn đánh nhau với Yoshino, bị Yoshino bóp cổ,suýt c.h.ế.t.

Để bảo vệ tôi, Hồ Duyệt đã quỳ xuống, cầu xin Yoshino thả tôi ra, còn đồng ý làm bạn gái của ông ta.

Sau khi Yoshino rời đi, tôi đã thề với Hồ Duyệt rằng khi tôi " Đông Sơn tái khởi", nhất định sẽ khiến Yoshino phải trả giá nhiều hơn.

Cô ta ôm chầm lấy tôi, khóc rất đau lòng.

Run rẩy cầm lấy cánh tay tôi, xiết chặt:" A Dữ! Anh thề đi! Sẽ không bỏ rơi em! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em!!!"

"Duyệt Duyệt, anh thề!"

"Em không tin!"

Cô ta nghiến răng, hung dữ nhìn tôi: "Trừ khi, anh ly hôn với Lâm Kiều, rồi lập tức kết hôn với em!"

Tôi tỏ vẻ bối rối: "Duyệt Duyệt, cô ấy vừa mới sinh con."

"Em không quan tâm!"

Cô ta như phát điên nắm chặt lấy tay tôi: "Anh không còn yêu em nữa sao? A Dữ? Anh không nỡ bỏ cô ta? Anh đã yêu cô ta đúng không? Em vì anh, chấp nhận làm vừa lòng Yoshino, em làm chưa đủ hả???"

"Làm sao có thể, Duyệt Duyệt!"

Tôi vội vàng an ủi cô ta: "Được..được..được rồi! Anh sẽ ly hôn với cô ta! Cô ta ra viện liền rời đi! Duyệt Duyệt, anh sẽ bù đắp cho em, anh tuyệt đối không nuốt lời. Con gái của cô ta cũng đưa cho em nuôi dưỡng, được không? Như vậy, chúng ta đã có con rồi."

Cô ta gật đầu lia lịa, dựa vào lòng tôi khóc nức nở!

ĐÀN BÀ KHI YÊU THẬT DỄ BỊ LỪA!

May mắn, cô ta yêu Chung Dữ rất sâu đậm. Hơn nữa, cô ta còn khá tin tưởng người đàn ông này, nếu không thì tôi sao có thể thành công được.