Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 2: Nokia đầu thế kỉ



Hi Clare,

Mọi thứ tôi đều ổn. Còn cô, gần đây khỏe không?

Thịnh Tây Nguyên

Ngày 7 tháng 5 năm 2017

- -----

Thành phố này từ một đêm trước đã bắt đầu bị mưa phùn bao phủ, trong văn phòng vừa ẩm ướt vừa oi bức, giống như trước một tháng vào mùa mưa.

Không biết bạn trai có bị xối ướt không, buổi sáng vừa tỉnh dậy nhìn ngoài cửa sổ đã bắt đầu hối hận tối hôm qua nên quay về nhà mình ngủ, hiện tại thì tốt rồi, xuyên qua cả thành phố đi làm, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

Nghĩ như vậy, nhưng Hạ Thời Vũ vẫn không nhịn được cười rộ lên.

"Cô bác sĩ." Cô nhóc gõ cửa, thấy cô vẫy tay, chạy chậm vào, đặt túi lên bàn.

"Đây là cái gì thế?"

"Tuyết mị nương (*)." Cô nhóc hơi tròn vo, mập mạp, những vẫn còn trong phạm vi khỏe mạnh. Lần trước khi nói ra với mẹ cô bé, kết quả khiến mẹ bé bị căng thẳng. Hạ Thời Vũ còn nhớ rõ cô ấy lập tức mở to hai mắt, sau đó không ngừng lấy điện thoại ra nói bác sĩ có thể đưa chút đề nghị ẩm thực không, tôi cũng cảm thấy con bé ăn vặt hơi nhiều, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ béo phì.

(*) Một loại bánh của Nhật

Hạ Thời Vũ đành phải bắt đầu an ủi cô ấy, không sao, còn trong trong phạm vi khỏe mạnh, chính là cần khống chế lượng đồ ăn vặt...... Nhưng tổng thể còn cần quan sát, hiện tại thế này vẫn khỏe mạnh, chị Trần đừng lo lắng.

"Mẹ đâu?" Hạ Thời Vũ sờ đầu cô bé hỏi.

"Ở đằng sau ạ."

Khi nói chuyện mẹ cô bé cũng đi vào văn phòng, lấy một hộp và trái cây ra."Hôm nay trường con bé thi, tan học sớm, tôi đón con bé về nhà đúng lúc đi ngang qua chỗ cô. Đây là lần trước đi công tác mang về, cô nếm thử xem."

Hạ Thời Vũ một tay chống má.

Cô ấy đã hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính mắt, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, ngực còn đeo thẻ công ty, phía trên có ảnh chụp và tên tuổi: Trần Viên. Hạ Thời Vũ còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt là vào hai năm trước, cô ấy dẫn đứa bé vào, ngồi xuống đã nói: tháng trước cha đứa bé tai nạn xe qua đời, nhưng con bé không khóc cũng không ồn ào, chỉ là buổi đêm ngủ không ngon.

Lúc ấy cô ấy chính là loại trạng thái này, nhìn qua bình tĩnh, ổn định, thật ra rất có mùi vị tâm như tro tàn. Hạ Thời Vũ điều trị tâm lý một năm cho Thịnh Hạ, đứa bé từ từ chuyển biến tốt đẹp, mẹ cô bé vẫn vĩnh viễn là dạng này. Hạ Thời Vũ muốn nói, cô ấy mới thật sự là người cần tiếp nhận điều trị.

"Cám ơn chị Trần."

Hạ Thời Vũ híp mắt cười lộ ra hai răng nanh. Nụ cười này rất có sức cuốn hút, khóe miệng Trần Viên cũng bất giác bị tác động ít nhiều bởi nụ cười này, ngày này thời gian còn lại cô đều rất vui vẻ. Thịnh Hạ quan sát tâm trạng cô không tệ, thuận tiện hỏi mẹ con có thể ăn luôn tuyết mị nương trong hôm nay không, Trần Viên nói: "Vậy ngày mai sẽ không có."

"Vậy cũng được." Cô bé lộ ra vẻ mặt cầu xin.

"Hơn nữa tối nay con sẽ phải bỏ bữa."

"......" Thịnh Hạ chớp mi.

Trần Viên xoa đầu con: "Cho nên không được."

"...... Vậy hôm nay con có thể xem TV thêm nửa giờ không." Cô bé tiếp tục cò kè mặc cả.

Trần Viên cười lắc đầu: "Không được."

Cho nên vừa đến chín giờ, Thịnh Hạ vẫn dựa theo làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày xị mặt lên giường.

Trần Viên tắm rửa xong, ngồi ở nhà ăn mở máy tính. Sáng hôm nay, cô nhận được bức thư thứ hai, bây giờ còn chưa xem. Cô nhớ tới vẻ mặt buổi tối ngày đó Tạ Gia Dương và Đặng Phi nhìn mình, lúc đó trường hợp quả thực giống như là bà chủ gia đình đột nhiên phát hiện chồng có tình nhân, nhờ bạn bè chỉ chiêu.

Thời đại học cô đã biết Thịnh Tây Nguyên, bởi vì có một đàn anh cùng phòng thí nghiệm là Tạ Gia Dương, nhưng chỉ là biết có người như vậy mà thôi. Sau khi tốt nghiệp, cô học nghiên cứu sinh, làm việc, hoàn toàn không có tiếp xúc với Thịnh Tây Nguyên. Sinh nhật hai mươi sáu tuổi, Đặng Phi nói buổi tối cô có việc không, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Buổi tối ngày đó, Tạ Gia Dương dẫn Thịnh Tây Nguyên đến.

Bắt đầu từ buổi tối ngày đó, Trần Viên mới xem như chính thức quen biết Thịnh Tây Nguyên.

Cô mơ hồ cảm giác được Tạ Gia Dương Đặng Phi muốn làm mai cho họ, nếu không như thế nào ra sức dẫn đường về đề tài tình yêu và hôn nhân. Thịnh Tây Nguyên ban đầu còn không có phản ứng, nghĩ rằng chỉ là ăn một bữa cơm, nghe xong cảm thấy không thích hợp, rõ ràng thả quả bom: "Tôi phải về sớm, con gái ở nhà một mình."

Quả nhiên Tạ Gia Dương Đặng Phi trở tay không kịp.

Chủ nhật tuần sau đó Đặng Phi mời cô ăn cơm tạ tội: “Xin lỗi, là tôi không hỏi rõ ràng. Thịnh Tây Nguyên này vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, hiện tại lại ly hôn, còn nuôi con, năm nay đã ba tuổi."

Trần Viên cười tủm tỉm ra hiệu cho cô ấy tiếp tục. Đặng Phi bị cô chọc cười, nghển cổ nói: "Cô nói đi, ăn cơm uống rượu mua sắm như thế nào đều được, tôi liều mình bồi quân tử."

Trần Viên nhìn khắp nơi đáp: "Vậy lại hẹn Thịnh Tây Nguyên cùng ăn một bữa cơm."

Cho đến khi hai người kết hôn Đặng Phi cũng không hề xấu hổ nói nhân duyên của hai người có công lao của tôi. Thịnh Tây Nguyên cười nói với cô: "Đặng Phi thật là hồ đồ, may mắn là em chứ, may mà hai con rùa chúng ta xem mắt, nếu không sẽ gặp phải phàn nàn."

Lúc ấy cô đập lên lưng anh, ồn ào sao lại là rùa chứ, em cũng không phải.

Nghĩ vậy Trần Viên cười, mở bức thư mới của Clare Chang.

- ---

Hi Tây Nguyên,

Thật sự không nghĩ tới cậu sẽ trả lòi thư của tôi, tôi còn cảm thấy rất mạo muội.

Hiện tại cậu đã kết hôn chưa? Thịnh Hạ có khỏe không?

Chris cũng rất nhớ cậu, còn bảo tôi hỏi di động nó tặng cậu còn giữ không, ha ha.

Clare

Ngày 10 tháng 5 năm 2017

- ---

Dưới đèn, Trần Viên cắn ngón tay, đọc lại bức thư này.

Cô ấy biết Thịnh Hạ, thoạt nhìn còn từng có quan hệ rất tốt với Thịnh Tây Nguyên, nhưng lại không biết hai năm trước Thịnh Tây Nguyên đã qua đời, thậm chí không biết anh đã kết hôn —— hoặc là nói, tái hôn.

Là vợ cũ sao? Cô đột nhiên nghĩ đến. Cô từng hỏi Thịnh Tây Nguyên tại sao ly hôn, anh chỉ nói cả nhà đối phương phải di dân, hơn nữa tính cách hai người cũng không hợp, cho nên sau khi kết hôn một năm lập tức ly hôn.

Đầu năm nay chỉ cần bạn muốn, sẽ không có người không tìm thấy. Xã giao truyền thông, thư điện tử, công cụ nói chuyện phiếm tức thời, điện thoại, như thế nào đều được. Vợ cũ tính cách không hợp, sau nhiều năm ly hôn không qua lại, thấy thế nào cũng không phải là đối tượng có thể cùng nói chuyện cũ. Cô gọi điện thoại cho Đặng Phi, mở miệng lập tức hỏi: "Anh có biết vợ cũ của Thịnh Tây Nguyên họ gì không?"

Đặng Phi thực mê mang: "Hả......?"

"Tôi cảm thấy bức thư này là của vợ cũ anh ấy."

"Chuyện này tôi cũng không biết...... Cậu ấy im ắng kết hôn, khi đó tôi còn ở Mĩ."

Trần Viên hạ quyết định, "Vậy anh biết Chris là ai không?"

"Cái tủ? Cái gì cái tủ?" Đặng Phi cũng không hiểu, hỏi, "Em lại nhận được thư?"

Cô không muốn tiếp tục hỏi, tùy tiện có lệ vài câu cúp điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần. Đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, cô mới giật mình phát hiện móng tay đã bị chính mình cắn cụt, thậm chí bắt đầu chảy máu.

Trong nhà có hòm thuốc, nhưng thuốc sát trùng bên trong, băng gạc, băng cá nhân đều là Thịnh Tây Nguyên đặt mua, phần lớn đều đã quá hạn. Trần Viên suy sụp nghĩ.

Tính cách Thịnh Tây Nguyên rất giống người già, cái gì cũng biết làm, cái gì đều có thể làm. Lúc cô vừa đến ở chung với anh, Thịnh Hạ bốn tuổi. Cha mẹ anh đều đã qua đời, không ai giúp được gì, nhưng anh làm mọi chuyện đâu vào đấy: buổi sáng bảy giờ tỉnh dậy, rửa mặt, đánh răng, nấu đồ ăn sáng, là quần áo, bảy rưỡi gọi Thịnh Hạ dậy, ăn xong đưa đi nhà trẻ, rồi anh đi làm. Buổi chiều có một cô đến làm cơm chiều, đón Thịnh Hạ tan học, dù công việc có nhiều thì sáu giờ đúng anh sẽ tan làm về nhà ăn cơm, hoặc là cơm nước xong ở nhà tiếp tục tăng ca.

Lúc ấy bà Phạm Thư Trân nghe nói Thịnh Tây Nguyên là rổ rá cạp lai, còn có con gái, còn rất không vui, Thịnh Tây Nguyên mời mẹ vợ tương lai đến nhà ở một cuối tuần, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, làm tất cả việc nhà, khiến bà không còn lời nào để nói, sau lưng còn nói với chồng: "Tiểu Thịnh còn rất được."

Điều khiến cô càng để ý chính là Thịnh Tây Nguyên giống như người già dường như điều gì đều có thể sử dụng tuần hoàn, áo sơ mi cũ có thể dùng làm áo ngủ, áo ngủ mặc hỏng còn có thể làm khăn lau, phát huy tính cần kiệm tiết kiệm tới cực hạn.

Sau khi Trần Viên kết hôn với anh chịu không nổi tật xấu này, một hơi ném đi một đống quần áo cũ, nhưng trong nhà cũng còn một đống đồ điện tử cũ, đều là bảo bối của ngài Thịnh.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trần Viên.

Thịnh Hạ bị tiếng cô lục đồ làm tỉnh, đứng ở cửa hỏi cô: "Mẹ không ngủ à, con buồn ngủ lắm."

"Vậy ngủ đi, mẹ sẽ làm nhẹ thôi, xin lỗi con." Cô liên thanh giải thích, miệng vết thương đầu ngón tay chạm vào đáy hộp, mở ra là một chiếc Nokia thịnh hành thế kỉ trước, sạc điện, pin ở dưới đáy hộp. Di động đương nhiên không mở lên được, cô nghĩ sạc đầy điện là được, sửng sờ ngồi chờ hai mươi phút, màn hình vẫn như cũ vô thanh vô tức tối đen.

Cũng có thể không phải ở cái này, cô an ủi chính mình, trong hộp không phải còn rất nhiều loại di động khác sao, Motorola, Samsung, iPhone, di động dùng mấy năm nay tất cả đều ở bên trong.

Song không biết tại sao, cô luôn luôn có một loại dự cảm là lạ.

Ngày hôm sau Trần Viên mang di động đi sửa, người sửa máy vừa thấy lập tức cười: "Cô đây là đồ cổ à."

Trần Viên dặn dò anh ta: "Đừng để tin tức bên trong bị phá hủy."

"Tôi sẽ hết sức, di động cũ như vssyj, nói không chừng sửa cũng chả dùng được."

Trần Viên lập tức phiền não, chỉ có thể miễn cưỡng cười. Chạng vạng chạy đến cửa hàng sửa di động, từ xa đã nhìn thấy người sửa máy ôm hộp thức ăn nhanh cười: "Làm việc thiện!" Lúc này mới thở phào.

Ăn xong cơm xong thu dọn bàn, cô giục Thịnh Hạ đi tắm rửa nghỉ ngơi, Thịnh Hạ không vui: "Hôm nay con đã làm xong bài tập, có thể xem TV không?"

"Xem nửa tiếng."

"Nhưng mỗi ngày con đều có thể xem đến tám giờ, hiện tại mới bảy giờ mà."

Trần Viên cũng hiểu được lật lọng không tốt, đành phải nhượng bộ: "Vậy được rồi, xem đến tám giờ, sau đó đi tắm rửa, được chưa?"

Con gái xem phim hoạt hình ở trong phòng khách, Trần Viên cuối cùng đã rảnh rỗi.

Di động vừa sửa, quả nhiên đồ cổ lại dùng được, chỉ là màn hình thật sự quá nhỏ, nhìn mỏi mắt. Trần Viên ấn phím tìm kiếm Chris, Clare Chang, còn có tên họ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.

Cô giống như phát điên, tìm hết tin nhắn cũ và các cuộc gọi, nhưng không tìm được gì hết. Thịnh Tây Nguyên sau đó đã đổi di động mới, tin nhắn cuối cùng trong Nokia dừng lại ở năm 2007.

Di động đột nhiên vang lên, Trần Viên nhất thời hoảng hốt, suýt chút nữa ấn vào Nokia nghe máy. Là Tạ Gia Dương, ở trong điện thoại nói: "Trần Viên, tôi nhớ ra Chris cô hỏi kia rồi."